Wednesday, January 22, 2014

Tấm thân hộ pháp của Lều lộn nhào qua đầu nàng, dộng huỵch vào

Tấm thân hộ pháp của Lều lộn nhào qua đầu nàng, dộng huỵch vào một gốc cây cạnh đó, như trời giáng. Ngọc Bích chụp khẩu Pạc Hoọc lăn lóc kế bên, không do dự lay cò luôn. Đoàng! Đạn xẹt xế trốc đầu gã trùm phỉ đúng lúc y lồm cồm ngồi dậy. Lều giật mình đảo nhanh ra sau thân cây, rút phắt khẩu súng còn lại chĩa, nhe răng cười : - Hầy! “Cô tiên” chớ dại xài chó lửa với ngộ! Lều Tài Wang bắn giỏi nhất biên thùy. Từng bắn tắt đom đóm trong đêm tối đó! Hà hà! Xem đây, ngộ tước súng “cô tiên”! Dứt lời y nổ liền. Đoàn! Khẩu Pạc Hoọc nổ vang chát chúa phía sau khiến Hoàng Đạt, Trần Dũng cùng chú ý. Chàng võ sư dột lòng thầm lo cho người yêu, vội dùng tiếng lóng gọi vọng sang báo cho bạn biết đoạn rời vị trí vọt đi liền. Tới gần bờ sông vừa gặp cảnh Ngọc Bích bị gã trùm phỉ chĩa súng uy hiếp đang lui dần. Hoàng Đạt thoáng khựng lại tính toán rất nhanh trong đầu, nép sau một bụi cây lòa xòa đưa súng ngắm. Chàng chỉ cách gã chừng hai chục thước, tuy nhiên vì chỗ này khá nhiều bờ bụi gò đống, gã lại mải đe dọa Ngọc Bích nên chưa phát hiện ra. Khẩu Rouleau trên tay Đạt nổ liền hai tiếng khô khan, Lều lảo đảo lùi lại mấy bước rồi ngã vật xuống như thân cây đổ, bất động. - Trời! Anh... Ngọc Bích nhào vào vòng tay người yêu, mừng mừng tủi tủi, Đạt nhìn nàng lo ngại khẽ hỏi : - Em... có sao không? - Không! Chỉ phải một phen hú vía! May anh đến kịp! Nàng thành thật kể tiếp : - Nó định bọc hậu bắn trộm hai anh thì gặp em. Em chém hụt bị đá mất dao thì phải đấu tay đôi với nó. Hừ! y khỏe như trâu, em đánh trúng mấy đòn chẳng thấm thía gì, đến nỗi... rách cả áo vì nó. Cô gái e thẹn nhoẻn cười, Hoàng Đạt cúi nhặt khẩu Pạc Hoọc xem lại ổ đạn, đoạn trao khẩu Rouleau cho nàng, bảo : - Ngoài kia còn mấy đứa, một mình Trần Dũng e thất thế! Ta ra thôi, em nhớ bám sát anh, lưu ý đề phòng chung quanh. Chàng kéo nàng đi liền. http://vlphim.tumblr.com/

No comments:

Post a Comment