Wednesday, January 22, 2014

Rất lâu chàng khẽ thở dài, cúi xem lại lòng bàn chân rồi nhìn lên tấm bài vị

Rất lâu chàng khẽ thở dài, cúi xem lại lòng bàn chân rồi nhìn lên tấm bài vị của cụ Tam đại, lẩm bẩm : - Chân có chữ, sinh năm Tý, ta là hậu thân của tằng tổ phụ! À, giờ mới hiểu tại sao từ ngày có trí khôn ta hay buồn mang mang như nhớ về dĩ vãng xa xăm... * * * * * - Ngưng! Hai đối thủ cùng dãn ra lùi về hai góc dài, thở dốc. Hoàng Đạt quay sang chàng môn sinh cao kều, nghiêm mặt bảo : - Cú Swing dùng bừa bãi như vậy rất nguy hiểm! Quả đấm tạt đó chỉ nên dùng khi đối phương đã thấm đòn, mệt, không còn khả năng tránh né lanh lẹ! Khi đó nó được dùng như một đòn kết thúc đã “nốc ao” đối thủ! Cũng tựa như trường hợp cú đấm xốc Uppercut vậy! Nên nhớ, đòn Swing tuy mạnh nhưng chậm vì phải vận hành một cự ly dài, do đó đối phương dễ chặn đỡ hoặc tránh né! Đồng thời khi đấm hụt ta cũng dễ bị phản công lại bằng đòn đấm móc của đối thủ, hiểu? Chàng phác họa bằng động tác để giải thích thêm cho rõ ý, đoạn ra lệnh cho cả hai : - Tiếp tục trận đấu! Hai môn sinh lại xáp vào nhau, tiếng găng “bốc” đập vào người thình thịch. Cả hai đều thụ giáo môn quyền Anh với chàng khá lâu nên tương đối vững về mặt kỹ thuật, đánh đỡ, tránh né xem ra cũng thành thạo, tuy chưa đủ “cứng” để có thể thượng đài tranh giải, so găng với các “yêng hùng” trên thiên hạ! Hoàng Đạt nghĩ thầm, mắt theo dõi trận đấu dượt của môn sinh. Bên dưới võ đài, hơn hai chục tay đấm học trò khác chăm chú xem, vẻ say mê hiện rõ trên từng gương mặt trai trẻ. Đó là đám môn sinh chưa trưởng thành về tài nghệ hoặc chỉ mới nhập môn được ít lâu. Xế trong góc sân, một toán khác gần chục người thuộc lớp đàn anh đang nhảy dây, đánh bao cát, bóng bật v.v... cùng ôn luyện những bài tập. Xong trận đấu dượt của hai môn sinh, Hoàng Đạt vừa nhảy xuống đài thì người đồ đệ trưởng tràng tiến lại lễ phép nói nhỏ với chàng mấy câu. - Được! Tôi ra ngay! Cậu điều khiển lớp thay tôi! - Thưa vâng! Đạt vào phòng thay áo rửa mặt rồi trở ra ngoài. Một thiếu nữ đang ngồi xem báo đợi chàng tại phòng khách. Nàng vận âu phục, quần dài kiểu thể thao, áo sơ mi bó chẽn ngắn tay tóc uốn chảy theo lối con gái tân thời thành thị. Thoáng nhìn cũng thấy ngay đó là một thiếu nữ theo Tây học, con nhà khá giả, nhan sắc xinh đẹp hơn người. - Em chờ anh có lâu không? Hoàng Đạt ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng. Thiếu nữ ngẩng lên nheo mắt nhìn chàng giây lát, nhướng cao mày liễu hỏi lại : - Ý anh hỏi chờ ở đây hay... chờ ở nhà? Giọng nàng ra chiều hờn dỗi khiến Đạt vội cười... cầu hòa : - Cả... hai! - Hứ! Chính xác tại nôi đây thì mới khoảng 15 phút thôi! Nhưng chờ ở nhà thì đúng một tuần rồi! Hừ! Anh đi đâu mà em đến tìm ba bốn lần, cả đây lẫn đằng nhà đều chẳng gặp? Nói nghe nào! Thiếu nữ trợn mắt dọa, nửa đùa nửa như... muốn khóc. Hoàng Đạt thầm kêu khổ trong lòng, gượng cười nhìn quanh, bảo nàng : - Chuyện hơi dài dòng! Giờ chúng mình cùng đi ăn trưa, anh sẽ kể em nghe! Nào, Ngọc Bích! Không chờ người yêu tỏ thái độ, chàng kéo nàng đứng lên đi luôn. Đạt mở máy cho xe khởi động bảo nàng : - Trưa nay người yêu bé nhỏ của anh muốn dùng cơm Tây, cơm Tàu hay cơm Việt? http://xemphim1001.blogspot.com/

No comments:

Post a Comment