Wednesday, January 22, 2014

Cái đó tùy anh! Em thì chả thiết gì cơm với nước! Hừ

Cái đó tùy anh! Em thì chả thiết gì cơm với nước! Hừ! Nên nhớ anh chưa trả lời câu hỏi em đấy nhé! Ngọc Bích vẫn chưa hết hờn dỗi, khuôn mặt kiều mị còn nhuốm sắc giận, tuy ánh mắt có vẻ hài lòng vì câu nịnh đầm... rất xưa của chàng. Đạt hiểu nàng ghen bóng gió vì chuyện chàng đột nhiên vắng mặt trong mấy ngày qua. Hai người quen nhau đã gần ba năm. Thoạt đầu Hoàng Đạt chỉ xem nàng như một người bạn gái dễ mến trong số những cô gái ái mộ tài ba và danh tiếng của chàng. Nhưng cô nữ sinh tân thời nói tiếng Pháp đúng giọng như đầm, đàn giỏi hát hay, ham thích thể dục thể thao, lại yêu chàng tha thiết đến cảm động không ngờ! Đã nhiều phen nàng thẳng thừng cự tuyệt những đám mai mối, dạm hỏi của bọn “vương tôn công tử” con nhà giàu có, gia thế tại Hà Nội, quyết ý chung thủy với người nàng yêu! Song thân nàng trước còn lấy làm buồn vì chuyện cô con gái độc nhất đem lòng yêu Hoàng Đạt - một tay “võ biền”! Chẳng phải “cậu cử”, “ông Đốc” gì cho xứng đáng với một tiểu thư đẹp và học thức như nàng. Tuy nhiên sau thấy không lay chuyển được tâm ý Ngọc Bích hai người đành chịu để tùy nàng lựa chọn bạn trăm năm. E nếu bức bách quá nàng đâm liều lĩnh thì nguy. Hơn nữa, qua gặp gỡ Hoàng Đạt dần dần thân phụ nàng hiểu rõ hơn về chàng và chính ông cũng cảm thấy mến con người “võ biền” nhưng không chỉ biết có sức mạnh của cơ bắp. Theo thời gian Đạt mặc nhiên được xem như một chàng rể tương lai trong gia đình, thường xuyên lui tới. Và gần đây, giữa đôi bên có cuộc dạm hỏi chính thức. Ngọc Bích với chàng việc hôn phối đã được ước định, chỉ còn chờ Đạt thu xếp chuẩn bị cho chu đáo. Phụ mẫu đều mất từ lâu, Hoàng Đạt sống tự lập đã quen, tuyệt không muốn nhờ vả ai, nhất là đối với gia đình bên nàng chàng lại càng giữ ý, tránh điều hiểu lầm không hay. Chiếc xe rẽ ngoặt về hướng phố Hàng Buồm, Ngọc Bích liếc chàng cắn môi như cố ngăn một nụ cười : - Anh có vẻ thích cơm Tàu nhỉ? Đạt không nhìn nàng, điềm nhiên gật : - Thích chứ! Còn gì thú bằng “ăn cơm Tàu, ở nhà Tây, và lấy vợ Việt”... tên là Ngọc Bích! Thiếu nữ không khỏi bật cười khanh khách, nguýt yêu chàng: - Gớm! Dạo này anh có vẻ... láu tợn! Thật không ngờ! - Chứ sao! “Kẻ sĩ cách nhau ba ngày đã khác”! Em quên câu đó rồi ư? Huống chi... http://xemphim1002.blogspot.com/

No comments:

Post a Comment