Wednesday, January 22, 2014

Ngay lúc ấy thình lình Đạt nghe tiếng động lạ ngoài mé sông

Ngay lúc ấy thình lình Đạt nghe tiếng động lạ ngoài mé sông. Nhanh như cắt, chàng chụp luôn khẩu Springfield hai nòng lên đạn chĩa về hướng đó, một tay bấm tách đèn pin. Vệt đèn loáng nhanh qua lùm bụi, quét ngang trên mặt sông. Đoàng! Cây đèn bấm trên tay Hoàng Đạt bị súng sói tung văng đi, tắt ngấm, tê chồn hổ khẩu. Chàng lăn vèo sang bên nổ luôn hai phát hú họa về phía trước. - Pạc Hoọc! Đúng bọn phỉ rồi! Đạt thoáng nhanh ý nghĩ trong đầu sau phát súng tấn công bất ngờ. May nhờ kinh nghiệm chàng dang rộng tay khi chiếu đèn nếu không đã bị trúng đạn. Tiếp liền mấy phát súng nữa, cả súng “mút” lẫn Pạc Hoọc, đạn cầy sạt bên người chàng. Rồi từ dưới nước phóng lên năm, bảy bóng đen vung mã tấu xông tới. Đạt giương súng săn bóp cò. Cạch! Đạn thối! Chàng vọt dậy vung báng súng quật luôn. Chát! Bốp! Một tên ôm đầu ngã vật xuống, chàng dạt ngang tránh một đường đao chém xả từ bên sườn, lia chân quét sụm thêm một tên nữa. Vừa lúc nghe tiếng nổ chát chúa của khẩu Springfield, một bóng phỉ lực lưỡng buông mã tấu nhào luôn, Trần Dũng vọt lên rút soạt đao rừng trợ chiến cùng Đạt. Nhưng từ phía sau hai chàng vụt dậy vang nhiều tiếng la hò xung phong. Trần Dũng giật mình gọi bạn : - Chúng đánh tập hậu! lưu ý bảo vệ Ngọc Bích! Bọn này để mặc tớ lo! Chàng trai họ Trần vũ lộng lưỡi dao quắm đánh tạt hai địch thủ, nhanh nhẹn thọc tay vào áo. - Vút! Vút! Vút! Liên tiếp mấy vệt sáng loáng lên, ba tên đang vây công Hoàng Đạt cùng rú lên đổ nhào. Chàng võ sư được rảnh tay lập tức quay người phóng về chỗ cắm lều. Bọn phỉ đã tràn tới gần, đông hơn chục tên, dẫn đầu là một gã cao lớn như hộ pháp, ngực quấn chéo hai giây đạn, hai tay hai khẩu Pạc Hoọc, cất giọng hô như sấm : - Chặt đầu hai thằng mặt trắng! Chừa lại mình “cô tiên” thôi! Thoáng thấy Ngọc Bích thủ dao rừng định xông ra chặn, Hoàng Đạt vội nắm tay kéo lại : - Để anh! Em hãy nấp kín, tránh đạn! - Nhưng chúng đông... Cô gái lo lắng nhìn chàng, Đạt ném súng săn, rút khẩu Rouleau, ngắt lời : - Đừng lo! Anh còn cái này! Dứt lời, chàng đẩy nàng ra sau, vọt lên phía trước, vẩy liền hai phát, động tác cực kỳ thiện nghệ. Một tên trúng đạn gục liền, gã đầu đảng bị đạn liếm sát mang tai, cả giận chĩa Pạc Hoọc về hướng Đạt nổ luôn, quát giật thủ hạ : - Dàn đội hình chữ “Nhất”! Nó có súng lục! Coi chừng lạc đạn trúng “cô tiên” của tao! Tỉu nà! Cả bọn lật đật dạt ngang kiếm điểm tựa, bắn trả. Chàng trai họ Hoàng ẩn sau một gốc cây lớn đảo mắt kiểm soát cục trường, bình tĩnh chờ dịp khai hỏa. Vốn khi xưa từng được một bậc thầy lừng lẫy trong nghề tác xạ truyền bí quyết nên Đạt bắn rất “linh”, khẩu Smith and Wesson mỗi lần khạc đạn lại quất nhào một tên phỉ. Giây lát đã thêm năm, sáu kẻ bị loại khỏi vòng chiến. Gã đầu đảng Lều Tài Wang chừng bất ngờ trước tình thế đảo ngược vì sức chống trả đáng gờm của đối phương, y vò râu giận dữ, vẫy một gã đầu mục lại ghé tai dặn mấy câu, đoạn rời chỗ, nương theo bờ bụi phóng đi. Trần Dũng hạ xong bọn ngoài bờ sông, nhặt khẩu súng “mút” lộn lại núp sau mô đất, tiếp tay với bạn. Cách hai chàng khoảng vài chục bộ, Ngọc Bích thu mình sau một thân cổ thụ hồi hộp theo dõi cuộc chạm súng giữa đôi bên. Bất thần nghe tiếng cành cây khô gãy “rắc” xế bên tả, nàng giật mình định thần nhìn dòm sang. Một bóng lực lưỡng, cao lớn như đô vật đang rón rén bước tới, hai họng súng trên tay y hướng về phía bọn Hoàng Đạt. Chừng y mải chú ý đến hai tay súng lợi hại nên chưa phát giác cô gái ẩn gần đó. - Nó định bắn trộm! Ngọc Bích rúng động suýt kêu lên nhưng kịp nén lại. Khoảng cách giữa y với nàng chỉ bằng một đà nhảy, nàng lại không có súng trong tay, nếu y quay mũi súng sang bắn sẽ nguy. Chi bằng tương kế tựu kế lặng lẽ ra tay trước là hơn. Nghĩ đoạn, nàng nhẹ nhàng đứng lên nhón chân tiến tới gần y. Một bước, hai bước rồi ba bước... Ngọc Bích nín thở từ từ đưa lưỡi dao lên, dù cố trấn tĩnh nàng vẫn nghe tim mình đập như trống làng trong lồng ngực trước phút hạ thủ quyết định... Gã đầu đảng phỉ tặc chầm chậm đưa khẩu Pạc Hoọc ngang tầm mắt, hơi nghiêng đầu ngắm. http://2phim2.wordpress.com/

No comments:

Post a Comment