Wednesday, January 22, 2014

Bọn phỉ đã rút hết từ hồi bốn giờ sáng, để lại hơn chục xác chết

Bọn phỉ đã rút hết từ hồi bốn giờ sáng, để lại hơn chục xác chết, cả xác tên chủ tướng. Máu đọng thành từng vũng quanh chỗ bọn Hoàng Đạt dựng lều, mùi tanh nồng quyện lẫn mùi thuốc súng còn phảng phất trong không khí khiến Ngọc Bích nhiều lúc cảm thấy khó chịu, lợm giọng buồn nôn. Hai chàng xách súng rảo một vòng xong trở lại bàn nhau nhổ trại lên đường. Kiểm lại, ngoài ít vật dụng bị hư hỏng, một trong ba thớt ngựa buộc gần lều cũng trúng đạn chết quay, chính con ngựa hồng Ngọc Bích cưỡi. - Thôi! Hai vị chịu khó ngồi chung ngựa vậy, đồ đạc hãy chất cả lên ngựa tớ. Trần Dũng nhún vai bảo bạn. Ba người thu dọn hành trang, vượt sông. Sang tới bờ Tây, Đạt cùng người yêu cưỡi chung ngựa, Trần Dũng tế ngựa lên trước có ý mở đường, phòng trường hợp bọn phỉ còn lảng vảng đâu đó, có thể phục kích trả thù. Ngọc Bích ngồi trước yên, tựa vào ngực Hoàng Đạt. Sau cuộc đụng độ khốc liệt với bọn Lều Phỉ đêm qua, nàng mệt mỏi, tinh thần có phần bị dao động. Đạt ghé tai nàng cười : - Sợ rồi ư? Đó! Anh nói có sai đâu! Đã bảo ở nhà mà không chịu nghe, cứ nằng nặc đòi theo kỳ được! Hừ! Hai cụ mà biết em đi “du lịch” như vầy chắc phải... đánh một trăm roi! Bị trêu chọc Bích đỏ mặt nguýt dài, quay đi không đáp. Nguyên, khi xin phép song thân nàng đã nói dối là theo chàng đi du ngoạn Sa Pa, tiện dịp thăm khu đồn điền hương hỏa Hoàng Đạt được thừa kế. Quả Đạt có trang trại do phụ thân để lại trên đó. Chàng đã giao cho một người anh họ quản lý mọi việc, lâu lâu, có khi cả năm mới ghé lên thăm chừng một lần. E nàng giận dỗi, Hoàng Đạt bèn gợi chuyện : - Kể ra chẳng đến nỗi vô ích! Bởi có cuộc “tao ngộ” đêm qua nên chúng ta mới trừ khử được tên trùm phỉ lợi hại vùng biên thùy Tây Bắc. Âu đó cũng là điều hay! Diệt được một kẻ ác chẳng khác nào làm một điều thiện. Lành thay! Ngọc Bích chợt tủm tỉm cười trước câu nói phảng phất mùi “triết lý” của Hoàng Đạt : - Nói nghe hay lắm! Nhưng nếu giả như đêm qua em... bị bọn phỉ bắt mất, liệu anh có còn... lý sự nổi không? - Bậy nào! Chỉ gở miệng! Anh còn một hơi thở quyết chẳng để kẻ nào phạm đến... nàng tiên bé bỏng này. Chàng cúi tìm môi nàng, Ngọc Bích ngượng ngùng gắt khẽ : - Kìa! Khéo anh Dũng cười chúng mình... Lời nàng bị ngắt ngang bởi một nụ hôn nồng cháy... Ngựa vẫn phi đều, lốc cốc... Ba người bôn hành suốt buổi không gặp chuyện gì xảy ra. Trưa đó, vừa xuyên qua một cánh rừng thưa tới một thung lũng, bỗng gặp một chàng trai người Thái, dáng vạm vỡ, xách cây súng “kíp”, từ xa chạy lại, dáng vội vã như bị rượt đuổi, suýt nhào vào ngựa Trần Dũng. - Gì thế? Ông bạn! Hoàng Đạt níu lại hỏi, chàng trai mặt xanh như chàm đổ, vừa giằng tay ra, ngoái dòm sau lưng, kêu lắp bắp : - Chạy mau! Ông... ông ba mươi... Ông hùm tinh! Mau! Chậm, ông ăn thịt... ông ngồi đằng chân thác... - Sao? Ông ba mươi ư? Bạn có súng “kíp” trong tay, sợ gì? - Ơ... cái quan không biết! Ông hùm tinh không phải cọp thường... súng bắn không chết mà. Cái quan buông tôi ra nào... ghê quá! Dứt lời chàng trai vùng chạy như ma đuổi. Bọn Đạt cùng lấy làm lạ nhìn nhau. Dân vùng sơn cước xưa nay vốn “xem hùm beo như chó dữ” bởi cuộc sống giữa thiên nhiên khiến họ thường gặp các loài dã thú. Có nơi, ngay cả các cô gái còn dám đương đầu với chúng bằng cách dùng bẫy, hoặc đôi khi có nàng chỉ sử dụng một lưỡi dao quắm cũng hạ được cọp trong trường hợp chạm trán bất ngờ. Giờ thấy chàng nọ lộ vẻ khiếp đảm thái quá, động tính hiếu kỳ Hoàng Đạt bàn tới đó xem thực hư thế nào. Nghe nói Ngọc Bích vội vã gạt đi, nhăn mặt : - Anh! Chuyện hổ thành tinh em vẫn nghe kể! Ta nên tránh xa là hơn! Hãy tập trung vào... việc của anh Dũng, tiếp tục hành trình! Nhưng chừng Trần Dũng cũng bị kích động chẳng kém gì Hoàng Đạt, vụt sáng hẳn mắt nói luôn : - Đã thế chúng mình nên vào tận nơi cho biết! Đây vào thác cũng không bao xa. Chàng trỏ về hướng dòng thác đổ từ lưng chừng núi xuống trắng bạc như một dải lụa óng ánh dưới ánh mặt trời. Từ chỗ bọn họ dừng ngựa đến đó ước chừng chỉ nửa dặm là cùng. Đạt vỗ báng súng săn cười trấn an người yêu : - Yên trí! Dù hùm tinh hay hùm thường đã có món này giải quyết! Đạn “ban” vuốt dài như lưỡi dao, bắn voi, tê giác còn “kềnh” nữa là cọp. Chưa kể Ru lô, Pạc Hoọc đây có đủ. Đi thôi! Thâm tâm Hoàng Đạt không tin trên đời có loài nào chịu nổi sức công phá của súng đạn, cho dù đó là... ma quái. Từng sống trên mạn ngược một thời gian chàng nghe nhiều huyền thoại về hùm tinh, thần hổ, voi thiêng v.v... nhưng chưa lần nào thấy tận mắt. Lại nữa, Đạt thường nghĩ: vạn vật hễ hữu hình tất hữu hoại. Mãnh thú... dẫu thành tinh chăng nữa nhưng muốn vồ bắt ăn thịt người hẳn tất nó phải có xương thịt, nanh vuốt như... bình thường, vậy vẫn còn điểm yếu để chịu luật hủy diệt chung. Hai thớt ngựa quay đầu rẽ sang trái tiến vào chân thác. Đi được một quãng bỗng hai con ngựa cùng hí dữ chồm dựng hai chân trước muốn hất cả bọn xuống. - Nó đánh hơi thấy ác thú. Đúng! Trong đó có cọp! ta buộc ngựa đây thôi. Hoàng Đạt bảo bạn, cả ba nhảy xuống cột ngựa bên một gốc tùng. Đạt còn lấy mấy củ tỏi nhai dập xát vào mũi mấy con vật cho chúng hết ngửi mùi cọp, đỡ sợ. Đoạn, chàng ghé tai dặn hai bạn đồng hành vài câu. Hoàng Đạt thủ khẩu Greenfield đi trước, theo sau là Ngọc Bích, Trần Dũng đoạn hậu. Chừng hơn trăm thước, quả nhiên cả bọn gặp một vùng cỏ nát nhầu dấu chân, khoảng cách đều nhau, dấu nào cũng lớn bằng cái đấu. Rõ dấu chân cọp. Ba người lần theo vết con thú len lỏi hồi lâu tới gần vụng thác thì mất dấu. Còn đang đảo mắt tìm kiếm bỗng Ngọc Bích nắm tay Đạt run giọng thì thào : - Kìa! Anh xem... chỗ thạch bàn mé bên phải gần dòng thác đổ... Hai chàng giật mình trông theo hướng nàng trỏ. Cách không đầy năm chục thước, một hình thù ngồi lù lù câm nín, bất động như tạc bằng đá, to như bò mộng. Đó là một con cọp xám. Nó ngồi chồm hổm, đầu hơi nghiêng về hướng bọn Hoàng Đạt nhưng cúi xuống, thoáng trông có vẻ như đang “trầm mặc suy tư” hết sức lạ. http://honhukha271094.tumblr.com/

No comments:

Post a Comment