Wednesday, January 22, 2014

Bọn con nít chỉ cần nghe gió thổi vi vu bên tai

Bọn con nít chỉ cần nghe gió thổi vi vu bên tai, nhìn bộ mặt người kể nham nhở dưới ánh lửa vật vờ, hai con mắt long sòng sọc... là cũng đủ dựng tóc gáy lên rồi. Đồng thời tới đâu cũng thấy thiên hạ tỏ vẻ đại kỵ con trâu trắng, hỏi chẳng mấy ai rõ nguyên do, tớ cũng đâm sợ trâu trắng, cái giống trâu quái gở trông giống như người mắc bệnh bạch tạng. Sau lớn lên, ngược xuôi đây đó, đi sâu vào các miền cùng cốc thâm sơn, tớ lại được nghe thêm nhiều chuyện dị thường về giống quái đó. Đây là một trong những chuyện Ma Cà Rồng, do một anh bạn thuộc dòng quan lang có thế lực lâu đời trên vùng Tây Bắc kể lại. * * * * * Chúng tôi gồm sáu người, xuyên sơn đã mấy ngày trời, bỏ dần lại sau lưng cả thế giới loài người đông đúc, và đang đi sâu vào miền cùng cốc thâm sơn, không dấu chân người, tiếp giáp miệt Lào thượng Sầm Nứa. Ngồi ngựa muốn bại cả mông, lội suối bì bõm nửa ngày, chiều kia cả bọn tới một thung lũng khuất tịch sau nhiều đợt núi ngửi mây. - Thung lũng Cà Rồng! Vài bóng sàn chênh vênh hiện ra giữa nương xanh, bên dòng thác đổ, mươi con trâu gõ mõ, vài bầy chó lang thang, thấp thoáng dăm bóng giai nhân khỏa thân tắm nắng... Cảnh thổ không khác gì những bản động thâm sơn thường gặp, nhưng tim tôi bỗng đập mạnh, xúc động ghê gớm khi theo người bạn dẫn đường vào thung lũng. Nam phụ lão ấu hơn chục người chạy ra đón khách lạc loài. Khi nhận ra anh bạn tôi, ai nấy đều tỏ vẻ mừng rỡ khôn cùng, như những kẻ bị lưu đày sang bên kia thế giới bỗng được người từ cõi thế đến thăm. Người bạn dẫn đường ghé tai tôi bảo nhỏ : - Tất cả đều là Ma Cà Rồng. Hãy tỏ ra thân mật, không hề ghê sợ! Họ sẽ đem mối thiện cảm vào “cơn ác mộng hóa kiếp” và mình sẽ chẳng có gì phải kinh tâm! Bọn tôi cười nói chuyện trò vui vẻ, theo vào một căn sàn rất rộng, cột to hai vầng. Cả động Cà Rồng quây quần quanh khách. Họ giết lợn, gà, đãi tiệc, có cả rượu cẩm pha mật ong, ngon thơm vô cùng. Vì anh bạn có cho biết: chỉ có thông huyết mới bị lây, nên chúng tôi ăn uống rất “hao”. Rượu được vài tuần, lão chủ nhân động chủ rầu rầu nét mặt, thở dài bảo khách: - Các quan thương tình đường xa dặm thẳm đến chơi, cả động sung sướng lắm! Chúng tôi bị “cái ma” nó ám! Nó hành hạ khổ lắm, muốn chết không xong! Nhân tửu hứng, tôi liền hỏi: - “Nó ám” từ hồi nào? “Nó” từ đâu tới? Chủ động đứng lên, mời khách vào buồng kín, thắp đuốc cho xem. Trong buồng có đặt bàn thờ, trên vách treo bức tranh lớn có vẽ mấy cái đầu, tóc xõa bay trên mây, có vành trăng khuyết đằng góc núi. Trên bàn thờ lại còn một pho tượng khắc con trâu trắng rất quái gở, cũng như đang vờn mây, nét khắc vẽ rất tinh xảo. http://nguvl.wordpress.com/

No comments:

Post a Comment