Friday, January 17, 2014

xem phim Dòng Đời Nghiệt Ngã - Trọn Bộ - Phim Thái Lan

Bạn đang xem phim Dòng Đời Nghiệt Ngã - Trọn Bộ - Phim Thái Lan tại KhoVl.Com chúc bạn xem phim vui vẻ !
là một bộ phim truyền hình tình cảm tâm lý do Thái Lan sản xuất với sự tham gia của nhiều diễn viên nổi tiếng. Nội dung bộ phim xoay quanh số phận của những nạn nhân buôn người do bọn mafia tổ chức bắt cóc, ngoài ra bọn chúng còn dùng những thủ đoạn thâm độc như bán nội tạng của những người bị bắt cóc và giết hại để bịt miệng.
Các tập tiếp theo của bộ phim sẽ cho chúng ta thấy trong số những người hiện đang bị bọn chúng giam giữ có một nữ cảnh sát đã cải trang để trà trộn vào nhằm thu thập manh mối và địa điểm tập kết của bọn Đối với việc đặt tên tuyến đường. phim truyền hình mang đậm sắc thái này. trung tâm này tin rằng phục hồi là một quá trình, không phải là một sự kiện. Theo Watson, mô hình của họ được dựa trên tiền đề rằng phụ thuộc và nghiện ngập đang thả neo tại một nhu cầu phóng đại để tự dùng thuốc như là kết quả của sự bất lực của người trung tâm này tin rằng phục hồi là một quá trình, không phải là một sự kiện.
Theo Watson, mô hình của họ được dựa trên tiền đề rằng phụ thuộc và nghiện ngập đang thả neo tại một nhu cầu phóng đại để tự dùng thuốc như là kết quả của sự bất lực của người đó để truy cập vào sức mạnh. xem phim dong doi nghiet nga tap 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50 

Vừa lúc đó hai bà dì và vợ ông từ phòng vắt áo của các bà bước ra

Vừa lúc đó hai bà dì và vợ ông từ phòng vắt áo của các bà bước ra. Hai dì trộảng tuỗi, ăn mặt đúng cách. Dì Julia cao hơn dì Kate mấy phân, tóc bạc phủ xuống quá vành tai, da mặt trắng, sậm hơn tóc, vết nhăn trông rõ trên khuôn mặt rộng. Dì còn khỏe, lưng thẳng, nhưng đôi mắt không nhanh nhẹn, đôi môi trề làm cho dì có dáng dấp của một phụ nữ không biết mình đang ở đâu và làm gì. Dì Kate tuy không khỏe bằng nhưng sắc sảo hơn. Khuôn mặt còn đầy sức sống dù có những vết nhăn, mái tóc vẫn còn giữ được màu nâu của tuổi trẻ, quấn theo kiểu phụ nữ lớn tuổi. Hai bà vui mừng hôn Gabriel. Gabriel là cháu cưng của hai bà, con trai của chị Ellen đã qua đời. Bà Ellen làm dâu dòng họ Conroy giàu có ở Port & Docks. - Gretta nói với dì hôm nay cháu sẽ không dùng xe ngựa về khách sạn phải không, dì Kate hỏi. - Dạ phải, Gabriel vừa đáp vừa nhìn vợ, nhớ năm trước ngán quá phải không em... Chắc dì còn nhớ Gretta đã bị lạnh như thế nào. Cửa xe kêu lạch cạch suốt đoạn đường, và sau khi qua khỏi Merrion gió đông lùa vào xe lạnh không chịu được. Vui thì có vui, nhưng Gretta sau đo bị cảm cúm. Dì Kate vừa nghe vừa gật gù. - Gabriel, nhưng cũng vậy thôi. Cẩn thận là tốt, nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng cẩn thận được. Dì Kate nói. - Nhưng với Gretta, Gabriel nói, nếu để tùy ý thì trời tuyết cũng vẫn muốn đi bộ thôi. Gretta cười, tiếp lời Gabriel. - Dì Kate, đừng để ý những gì ảnh nói. Ảnh rất nhiều chuyện. Ảnh bắt Tom đeo kính mầu lục ban đêm, tập tạ và bắt Eve ăn cháo bắp trộn sữa. Tội nghiệp Eva, thấy cháo đã muốn ói nói gì đến ăn. Chưa hết, nếu dì đoán được ảnh muốn cháu ăn mặc như thế nào. Ảnh bảo cháu mang ủng mỏng bọc ngoài đôi giày. Ảnh nói trời tuyết trên lục địa ai cũng dùng. Mang ủng mỏng bọc giày thì còn gì là đôi chân của phụ nữ. Hôm nay ảnh bắt cháu mang, cháu nhất định không mang. Cứ đà này ảnh sẽ mua cho cháu một bộ đồ thợ lặn để dùng khi trời mưa. Vừa nói Gretta vừa cưới ngất nhìn chồng đang nhìn nàng dắm đuối từ trang phục đến khuôn mặt, mái tóc. Hai bà dì cũng cười thích thú với lối nói diễu cợt của Gretta. - Gretta, dì Kate bỗng hỏi, mấy đứa nhỏ ở nhà một mình cháu có lo không... - Dạ, một đêm thì không sao. Hơn nữa còn có Bessie coi tụi nó. - Dì hỏi để yên bụng thôi, dì Kate nói. Không gì tốt bằng có một người giúp việc tin cậy. Ở đây dì có Lily. Có điều gần đây không biết vì sao cô ta hơi đổi tính. Gabriel định hỏi thêm chuyện đó, bỗng thấy dì Kate ngừng nói ngoái cổ xuống cầu thang nhìn Julia đang chạy xuống lầu. Dì hỏi, Julia, Julia em đi đâu vậy. Cái gì đó... Julia bước lên, không vội vã, trả lời: - Freddy tới Vào lúc đó có tiếng vỗ tay vọng ra từ phòng khiêu vũ. Tiếng đàn piano kết thúc bản nhạc vanxơ. Cửa phòng dạ vũ mở, nhiều cặp nam nữ bước ra. Dì Kate kéo Gabriel ra một bên ghé vào tai dặn dò: - Gabriel, cháu giúp dì xuống tiếp Freddy. Nếu thấy hắn say đừng cho hắn lên, phiền lắm. Dì chắc hắn say. Gabriel đứng trên bậc thang nghiêng tai vào tay vịn cầu thang để nghe cho rõ. Có tiếng hai người đang nói chuyện với nhau dưới lầu. Nhận ra tiếng cười của Freddy Malins, Gabriel vội vã chạy xuống, đế giày ròn rã trên bậc thang. - Có Gabriel ở đây dì yên tâm, bà Kate nói với Gretta. Quay sang Julia, Kate nói, cô Daly và cô Power đang khát nước. Cám ơn Daly, cô đàn bản vanxơ hay quá. Cô làm cho buổi dạ vũ thêm phần giá trị. Một người đàn ông cao lớn da mặt nhăn, ngăm ngăm đen, bộ râu cứng đã ngả màu, từ phòng dạ vũ bước ra với một người phụ nữ, nói với dì Kate. - Bà Morkan, chúng tôi có thể dùng nước giải khát không... - Dì Kate nói với Julia, đây là ông Browne và cô Furlong. Em đưa họ và các cô Daly, Power vào phòng giải khát luôn. - Tôi là người đàn ông của phụ nữ, ông Browne nói, môi mím chặt làm bộ râu dựng lên như bàn chải, cười toe toét làm nổi bật thêm các vết nhăn trên mặt. Bà Morkan, bà có biết tại sao phụ nữ thích tôi không... Chưa nói hết câu ông Browne thấy dì Kate bỏ đi chỗ khác, ông vội đưa ba người phụ nữ vào phòng giải khát. Giữa phòng có hai bàn hình vuông kê sát nhau. Dì Julia và người quản gia đang trải và vuốt thẳng tấm khăn bàn. Góc phòng có một bàn nhỏ để một chồng đĩa, li, dao, muỗng, nỉa. Trên cây đàn piano sát tường có thịt nguội và thức uống, rượu li - cơ, rượu vang, nước ngọt và bánh. Gần đó hai người trẻ tuổi đứng uống nước ngọt trước một bàn nhỏ khác.http://phim8oiuaiuw.blogspot.com/

Chào ông Conroy, Lily vừa mở cửa vừa chào Gabriel

Chào ông Conroy, Lily vừa mở cửa vừa chào Gabriel, dì Kate dì Julia tưởng ông bà không tới được, và xin chào bà Conroy. - Tôi cũng tưởng không tới được, Gabriel hóm hỉnh nhìn vợ trả lời, mấy dì đâu có biết bà vợ tôi sửa soạn sắc đẹp mất ba giờ đồng hồ. Gabriel đứng nơi ngưỡng cửa phủi tuyết dính vào giày, trong khi Lily dẫn bà vợ đến chân cầu thang nói vọng lên trên. - Dì Kate, bà Conroy đã đến. Kate và Julia vội chạy xuống thang lầu hôn bà Conroy rối rít, nói tưởng bà ta bị tuyết chôn rồi và hỏi Gabriel có đến không. - Tôi đến có trễ lắm đâu, dì Kate. Dì lên trước đi, tôi sẽ theo ngay, vừa nói bà Conroy vừa gọi Gabriel nhanh lên. Gabriel tiếp tục phủi tuyết dính trên vai áo choàng và mũi giày trong khi ba người phụ nữ bước lên phòng cất áo mũ, vừa cười vừa nói oang oang. Gióù lạnh buốt lùa vào phòng qua khe cửa vừa đóng. - Tuyết lại rơi phải không, thưa ông Conroy... Lily hỏi. Cô đi trước vào phòng nhỏ bên cạnh dùng để vắt áo mũ, sẵn sàng giúp Gabriel cởi chiếc áo choàng. Gabriel mĩm cười cung cách xưng hô của Lily, chàng ngước nhìn cô gái duyên dáng. Lily thon nhỏ, đang độ nẩy nở, tóc vàng, nước da ngăm ngăm. Ánh sáng bập bùng nơi lò sưởi tỏa ra làm nước da cô ngăm hơn. Gabriel biết Lily từ hồi cô còn là một cô bé tí xíu hay ngồi dựa vào bậc thang gác gỗ chơi búp bê. - Vâng, cô Lily, tuyết lại xuống, ít nhất suốt đêm nay. Gabriel ngước nhìn trần nhà rung rinh theo bước chân trên sàn phòng nhảy trên lầu, lắng nghe tiếng đàn piano một lúc rồi quay nhìn Lily đang xếp áo choàng của chàng đặt lên kệ gỗ. - Cô còn đi học không Lily... Gabriel thân mật hỏi. - Thưa ông, không. Năm nay tôi đã nghỉ học. - Gabriel vui vẻ, vậy chúng tôi sắp được ăn cưới của cô với người thanh niên trẻ tuổi đó rồi. Lily ngoái nhìn Gabriel, trả lời giọng không vui. - Ðàn ông bây giờ chỉ biết ba hoa để chiếm đoạt thôi, thưa ông. Gabriel biết mình lỡ lời. Chàng tránh đôi mắt của Lily, cúi xuống dùng chiếc khăn quàng cổ đập mạnh vào đôi giày da còn bám tuyết. Gabriel còn trẻ, nước da như sạm nắng, lưỡng quyền cao nhô ra thi đua với chiếc trán vồ điểm những vết đỏ không hình dáng. Ðôi mắt sáng như thấu suốt mọi chi tiết chung quanh ẩn dưới đôi kính gọng vàng lóng lánh. Mái tóc đen dày chải lật ra sau, nằm hai bên một đường ngôi ở giữa, uốn cong lên dưới vành mũ. Phủi đôi giày thật bóng xong, Gabriel đứng lên kéo thẳng chiếc áo gi - lê trên thân hình đẫy đà, xong lấy trong túi một đồng dúi vào tay Lily. - Cô Lily, tôi có chút ít này, mùa Giáng sinh đến rồi, vừa nói vừa rảo bước đến bậc thang dẫn lên lầu. - Lily vừa chạy theo Gabriel vừa nói, không, thưa ông, tôi không nhận đâu. - Gabriel đi như muốn chạy vừa khoác tay ra sau vừa bảo, mùa Giáng sinh, mùa Giáng sinh mà cô Lily. Thấy Gabriel đã bước lên mấy bậc thang Lily đành nói với theo. - Cám ơn ông vậy. Bản đàn khiêu vũ chưa dứt, Gabriel đứng đợi ngoài cửa lắng tai nghe tiếng động nhè nhẹ trên sàn. Gabriel còn áy náy về thái độ của Lily lúc nãy, hai tay sửa áo và nơ cổ để cố quên. Chàng rút trong túi áo gi - lê một mảnh giấy ghi đại ý những gì chàng sẽ phát biểu trong bữa cơm hôm nay. Chàng ghi vài ý của Robert Browning nhưng do dự không biết có nên dùng không, sợ cử tọa không hiểu. Nhắc đến Shakespeare hay Melodies chắc ai cũng biết. Nghe tiếng chân nhảy trên sàn, Gabriel đoán biết đa số khách không thuộc lớp tuổi và giáo dục của ông. Ðem văn thơ nói chuyện với họ là một sự lố bịch và họ có thể nghĩ ông muốn khoe sự hiểu biết của ông. Ông sẽ thất bại với giới trẻ như câu hỏi vô ý tứ vừa rồi với Lily. Ông nghĩ những gì đã soạn sẵn không dùng được. http://phim8kjauw.blogspot.com/

Lily, cô con gái của người quản gia tiếp khách không ngớt

Lily, cô con gái của người quản gia tiếp khách không ngớt. Treo nón mũ và áo choàng của người này chưa xong chuông cửa đã reo, cô phải vội chạy ra mở cửa cho một người khách khác. Cũng may Lily không phải lo tiếp các bà. Dì Kate và dì Julia đã cho biến cải một phòng tắm trên gác làm chỗ để nón mũ cho phái nữ và lo luôn việc tiếp khách. Dì Kate và dì Julia cười nói tíu tít với khách, thỉnh thoảng ngoái cổ xuống thang hỏi Lily ai vừa tới. Dạ vũ hằng năm của nhà họ Morkan là một dịp vui lớn trong vùng. Ai cũng đến tham dự. Họ hàng bà con ở xa về, bạn bè thân thiết, thành viên trong ca đoàn của dì Julia, học trò lớn tuổi của dì Kate và có cả học trò nhỏ tuổi hơn của Mary Jane, cháu cưng của hai bà. Ðêm dạ vũ năm nào cũng rất thành công, mỗi năm một kiểu cách riêng, ngay cả sau khi Pat, người em trai độc nhất của hai bà chết, Kate và Julia bỏ ngôi nhà xinh xắn ở Stoney Batter dọn về một ngôi nhà nhỏ hơn trên đảo Usher thuê của ông Fulham để nuôi Mary Jane. Tính ra cũng gần 30 năm, khi Mary Jane còn là một cô gái thích mặt váy ngắn nổi tiếng trong vùng nhờ tài chơi đàn ống ở nhà thờ. Tốt nghiệp trường mỹ thuật, Mary Jane mở lớp dạy nhạc. Học trò của cô thuộc các gia đình quí phái trong vùng như Kingstown và Dalkey. Tuy đã lớn tuổi hai người cô của Mary Jane cũng được mọi người chú ý nhờ hát hay và giỏi âm nhạc. Julia dẫn đầu giọng cao trong ban nhạc Adam và Eve. Kate, sức khỏe kém hơn dạy piano cho những người mới học trong một phòng nhỏ phía sau nhà. Lily lo việc nhà cửa và nấu nướng. Ba cô cháu sống không phô trương nhưng biết chọn món ăn và hơi cầu kỳ một chút: thịt thăn bò hảo hạng, trà ướp hoa lài và bia đen đựng trong chai. Lily biết ý chọn thức ăn cẩn thận nên hợp tính với ba cô chủ. Nói chung ba cô chủ cũng dễ chìu, miễn là đừng có thói cãi lại tay đôi với chủ. Ðêm dạ vũ ba cô chủ có khó tính đòi hỏi này nọ một chút cũng dễ hiểu. Hơn mười giờ rồi mà chưa thấy vợ chồng Gabriel đến. Còn Freddy Malins, sợ nhất là uống rượu đâu ngà ngà say mới đến. Mấy bà chủ ngại học trò của Mary Jane thấy Freddy Malins lúc chàng say, lúc say chàng ta ăn nói rất bừa bãi. Freddy Malins thường đến trễ, nhưng không biết sao hôm nay Gabriel cũng trễ. Cách hai ba phút hoặc Kate, hoặc Julia ngoái cổ xuống lầu hỏi Lily Gabriel hay Freddy đã tới chưa. http://phim8iahsasw.blogspot.com/

Sau lần dạo chơi đầu tiên vào buổi mùa xuân nọ

Sau lần dạo chơi đầu tiên vào buổi mùa xuân nọ, em bé bị mê sảng mất mấy ngày. Có lúc em nằm lịm, yên lặng trên giường, có lúc em trằn trọc, mồm nói lảm nhảm, tai lắng nghe tiếng động ở tận đâu đâu. Lúc nào nom mặt em cũng ngơ ngác kinh hãi. Bà mẹ nói: - Trời ơi, hình như con tôi nó cố gắng tìm hiểu một cái gì mà không làm sao hiểu nổi. Cậu Mácxim ngồi trầm ngâm, đầu lắc lắc. Cậu biết rõ đứa bé bị xúc động quá mạnh và ngất đi như vậy là do những cảm giác tràn ngập vào nó nhiều quá, nên cậu quyết định chỉ cho những cảm giác ấy từ từ đến với đứa bé mới mệt dậy, đến từng cảm giác một. Cửa sổ buồng em bé ốm nằm đóng kín mít. Về sau dần dần khi em bình phục, mới thấy mở đôi lúc. Em được dắt đi chơi trong buồng, ra ngoài bậc cửa, ra sân, ra vườn. Mỗi khi thấy mặt em bé có vẻ lo lắng, mẹ em lại giảng giải cho em hiểu rõ bản chất những âm thanh vừa làm em kinh ngạc. Đây là tiếng tù và của chú bé chăn cừu tít tận đằng kia, phía sau mé rừng. Còn tiếng này là tiếng chim bông lau hót giữa những tiếng chim sẻ ríu rít... Và bây giờ là tiếng con cò đậu trên bánh xe(2) đang kêu. Nó vừa mới ở miền xa xôi bay về tổ cũ. Em bé hớn hở quay mặt về phía mẹ, tỏ vẻ biết ơn. Em cầm lấy tay mẹ, đầu gật gật, tai vẫn lắng nghe, vẻ mặt suy nghĩ, ra chiều đã hiểu rõ. X Bắt đầu từ đó, thấy cái gì đáng chú ý em lại hỏi han để biết. Hễ có tiếng động nào, là mẹ, hay thường thường là cậu Mácxim, lại bảo cho em biết âm thanh ấy là do những đồ vật hoặc những con vật nào đã phát ra. Lời bà mẹ giảng nghe sinh động và nhiều hình ảnh hơn làm em có ấn tượng mạnh mẽ hơn, đôi khi ấn tượng ấy rất đau đớn. Mắt đầy đau khổ và niềm ai oán không nhờ cậy vào đâu được, bà mẹ chăm chú giảng giải cho con nghe những khái niệm về hình thể và màu sắc. Em bé hết sức tập trung chú ý, đôi lông mày nhíu lại, thậm chí vừng trán trong trắng của em hằn lên mấy nếp nhăn nhè nhẹ. Chắc cái đầu nhỏ bé của em đang gặp phải một công việc quá phức tạp. Những lúc như vậy, cậu Mácxim cau mặt lại, khi đôi mắt bà mẹ rưng rưng lệ, và mặt em bé tái đi vì những cố gắng quá sức, người lính già liền xen vào, gạt chị ra và kể những câu chuyện khác cho cháu nghe; trong câu chuyện, cậu cố hết sức chỉ dùng những khái niệm về không gian và âm thanh. Nét mặt em liền dịu lại. Em bé hỏi về con cò gõ trống trên chiếc cột: - Cậu ơi, con cò nó thế nào hở cậu? Nó có to không? Vừa hỏi, em vừa dang hai cánh tay ra. Mỗi lần hỏi những cái tương tự như vậy là em lại dang hai tay ra. Lúc nào thấy vừa vặn đúng là cậu Mácxim bảo thôi. Giờ đây em dang rộng cả đôi cánh tay bé nhỏ, nhưng cậu vẫn bảo: - Không cháu ạ, con cò nó còn lớn hơn thế nhiều.Nếu bắt bỏ vào buồng và đặt nó xuống đất, đầu nó nghển sẽ cao quá lưng chiếc ghế dựa. Cháu hiểu chưa? Em bé vẻ mặt trầm ngâm nói: - Thế ra nó lớn quá cậu nhỉ? Thế con chim bông lau to thế này chứ? - Em bé nhích đôi bàn tay nhỏ xíu cách nhau một chút. - Phải, con bông lau to đúng như vậy... Nhưngchim lớn không bao giờ hót hay bằng con nhỏ. Khi con bông lau hót, nó cố hót hay để cho ai nghe cũng phải thích. Còn con cò là một giống chim nghiêm nghị, trong tổ, nó chỉ đứng có một chân, mắt luôn luôn nhìn xung quanh y như một lão chủ hà khắc đứng ốp thợ làm, quát tháo, mắng chửi, chả sợ gì làm phiền hàng xóm mà cũng không chút xấu hổ về cái tiếng khàn khàn của mình. Nghe cậu tả, đứa bé bật cười và quên khuấy được một lát những cố gắng khó nhọc của em lúc này để hiểu được câu chuyện bà mẹ kể. Nhưng câu chuyện của bà mẹ hấp dẫn, nên em vẫn thường thích hỏi mẹ hơn là hỏi cậu Mácxim. Nguyễn Văn Sỹ dịch (1) Kôngtơra là tên chợ ngày xưa nổi tiếng ở Kiép. (2) Ở Ukren và ở Ba Lan, người ta thường cắm những chiếc cột thực cao cho cò đậu. Trên đầu cột có lắp những chiếc bánh xe cũ để cò làm tổ. http://phim7liawcs.blogspot.com/

Việc xảy ra làm cậu Mácxim rất lo sợ. Ít lâu nay cậu tìm tòi nghiên cứu

Việc xảy ra làm cậu Mácxim rất lo sợ. Ít lâu nay cậu tìm tòi nghiên cứu các sách nói về sinh lý học, tâm lý học và khoa sư phạm. Cậu đem hết nghị lực sẵn có vào việc nghiên cứu tất cả những điều khoa học nói về sự trưởng thành huyền bí và sự phát triển của tâm hồn các trẻ em. Dần dần công việc nghiên cứu làm cậu say mê. Những ý nghĩ đen tối cho mình đã tàn phế, không còn sức để đấu tranh cho cuộc sống, những suy nghĩ chua chát về thân phận “con sâu bò trong đám cỏ bụi” vân vân ... tất cả đã dần dần bay khỏi cái đầu vuông cạnh của người chiến sĩ kỳ cựu. Thay vào đấy, lúc này óc cậu lại xáo động về những ý nghĩ khác do kết quả của một cuộc suy nghĩ lâu dài, thậm chí đôi khi trong trái tim đang cằn dần đi ấy, còn nảy ra những giấc mơ hồng tươi đẹp. Cậu Mácxim tin chắc tạo hóa đã không cho đứa trẻ đôi mắt để nhìn, quyết không nỡ cướp nốt cả các giác quan khác của nó. Đứa bé đáp lại hết sức đầy đủ và với một nghị lực phi thường, tất cả những cảm giác bên ngoài mà các quan năng em thu nhận được. Cậu Mácxim bắt đầu tin tưởng cậu được tạo hóa giao cho cái nhiệm vụ làm phát triển mọi năng khiếu tự nhiên của đứa bé, cậu sẽ gắng đem tinh thần và ảnh hưởng của mình để bù đắp cho bớt nỗi bất công của số mệnh. Trong hàng ngũ những người chiến đấu cho lý tưởng cao quý, tên lính mới này sẽ thay cậu, một tên lính mà nếu cậu, một người tàn tật tội nghiệp không can thiệp vào, trong tương lai sẽ không làm được việc gì có ích cho ai hết. Người bạn già của Garibanđi nghĩ bụng: “Biết đâu đấy. Người ta rất có thể không cần gươm giáo mà vẫn đấu tranh được. Rất có thể đứa trẻ bị số mệnh bất công làm thương tổn này, một ngày kia sẽ giơ cao thứ vũ khí hợp với năng lực của nó để bảo vệ những kẻ đau khổ cùng bị cuộc sống hắt hủi. Và như vậy, ta đây, một tên lính già tàn tật, ta cũng sẽ không đến nỗi là kẻ sống thừa, trong cái thế giới này...”. Vào thời buổi ấy, ngay đến những nhà tư tưởng tự do tiền tiến nhất cũng không thoát khỏi điều mê tín cho là vũ trụ này bị những “Ý muốn huyền bí” của tạo hóa chi phối. Cho nên, cậu Mácxim trong lúc theo sát từng bước trưởng thành của đứa bé, cậu thấy ở nó mỗi ngày một lộ rõ những khả năng ít có; cuối cùng cậu tin chắc rằng đứa bé bị mù cũng chỉ là do một trong những “Ý muốn huyền bí” ấy gây nên. Cậu Mácxim sớm tặng cậu học trò yêu của mình câu châm ngôn: “Một kẻ chịu thiệt thòi cho tất cả những con người bất hạnh”. http://phimknahs.blogspot.com/

Khi những tia nắng chiếu rọi vào mặt và sưởi nóng làn da mềm mại

Khi những tia nắng chiếu rọi vào mặt và sưởi nóng làn da mềm mại, em bé theo bản năng, tự nhiên quay mặt về phía mặt trời. Em cảm thấy mặt trời là trung tâm, mọi vật quanh em đều xoay về đấy. Với em, không có những vùng xa xa mờ ảo, không có bầu trời xanh ngắt, cả những chân trời mênh mông bát ngát cũng không. Em chỉ thấy có một cái gì cụ thể nóng ấm như một bàn tay vuốt ve, khẽ lướt qua mặt. Rồi, một cái gì mát mẻ, nhẹ nhàng, tuy nhiên vẫn không nhẹ bằng cái ấm nóng của tia nắng mặt trời, nó thổi vào mặt em, mát rượi, khoan khoái. Ở trong nhà, em bé đã quen đi lại tự do và biết được khoảng trống xung quanh mình. Nhưng ra đây, em ngạc nhiên thấy các làn sóng thay đổi mau lẹ lạ lùng, lúc vuốt ve êm dịu, lúc kích thích bồn chồn. Những cái hôn ấm áp của mặt trời bị làn gió hiu hiu lướt qua xua đi rất mau chóng. Một luồng gió xào xạc bên tai, phủ lấy mặt và hai bên thái dương, lùa từ đầu đến gáy, xoắn quanh người em như cố nhấc bổng em lên, mang em đến một nơi nào đó trong không gian mà em không nhìn thấy; cơn gió ru ngủ tâm hồn em, lôi kéo em vào lãng quên ủy mị. Em liền siết chặt thêm tay mẹ. Trái tim em lịm đi, có lúc tưởng chừng sắp ngừng đập hẳn. Lúc bà mẹ đặt em ngồi xuống đất, em có vẻ bình tĩnh hơn. Giờ đây, mặc cho cái cảm giác lạ lùng tràn ngập trong người, em vẫn phân biệt được các âm thanh. Những làn sóng ấm áp và êm dịu vẫn cứ dồn dập mạnh mẽ, em cảm thấy nó thấm vào tận trong cơ thể em vì những tiếng đập của máu bị đảo lộn trong người em cũng tùy theo nhịp những làn sóng đó mà đập nhanh hay chậm. Nhưng bây giờ, những làn sóng đưa lại lúc tiếng hót thánh thót rõ ràng của một con sơn ca, lúc tiếng thầm thì nghẹn ngào của cây bạch dương nhỏ vừa lại mới đâm chồi xanh tươi, hoặc tiếng nước vỗ bập bềnh khe khẽ ngoài sông. Một con én bay qua, cánh đập vun vút, nó lượn quanh gần đấy mấy vòng ngoắt ngoéo, đàn ruồi nhỏ vo ve, và át lên tất cả, thỉnh thoảng có tiếng bác thợ cày giục bò kéo cày ngoài cánh đồng, tiếng lê dài, buồn bã. Nhưng em bé không sao hiểu hết được tất cả những tiếng động ấy, tất cả những âm thanh ấy, em không ghép lại được, không phối hợp được chúng. Hình như lúc xuyên vào cái đầu bé nhỏ tối om của em, thì những âm thanh ấy, lẻ tẻ rơi xuống đáy, lúc êm ái bâng khuâng, lúc vang vang ầm ĩ. Đôi khi những âm thanh ấy dồn cả lại phát ra cùng một lúc, và xáo lộn với nhau tạo thành một thứ âm lỗi điệu vừa chối tai, vừa khó hiểu. Gió từ ngoài cánh đồng thổi lại vẫn vun vút bên tai, em cảm thấy những làn sóng lúc này đã chạy mau hơn, tiếng nó ồn ào, dập tắt mọi tiếng động khác mà lúc này chỉ còn văng vẳng như từ thế giới xa lạ đưa lại, như đã trở thành những kỷ niệm ngày hôm qua. Và khi mọi âm thanh dịu dần, thì một cảm giác uể oải kích thích thấm vào lồng ngực em bé mù. Mặt em chốc chốc lại nhăn nhó từng nhịp, mắt lúc nhắm nghiền, lúc mở to, đôi lông mày lúc nhíu lại, lúc giương lên sợ sệt, rõ là em muốn hỏi han điều gì mà không nói, và em đã cố gắng đau đớn trong suy nghĩ và tưởng tượng. Ý thức của em còn non nớt mà đã tràn ngập những cảm giác mới mẻ nên bắt đầu bị đè xuống. Ý thức non nớt ấy đã đấu tranh không lại được với những cảm giác ở khắp nơi tràn vào, nó muốn chống chọi lại, phối hợp những cảm giác ấy để chế ngự rồi chinh phục chúng, nhưng công việc ấy quá nặng đối với khối óc tối om của em, một đứa bé thiếu hẳn những biểu tượng mắt nhìn thấy để làm một việc như vậy. http://phimz6.blogspot.com/

Sau cùng, tiếng ồn ào của mùa xuân cũng tắt hẳn

Sau cùng, tiếng ồn ào của mùa xuân cũng tắt hẳn. Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, công việc của thiên nhiên lại bước theo lối cũ quen thuộc. Cuộc sống như tỏa ra ngày một rộng, bước chân đi mỗi ngày một dồn dập hơn, như đoàn tàu mỗi lúc một tăng tốc độ. Trong các đồng nội, từng đám cỏ phô sắc xanh tươi, hương thơm của những chồi bạch dương non mởn tỏa ngát cả bầu không khí. Cả nhà định cho em bé ra chơi ngoài cánh đồng, chỗ bờ con sông nhỏ chảy gần đấy. Bà mẹ dắt tay con. Cậu Mácxim tập tễnh chống nạng đi bên. Mấy người lần theo con đường nhỏ đến trái đồi ở bên cạnh, đất trên đồi nắng gió đã hút khô ráo. Trong khoảng mênh mông bát ngát này, mặt đồi cỏ mọc dày dặn mềm mại, quang cảnh nom thực lộng lẫy. Ánh sáng mặt trời làm bà mẹ và cậu Mácxim chói cả mắt. Tia nắng sưởi nóng mặt hai người, nhưng những chiếc cánh vô hình của gió xuân đã xua hết nóng bức, làm không khí mát mẻ dịu dàng. Trên không, chập chờn bay một chất men ngào ngạt khiến cho tâm hồn như ngây ngất, mềm yếu, ủy mị. Bà Ana thấy bàn tay nhỏ xíu của con ép chặt lấy tay mình. Nhưng hơi thở say dịu của mùa xuân khiến thiếu phụ không chú ý lắm đến cái dấu hiệu lo âu của đứa bé. Bà căng lồng ngực hít thở và cứ bước đi không hề ngoái lại. Nhưng nếu ngoảnh lại, bà sẽ thấy trên khuôn mặt đứa bé có một vẻ khác hẳn lúc bình thường. Nó trố mắt quay về phía mặt trời, đôi mắt đầy ngạc nhiên im lặng. Mồm há hốc, nó thở hổn hển như con cá vừa bị lôi lên khỏi nước. Trên khuôn mặt bối rối ấy, đôi khi vẻ ngây ngất đau đớn làm sáng lên một thoáng để rồi lại như ngạc nhiên, gần như sợ sệt, ngơ ngác không hiểu một chút gì hết. Duy có đôi mắt lúc nào cũng không động đậy, không có thần sắc. Đến chân đồi, cả ba người ngồi xuống. Lúc thiếu phụ nhấc đứa bé đang đứng dưới đất lên đặt ngồi cho thoải mái hơn, nó co quắp bíu chặt lấy áo mẹ, như nó cảm thấy đất dưới chân biến mất nên sợ ngã. Lúc này thiếu phụ cũng vẫn không nhận thấy cái cử chỉ lo lắng của con, cảnh vật mùa xuân lộng lẫy trước mắt làm thiếu phụ mải mê ngắm nghía. Trưa đến. Mặt trời từ từ lăn trên bầu trời xanh ngắt. Từ trái đồi chỗ họ ngồi, hai người nhìn dòng sông, nước ngập tràn bờ. Những tảng băng lớn bị nước đẩy đã giạt đi hết. Chỉ thỉnh thoảng còn mấy mẩu nhỏ như những vệt trắng lềnh bềnh trôi giữa dòng và đang tan dần. Trong đồng cỏ ngập phủm, nước tràn lan từng đám mênh mông. Những đám mây trắng nhỏ cùng bầu trời xanh soi mình trên mặt nước, và như lờ lững bơi dưới đáy. Những đám mây biến dần đi như đã tan ra cùng những mảnh băng nhỏ. Đôi lúc gió hiu hiu thổi, mặt nước gợn lăn tăn, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Xa xa bên kia bờ sông, cánh đồng trải ra bát ngát, đen ngòm. Ngoài đồng, sương khói như một lớp vải mỏng nhẹ nhàng và nhấp nhô sinh động, bốc phủ mờ những túp lều lợp rạ ở xa xa và đường cong xanh nhạt của khu rừng. Mặt đất như thở dài và nhả những làn khói cuồn cuộn bay lên trời. Cảnh vật giãi ra bốn bề như một ngôi đền trước ngày vào hội. Nhưng với em bé mù, thiên nhiên bao giờ cũng chỉ là một đêm dài vô tận, xao động khác thường, cái đêm tối luôn luôn chuyển động, nó gầm thét, ngân nga như tiếng chuông và đang bước lại gần em. Những cảm giác lạ lùng kỳ dị đến vây kín lấy em, nó đầy dẫy tràn ngập, làm trái tim non nớt của em hồi hộp đập rất đau đớn. http://5phima.blogspot.com/

Em bé vừa tròn ba tuổi. Ngoài sân tuyết bắt đầu tan

Em bé vừa tròn ba tuổi. Ngoài sân tuyết bắt đầu tan. Những con suối mùa xuân róc rách chảy. Gần suốt mùa đông, em bé hơi ươn mình không bước ra khỏi phòng, nay đã mạnh hơn. Mấy chiếc khuông chắn gió ở cửa sổ đã được cất đi; mùa xuân ào vào buồng. Mặt trời trẻ măng tươi cười nhìn những tấm kính tràn ngập ánh sáng. Những cành dẻ đung đưa ngay bên ngoài cửa sổ, vẫn còn trơ trụi; xa xa cánh đồng một màu đen ngòm, loáng thoáng điểm mấy đám tuyết đang tan trắng xóa, hoặc mấy đám cỏ xanh non mới nhú. Mọi vật đều khoan khoái hẳn lên, sinh vật nào cũng thấy trong mình trào lên một luồng sinh lực mới. Nhưng với em bé mù, mùa xuân chỉ biểu hiện qua những tiếng động dồn dập. Em nghe thấy tiếng nước mùa xuân róc rách chảy, nước nhảy vọt trên đám sỏi rồi biến mất vào lòng đất ấm áp, mềm mại. Những cành dẻ thì thầm sau cửa sổ, quấn quít lấy nhau, đến gõ nhẹ nhàng lên những tấm kính cửa. Những giọt nước đóng băng vì sương giá buổi sớm mai treo lủng lẳng trên mái nhà, gặp ánh nắng, tan rơi xuống lộp độp, tiếng nghe vừa mau vừa sang sảng như trận mưa muôn ngàn hạt đá sỏi lấp lánh rơi vào trong phòng. Thỉnh thoảng xen lẫn những tiếng động ấy, nghe văng vẳng từ xa có tiếng hạc kêu. Tiếng hạc từ trên trời cao tít tắt dần, chậm chạp như nhẹ nhàng tan ra trong không trung. Cảnh vật tươi mới lại làm nét mặt em bé mù căng thẳng, đau đớn. Em cố gắng nhíu đôi hàng lông mày, nghển cổ, lắng tai nghe. Lo lắng vì không sao hiểu được cái tiếng ồn ào, em giơ đôi cánh tay nhỏ bé tìm mẹ, chạy bổ lại áp chặt mặt vào ngực mẹ. Thiếu phụ ngơ ngác hỏi mình rồi hỏi người khác: - Kìa cháu nó sao thế? Cậu Mácxim chăm chú nhìn khuôn mặt đứa bé, cậu cũng chịu không giải thích nổi mối lo sợ bất ngờ của nó. Thấy mặt con lúc nào cũng có cùng một vẻ khó chịu, ngơ ngác, bà Ana ngập ngừng nói: - Cháu... cháu nó không hiểu được... Thực tế, đứa bé bồn chồn không yên, có lúc em phân biệt được những âm thanh mới, có lúc em ngạc nhiên vì không nghe thấy những âm thanh cũ mà em đã bắt đầu quen thuộc, những âm thanh ấy nay thốt nhiên im bặt và biến đi đâu mất. http://phim04z.blogspot.com/Em bé vừa tròn ba tuổi. Ngoài sân tuyết bắt đầu tan

Đứa bé nhận ra được mẹ nó rất nhạy, chỉ cần bước chân đi

Đứa bé nhận ra được mẹ nó rất nhạy, chỉ cần bước chân đi, tà áo sột soạt và nhiều dấu hiệu khác của người mẹ, những dấu hiệu hết sức nhỏ nhặt, người ngoài không thể thấy được. Dù trong buồng có bao nhiêu người, mặc họ đi lại hay đứng yên, bao giờ em cũng đi được về phía mẹ, không hề lầm lẫn. Mẹ em có bất chợt bế em lên, em cũng nhận ra được ngay. Nếu là người lạ khác, em khẽ lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn lanh lẹ sờ mặt người bế và nhận ngay ra người đó là u già, là bố hoặc là cậu Mácxim. Nếu được người lạ bế, em xem xét thong thả hơn, vẻ mặt dè dặt và chăm chú, em đưa đôi bàn tay xinh xắn lên sờ nắn khuôn mặt lạ, lúc ấy nhìn nét mặt em thấy rõ bên trong em đang suy nghĩ căng thẳng, như thể em “nhìn” với mấy đầu ngón tay. Bản chất em lanh lẹn và hiếu động. Nhưng ngày tháng trôi qua, đôi mắt mù dần dần đã ảnh hưởng rõ rệt đến thể chất của em, cái thể chất đã bắt đầu có bản sắc rõ rệt. Cử chỉ của em ngày một kém phần hoạt bát. Em hay ngồi một mình ở những chỗ vắng vẻ, ngồi mấy giờ liền không động đậy, nét mặt thừ ra như nghe ngóng cái gì. Khi trong buồng không có ai và những tiếng động xung quanh không đến làm rộn, những lúc ấy hình như em chìm đắm trong suy nghĩ và trên khuôn mặt, lộ vẻ ngạc nhiên ngơ ngác, cái khuôn mặt xinh xắn nhưng quá ư nghiêm nghị đối với cái tuổi thơ ấu của em. Cậu Mácxim đã đoán đúng. Hệ thần kinh cực kỳ phong phú và tế nhị của em đã thắng thế, hình như trong một chừng mực nào, nhờ thính quan và xúc giác rất nhạy cảm, nó cố gắng bù đắp lại để các tri giác được đầy đủ. Ai cũng phải ngạc nhiên nhất về đôi bàn tay rất tinh tế của em. Đôi khi, người nhìn có cảm tưởng em nhận rõ được cả màu sắc. Lúc đôi tay em nắm những màu vải sặc sỡ, ngón tay mảnh dẻ của em ngừng lại lâu lâu, nét mặt em chăm chú. Tuy nhiên, về sau dần dần càng thấy rõ rệt là ở em, giác quan phát triển tinh tế nhất là thính giác. Chẳng bao lâu, nghe tiếng động riêng của mỗi thứ, em đã biết được một cách rõ ràng kỳ lạ mọi đồ đạc trong nhà. Em phân biệt được tiếng chân đi của cha mẹ em và của những người ở trong nhà. Em nhận ra được tiếng ghế cót két của cậu Mácxim tàn tật, tiếng sàn sạt khô khan và đều đặn của sợi chỉ mẹ em cầm trên tay, tiếng tíc tắc đều đều của chiếc đồng hồ. Thỉnh thoảng trong lúc bò men theo bức tường, em vểnh tai lắng nghe một tiếng động nhẹ nhàng các người khác không thể nghe thấy, em giơ bàn tay nhỏ bé lên không chỉ về phía con ruồi đang bò trên bức tường. Khi con vật kinh hãi bay đi, khuôn mặt em bao giờ cũng lộ ra vẻ khó chịu, ngơ ngác. Em không hiểu nổi được con ruồi bí mật biến đi ra sao. Nhưng về sau, gặp những trường hợp tương tự, mặt em nom có vẻ chăm chú, một thứ chăm chú có ý thức. Em ngoảnh mặt theo hướng con ruồi bay: đôi tai thính nhạy của em nhận thấy rõ cả tiếng cánh con vật nhỏ đập nhẹ nhàng trên không. Vũ trụ sáng chói chuyển động và xào xạc ở chung quanh thâm nhập vào đầu óc em, phần lớn dưới hình thức những âm thanh. Chính cũng dưới hình thức âm thanh mà mỗi biểu tượng được khuôn nặn trong trí óc em. Mặt em cũng khuôn nặn theo sức chăm chú hết sức đặc biệt để nghe ngóng. Chiếc hàm dưới nhô ra một chút trên cái cổ mảnh dẻ và dài. Đôi lông mày trở nên linh hoạt lạ thường, đôi mắt mù xinh đẹp làm cho nét mặt em có một cái gì vừa khắc khổ vừa khiến người nhìn phải cảm động thương tâm. http://phim03c.blogspot.com/Đứa bé nhận ra được mẹ nó rất nhạy, chỉ cần bước chân đi

Đứa bé lọt lòng ra đã bị mù. Lỗi ấy tại ai

Đứa bé lọt lòng ra đã bị mù. Lỗi ấy tại ai? Chả tại ai hết! Bên trong việc này không hề có một “ý chí xấu ác” nào. Cái nguyên nhân của tai họa này cũng giấu kín đâu tận trong chỗ uẩn áo của những quá trình bí mật và phức tạp của cuộc sống. Mỗi lần nhìn đứa bé mù, trái tim bà mẹ thắt lại, đau đớn, xót xa. Cố nhiên bà đau khổ, cái đau khổ của bà mẹ thấy con bị tàn tật và cảm thấy trước một cách thảm thương cái tương lai đau khổ đang rình đợi đứa bé. Nhưng thêm vào đấy, trong thâm tâm, thiếu phụ còn băn khoăn day dứt về ý nghĩ có lẽ nguyên nhân đứa bé bị tàn tật là ở nơi những người đã sinh ra nó. Như thế cũng đủ để cả gia đình chỉ xoay quanh đứa bé có đôi mắt xinh đẹp mà lại bị mù, để cả nhà khuôn theo mọi ý muốn ỏe họe của đứa bé tai ngược, thứ tai ngược chưa có ý thức. Một đứa bé mà tật bệnh đã mở lối cho cái tính hay hờn giận vô cớ, lại có đám người xung quanh quấn quít lấy, làm phát triển những tính tình ích kỷ của nó, chẳng hay đứa bé đó sẽ ra sao nếu không có cái số mệnh lạ lùng và lưỡi gươm bọn Áo buộc cậu Mácxim phải về nông thôn náu mình trong gia đình bà chị. Việc có đứa bé mù trong nhà đã dần dần hướng tư tưởng luôn luôn hiếu động của người lính tàn tật đi theo một chiều khác hẳn một cách hết sức tế nhị. Vẫn như trước kia, cậu thường ngồi yên lặng hàng giờ, miệt mài hút thuốc, nhưng giờ đây, trong đôi mắt cậu đã ánh lên vẻ suy nghĩ của một người đang lưu tâm quan sát một vật gì chứ không còn có đau đớn âm thầm xót xa nữa. Cậu càng suy nghĩ, trán cậu càng nhăn, mồm càng rít mạnh thuốc. Một hôm cậu đánh liều can thiệp. Nhả hết hơi thuốc này đến hơi khác, cậu Mácxim nói với chị: - Thằng nhỏ này sẽ còn đau khổ hơn tôi nhiều. Thà nó đừng sinh ra lại hơn. Bà Ana cúi đầu, một giọt nước mắt long lanh rơi xuống rổ khâu. Bà khe khẽ nói: - Cậu Mác ơi, cậu nói thế đau lòng chị lắm, cậu nói làm gì? - Nhưng là tôi nói thực với chị, hoàn toàn thực! Tôi mất một cánh tay và một chân, nhưng còn đôi mắt. Đằng này đôi mắt cháu nó bị hỏng, tức là nó sẽ không có chân tay, không có ý chí gì hết... - Tại sao? Chú Mácxim dịu giọng nói: - Chị Ana! Chị cố gắng hiểu ý của em. Không bao giờ em đi nói với chị những điều làm chị đau lòng để cho sướng miệng. Hệ thần kinh của cháu rất tế nhị. Giờ đây còn đủ thời giờ và mọi thuận tiện để làm phát triển mọi khả năng của cháu để bù đắp phần nào cho đôi mắt thiệt thòi của nó. Nhưng m http://phim024.blogspot.com/uốn như vậy, phải cho nó luyện tập. Còn tất cả những thứ nuông chiều ngu xuẩn chỉ làm đứa bé không bao giờ phải cố gắng, sẽ giết hết mọi khả năng tạo cho nó một cuộc sống đầy đủ hơn. Vốn thông minh, bà Ana dằn lòng ngăn được mối xúc động đột nhiên nó thường khiến bà khi nghe tiếng đứa bé khóc rền rĩ là cuống cuồng chạy lại. Mấy tháng sau đứa bé đã biết một mình bò tự do, nhanh nhẹn quanh khắp nhà. Thoáng có tiếng động, nó lại lắng tai nghe, gặp vật gì nó cũng hăm hở sờ nắn, cái hăm hở chưa từng thấy ở các trẻ em khác. 

Từ đấy cậu Mácxim không nghĩ gì đến gây lộn đánh nhau

Từ đấy cậu Mácxim không nghĩ gì đến gây lộn đánh nhau. Trái đùi bên phải bị cụt hẳn, nên đi đâu cậu cũng phải dùng một chiếc nạng. Ngoài ra, cánh tay trái cũng bị thương nặng, chỉ còn có thể cố gắng chống tạm được chiếc can. Nói chung là nay cậu Mácxim đã trở nên một con người nghiêm trang hơn, tính nết cậu đã thuần, chỉ còn cái lưỡi sắc thép của cậu thỉnh thoảng tỏ ra cũng bén như lưỡi gươm của cậu thời xưa. Cậu không đi chợ “Kôngtơra” nữa. Dần dần những buổi hội họp đông người, cậu cũng ít đến, cả ngày chỉ nhốt mình trong thư viện, giữa những đống sách, tuy không ai biết là sách gì, nhưng người ta đoán toàn là sách vô đạo cả. Cậu cũng có viết lách cái gì nữa đấy, nhưng vì tác phẩm của cậu không đăng trên tờ “Tin tức” nên cũng không ai chú ý đến lắm. Khi đứa bé lọt lòng ra trong căn nhà quê mùa nhỏ bé và bắt đầu lớn lên, thì trên mái tóc húi ngắn của cậu Mácxim đã óng ánh điểm nhiều sợi bạc. Đôi vai cậu lúc nào cũng chống nạng nên dô cao hẳn lên, cả thân mình cậu như vuông lại. Cái hình thù kỳ quái và rầu rĩ, đôi hàng lông mày cứ nhíu lại của cậu Mácxim, tiếng lộc cộc đôi nạng nện xuống đất, và những đám khói thuốc luôn luôn trùm kín người vì cậu hút píp luôn mồm, tất cả những cái ấy làm cho người lạ ai cũng phải kinh hãi, chỉ có những người sống chung với cậu mới biết trong cái thân hình tàn tật ấy, một trái tim cao thượng, chứa đầy nhiệt huyết, đang đập mạnh và trong cái đầu to lớn vuông vắn, tóc dựng chởm lên rậm rạp, có một tinh thần đang làm việc không biết mệt. Nhưng cả đến những người thân thích của cậu cũng không ai biết được cậu đang mê mải suy nghĩ vấn đề gì. Ai cũng chỉ thấy cậu Mácxim chìm lấp trong đám khói xanh, ngồi hàng mấy tiếng đồng hồ không động đậy, trầm mặc, ủ ê, đôi mắt lờ đờ, đôi lông mày nhíu lại. Người chiến sĩ tàn tật cho đời là một cuộc đấu tranh ác liệt không ngừng, trong đó không có chỗ đứng cho những kẻ tàn phế. Cậu thấy mình từ nay vĩnh viễn bị gạt bỏ ra ngoài hàng ngũ những người chiến đấu và cậu, một hiệp sĩ đã bị cuộc đời quật ngã, ném vào bụi bẩn, nay tiếp tục choán chỗ, làm bận cái thế giới này cũng chỉ là vô ích. Giẫy giụa như con giun bị xéo nát trên mặt đất, liệu có hèn mọn không? Cuộc sống nó cứ hớn hở đi lên, nay cố bám lấy cái bàn đạp của nó, để xin nó chút ân huệ cuối cùng, như vậy liệu có xứng đáng với cậu không? Nhưng trong lúc cậu Mácxim đem hết can đảm, lạnh lùng và tập trung suy nghĩ về cái vấn đề nóng hổi, cân nhắc kỹ càng mọi lẽ phải trái, thì một sinh mệnh mới, tàn tật ngay từ thuở lọt lòng, bắt đầu làm cậu bận tâm. Ban đầu, cậu không để ý gì đến đứa bé mù, về sau, cậu lưu tâm thấy cái số phận của cậu và của đứa bé sao mà giống nhau đến thế. Một hôm cậu liếc nhìn trộm đứa bé rồi trầm ngâm nghĩ: - Hừm... hừm... đứa bé tội nghiệp này cũng là một kẻ tàn phế. Nếu gắn liền nó với ta có lẽ sẽ đúc nên một người khả dĩ cũng giúp ích được cho đời ít nhiều chăng. Từ đấy trở đi, càng ngày cậu càng chú ý quan sát nhìn đứa cháu mù. http://phim01s.blogspot.com/

Gia đình em bé mù cũng không đông. Ngoài mấy người kể trên còn có ông bố và

Gia đình em bé mù cũng không đông. Ngoài mấy người kể trên còn có ông bố và “Cậu Mácxim”. Mọi người trong nhà và cả đến người ngoài ai cũng gọi ông ta là “Cậu Mácxim”. Ông bố cũng như trăm nghìn những người chủ điền khác ở vùng Tây nam: tính nết nhu nhược, có phần hiền lành, coi sóc kẻ ăn người làm đâu vào đấy và rất thích xây đi xây lại mấy chiếc máy xay bột, những công việc ấy làm ông ta bận luôn tay gần hết ngày, chỉ đúng đến bữa ăn hoặc có việc gì tương tự mới thấy tiếng ông trong nhà. Những lúc đó, bao giờ cũng chỉ hỏi vợ có một câu: “Mợ nó, khỏe mạnh chứ!”. Hỏi xong là ngồi vào bàn, rồi từ đấy hầu như không nói năng gì hết. Chỉ thỉnh thoảng, họa hoằn lắm mới đem câu chuyện về những chiếc ống gỗ sên hay những chiếc trục xe ra nói. Con người thuần hòa, đơn giản ấy, tất nhiên gần như không có chút ảnh hưởng gì đến tâm trạng của đứa con trai. Trái lại, “Cậu Mácxim” là một người khác hẳn. Mười năm trước khi xảy ra câu chuyện này, chú Mácxim nổi tiếng là tay hay gây gổ nguy hiểm, không những nhất vùng ấp trại nhà mà còn khét tiếng cả ở Kiép, vào những ngày phiên chợ “Kôngtơra”(1). Không ai hiểu được cái con người cứng đầu cứng cổ ấy lại có thể là em trai bà Pôpenska, tức Iatsenkô, gia đình danh giá. Không ai biết cư xử với cậu ta ra sao, làm thế nào cho cậu vừa lòng. Đáp lại những câu chào đón ân cần của những người quý tộc, cậu tỏ ra rất hỗn xược, còn mấy anh nông dân có điều gì thô lỗ kinh khủng với cậu; dù có gặp tay thượng lưu hòa nhã nhất đời họ cũng được mấy cái tát, thế mà cậu Mácxim lại bỏ qua. Về sau, thật là may mắn vô cùng cho tất cả những người tai to mặt lớn là chẳng rõ tại sao cậu Mácxim lại đi căm thù bọn Áo, cậu sang Ý kết bè với Garibanđi, một tay cũng hay gây gổ, vô thần, vô đạo như cậu. Cứ theo những người điền chủ đồn đại thì Garibanđi đang kết cánh với quỷ sứ, bất chấp cả đức Giáo hoàng - Tất nhiên hành động như vậy, cậu Mácxim vĩnh viễn mất cái đầu óc hiếu loạn vô đạo. Nhưng trái lại những phiên chợ “Kôngtơra” từ đó cũng hết hẳn những vụ ẩu đả, và trong những gia đình quý phái, nhiều bà mẹ cũng không còn phải lo cho số phận những đứa con trai của họ. Cố nhiên người Áo cũng hết sức căm giận cậu Mácxim. Thỉnh thoảng tờ “Tin tức”, là tờ báo mà những người điền chủ vùng này thích đọc, có nêu tên cậu Mácxim trong số những nghĩa quân hăng hái nhất của Garibanđi. Một sáng kia, cũng trên tờ “Tin tức” có đăng tin cậu Mácxim, cả người lẫn ngựa, đã bị gục trong một trận đánh nhau. Bọn Áo vốn căm tức từ lâu cái con người điên cuồng dữ tợn ấy, cái con người đã giúp Garibanđi chống chọi lại được với họ (điều này ít ra cũng là ý kiến của đồng bào cậu Mácxim), nên họ đã lấy búa vằm nát cậu ra từng mảnh như thái xu hào. Những người điền chủ láng giềng của cậu bảo nhau: - Cậu Mácxim thế cũng là chết khổ! Họ cho cậu chết là tại thánh Phêrô đã đặc biệt bênh vực cho người kế tục mình là Đức Giáo hoàng dưới hạ giới. Tất cả đều tin là cậu Mácxim đã chết. Nhưng thực ra, lưỡi gươm của bọn Áo không chém đứt được cái linh hồn dẻo dai của cậu Mácxim. Linh hồn cậu cứ bám riết lấy cơ thể, mặc dầu cái cơ thể ấy đã bị hư hại quá nặng. Nghĩa quân của Garibanđi đã cứu được người bạn anh dũng của họ khỏi đám hỗn quân, và đưa đến một bệnh viện. Mấy năm sau, bất ngờ cậu Mácxim không biết ở đâu lừng lững trở về nhà bà chị, và ở hẳn đấy không đi đâu nữa. http://8phimkjaisaiw.blogspot.com/

Ban đầu không ai nhận thấy. Đôi mắt đứa bé nhìn lờ đờ, mơ hồ

Ban đầu không ai nhận thấy. Đôi mắt đứa bé nhìn lờ đờ, mơ hồ, cái nhìn đặc biệt của mỗi trẻ em sơ sinh cho đến một tuổi nào đó. Ngày tháng trôi qua, đứa bé ra đời đã được mấy tuần. Đôi mắt nó sáng ra, màng trắng đục trước kia che lấp đôi mắt nay biến đi, đã nom thấy rõ con ngươi. Nhưng khi một tia sáng chói ùa vào buồng cùng với tiếng chim hót ríu rít, vui vẻ, lẫn tiếng rì rào của đám cây dẻ gai xanh mướt đung đưa ngay cạnh cửa sổ trong khu vườn rộng, đứa bé không hề quay đầu lại. Bà mẹ đã có thời giờ bình phục, bà là người đầu tiên lo lắng nhận thấy cái vẻ lạ lùng trên khuôn mặt nhỏ nhắn không bao giờ động đậy của đứa bé, cái vẻ nghiêm nghị không đúng vẻ mặt của một đứa mới lọt lòng. Như con bồ câu mái kinh hoàng, thiếu phụ ngơ ngác nhìn mọi người và hỏi: - Bác ơi, sao cháu nó lại thế nhỉ? - Mọi người thản nhiên hỏi lại: - Thế nào? Cháu nó có khác gì những đứa cùng tuổi với nó đâu... - Nhưng kìa, bác hãy nhìn vẻ mặt kỳ quái của cháu. Như nó đang lấy tay quờ quạng tìm một vật gì... Bác sĩ đáp: - Tại cháu nó còn chưa biết phối hợp động tác của đôi bàn tay với những ấn tượng mắt nó nhìn thấy đấy thôi. - Nhưng thế tại sao bao giờ nó cũng cứ nhìn mãi về một phía. Nó... nó... mù phải không? - Thiếu phụ kêu thét lên, trái tim thốt nhiên bị một ý nghĩ ngờ vực kinh khủng xuyên qua, không còn ai an ủi được. Bác sĩ bế lấy đứa bé, quay phắt nó về phía ánh sáng và nhìn vào đôi mắt nó. Ông hơi băn khoăn. Sau mấy câu qua quít, ông ra về, hứa vài ba ngày nữa sẽ trở lại. Bà mẹ khóc lóc, giẫy giụa như chim bị đạn. Bà ép chặt đứa con nhỏ vào lòng. Đôi mắt đứa bé vẫn cứ ủ rũ, không động đậy. Vài ngày sau, đúng lời hứa, bác sĩ trở lại, mang theo một chiếc kính thử mắt. Ông thắp một ngọn nến, lúc đưa cây nến ra xa, lúc đem lại gần mặt đứa bé. Ông nhìn vào tận đáy tròng mắt. Sau cùng, ông hết sức bối rối, ngập ngừng nói:  - Thưa bà, đáng tiếc quá, bà đã không lầm... Quả là cháu nó mù và không còn hy vọng gì. Nghe bác sĩ nói, bà mẹ buồn rầu lặng ngắt. Bà khe khẽ nói: - Thưa bác sĩ, tôi biết vậy từ đã lâu. http://7phim7.blogspot.com/

Tôi biết trước lần này việc nhuận chính và những đoạn thêm bớt

Tôi biết trước lần này việc nhuận chính và những đoạn thêm bớt sẽ làm người đọc ngạc nhiên, nên thấy cần phải giải thích. Đề tài chủ yếu cũng như động cơ căn bản về tâm lý của câu chuyện là lòng khao khát được thấy ánh sáng của con người, một thứ khao khát do bản năng, do cơ thể thôi thúc. Đấy là mấu chốt cuộc khủng hoảng tinh thần trong phát triển của nhân vật chính câu chuyện và cách giải quyết nó. Trong số những lời phê bình của bạn thân tôi, hoặc trên báo chí, có những lời phản đối, cho là cái bản năng ham muốn ánh sáng ấy không thể có ở một người mù từ thuở lọt lòng. Những người này không hề thấy ánh sáng, vậy họ không thể thấy thiếu thốn cái mà họ không bao giờ biết đến. Theo tôi, lời chê trách đó có phần không đúng. Chúng ta chưa hề bao giờ bay được như chim, thế mà ai cũng thấy rõ rệt cái cảm giác bay liệng trên không đã từ bao nhiêu năm vẫn hằng ám ảnh các trẻ em và các thanh niên trong những giấc mơ. Tuy nhiên, cũng xin thú thực là cái chủ đề ấy được đưa vào câu chuyện trước hết là do trí tưởng tượng của tôi gợi ra. Mãi mấy năm về sau, khi cuốn sách này đã được tái bản nhiều lần, trong một buổi dạo chơi, tôi đã may mắn được có dịp quan sát trực tiếp. Hai chú bé kéo chuông mà độc giả sẽ thấy nói đến ở chương VI (một chú bị mù từ thuở lọt lòng), tâm trạng khác nhau của hai chú, đoạn tả hai chú với lũ trẻ con, những lời của chú Iêgo nói về những giấc mơ, tất cả những cái đó, tôi đã mục kích tại chỗ và có ghi vào sổ tay ngay trên tháp chuông nhà thờ Sarôpski thuộc giáo quản khu Tam bốp. Ngày nay có lẽ hai chú bé vẫn còn sống và đang giới thiệu tháp chuông với khách đến thăm. Từ ngày đó mỗi lần sách tái bản, tôi lại băn khoăn về đoạn này mà theo tôi, là đoạn quyết định để giải quyết dứt khoát vấn đề. Chỉ hiềm vì câu chuyện đã viết xong, viết lại thực rất khó, nên tôi cứ chần chừ mãi không đưa đoạn này vào. Lần tái bản này, đoạn thay đổi kể trên là phần thay đổi quan trọng nhất. Những chi tiết sửa đổi khác chỉ là hậu quả của nó, vì một khi đề tài đã sửa lại, tất nhiên tôi không thể chỉ làm việc nhét thêm một đoạn mới vào một cách máy móc, óc tưởng tượng của tôi trở lại vết cũ, công việc của nó tất nhiên thấy phản ánh trên những đoạn khác trong câu chuyện. 25-2-1898 I Đêm khuya. Trong một gia đình giàu có vùng Tây nam, một đứa bé ra chào đời. Bà mẹ, một thiếu phụ còn trẻ, nằm thiêm thiếp trên giường, nhưng khi tiếng oa oa đầu tiên của đứa trẻ khe khẽ và não nuột vang lên trong buồng, thì bà mẹ, mắt vẫn nhắm nghiền, cũng bắt đầu quằn quại. Đôi môi thiếu phụ mấp máy một điều gì, khuôn mặt tái nhợt hiền hậu, gần như còn ngây thơ, chợt nhăn nhó đau đớn, nóng ruột, giống như đứa trẻ vốn được nuông chiều lần đầu tiên gặp việc lo buồn. http://aphim06.blogspot.com/

Ly Ly có hơi ngạc nhiên. Sau khi thay giầy xong, Doanh Tuyết và Ly Ly

Ly Ly có hơi ngạc nhiên. Sau khi thay giầy xong, Doanh Tuyết và Ly Ly cùng đi với nhóm người của Chấn ra ngoài. Chẳng mấy chốc, Ly Ly và Chấn đã trở thành quen nhau. Chấn cùng đi với ba người bạn của chàng. Ba người ấy đều đưa mắt dò xét Doanh Tuyết, nhưng nàng vẫn thản nhiên. Ngồi ở một quán giải khát, Doanh Tuyết gần như không nghe rõ lời tự giới thiệu của họ. Nàng biết rằng nếu mình không có ý gì với những người con trai, thì ngay lúc đầu cần phải cẩn thận đề phòng, bằng không thì sẽ gặp nhiều rắc rối. Vì vậy nàng lạnh lùng ngồi yên lặng, không nói gì cả. Các cậu trai người nào cũng lớn hơn nàng, nhưng nàng cảm thấy họ đều non nớt. Nhất là Chấn, người có bộ mặt như búp bê, lúc nào cũng tỏ ra chăm sóc đến Ly Ly, cố làm cho Ly Ly vui lòng. Những cậu con trai như vậy... thành thật thì có thành thật đấy, nhưng không có ý vị gì. Họ rất hợp với Ly Ly. Ly Ly cười rất vui vẻ, cười rất ngọt. Dù cho họ có đụng té nàng thêm 10 lần nữa, có lẽ nàng cũng bằng lòng! Đấy là một cô gái không có những ý nghĩ sâu sắc. Cả bọn dùng điểm tâm gần 2 tiếng đồng hồ. Doanh Tuyết cảm thấy thật buồn chán, nhưng vì Ly Ly quá vui, nên nàng không muốn làm nàng mất hứng. Những chàng trai như không hiểu được tâm trạng của Doanh Tuyết, nên cứ tìm lời nầy, lời nọ để chọc nàng. Nàng cảm thấy rất hối hận đã theo Ly Ly đến đây! Nếu nàng đứng ở cạnh lò sưởi vẽ tranh, thì thật là một việc làm tốt đẹp quá. Ly Ly phát giác Doanh Tuyết đang ngồi trầm lặng. Nàng đứng lên: - Ồ! Chúng tôi cần phải trở về nhà. Chấn có vẻ quyến luyến như chưa muốn rời xa Ly Ly. Doanh Tuyết tỏ ra biết điệu, đứng lên: - Tôi cần vào phòng rửa tay. Nàng để cho họ tự do trao đổi địa chỉ, cũng như tự do hẹn hò gặp nhau ở lần sau. Nàng cứ ngồi lỳ đó làm kỳ đà cản mũi, thật không có ích gì cho ai. Từ phòng rửa tay ra, nàng ngạc nhiên không còn thấy chàng thanh niên nào cả. Sắc mặt của Ly Ly thoáng hiện hồng. - Họ đi cả rồi! Doanh Tuyết cười: - Đã hẹn nhau rồi chớ... Ly Ly rất vui: - Ồ! Ngày mai nầy anh Chấn sẽ đưa tôi đi dự buổi khiêu vũ. Doanh Tuyết nói: - Đã có Chấn, vậy khỏi cần tôi chớ... - Không! Không! Tối mai chị nhất định phải đi. Không có chị tôi sợ lắm! Doanh Tuyết hỏi: - Chỉ có một mình anh Chấn thôi... Ly Ly thề: - Chỉ có anh ấy thôi! Tôi biết chị không có cảm nghĩ tốt với bọn anh Minh, nên không dám mời họ cùng đi! Doanh Tuyết bước ra khỏi hiệu giải khát: - Chị khôn đấy! Doanh Tuyết đoán biết trước một việc, đấy là nàng sắp mất Ly Ly. Những cô gái sau khi có bạn trai thì đâu còn thì giờ rảnh nữa... Nhưng Doanh Tuyết không lo ngại, vì nàng có thể vẽ tranh http://05phimz.blogspot.com/

Doanh Tuyết biết ngay đây là một việc gì

Doanh Tuyết biết ngay đây là một việc gì. Nàng nhếch môi cười bí mật, rồi buông Ly Ly ra lo tiếp tục cuộc chơi. Những việc nầy cần để cho người trong cuộc tự giải quyết lấy. Mục đích của nàng đến đây là để trượt băng, chớ không phải để tìm bạn trai. Nhóm người của Chấn xem ra không phải là hư xấu, trái lại có vẻ đứng đắn là khác, nhưng... Doanh Tuyết không thể nói ra được, họ vẫn không phải là hạng người mà nàng ưa chuộng. Xem chừng Ly Ly và những cậu trai ấy đang nói chuyện với nhau rất hợp, rất vui vẻ. Sau khi trượt mấy vòng, Doanh Tuyết đứng dựa lan can để nghỉ chân. Ly Ly như thấy ái ngại, nên trượt nhanh tới phía nàng nói: - Chị Doanh Tuyết, họ... mời chúng mình đi ăn điểm tâm! Doanh Tuyết lắc đầu: - Chị hiểu lầm rồi, chỉ mời chị, chớ không phải mời chúng ta! Ly Ly chỉ vào Doanh Tuyết: - Không! Họ mời chúng ta. Họ nói rõ là mời hai đứa chúng ta! Tuyết vẫn bình thản: - Thôi, tôi không muốn đi ăn chực! Ly Ly kêu lên: - Cái gì mà ăn chực... Anh Chấn đụng té tôi thì phải bắt đền! Doanh Tuyết nắm chặt lan can: - Chị không nhận thấy họ có ý định gì đấy sao... - Ý định gì... Họ chỉ mời mình ăn điểm tâm thôi. Ly Ly đáp thế, nhưng nàng đã đỏ mặt vì Doanh Tuyết đã nói đúng. Doanh Tuyết điểm nhẹ vào chót mũi nàng: - Không đánh mà khai rồi! Mặc dù Doanh Tuyết và Ly Ly tuổi suýt soát nhau, nhưng Doanh Tuyết luôn luôn xem Ly Ly là em, có lẽ vì nàng cao lớn hơn. Ly Ly mất tự nhiên: - Đừng... làm thế! Doanh Tuyết nói: - Chị đi một mình đi. Tôi chẳng muốn làm kẻ không biết điều! Ly Ly vẫn kéo Doanh Tuyết: - Nầy, tôi năn nỉ chị đó, chịu đi không... Doanh Tuyết cười to: - Năn nỉ tôi... Quan trọng quá vậy... Chị đã thích cậu nào... Có phải Chấn, người mặc áo len đỏ ấy không... Ly Ly thẹn thùng: - Không phải là thích hay không. Nếu mình chẳng đi ăn một bụng, thì không hả lòng tức giận đối với họ. - Người ta đụng té chị thì chị phải đi ăn một bụng. Sao chị tỏ ra hẹp hòi quá vậy... Ly Ly chu nhọn đôi môi: - Kìa, Doanh Tuyết! Doanh Tuyết biết nếu hôm nay không cùng đi với Ly Ly thì chắc không dễ gì thoát khỏi tay nàng: - Thôi được. Nhưng... về sau tôi không đi nữa đấy nhé! Ly Ly vui mừng: - Tất nhiên! Doanh Tuyết nói thật khẽ: - Còn nữa, chị nhớ đừng có nói gì tới tôi. Đối với họ tôi không thấy thích ai cả. http://phim04s.blogspot.com/

Doanh Tuyết cũng có thể biểu diễn được

Doanh Tuyết cũng có thể biểu diễn được, nhưng thấy có người đông nàng không muốn trổ tài, vì bao nhiêu cặp mắt của các cậu con trai nhìn chòng chọc vào mình, là việc nàng không cảm thấy thích thú. Phía đối diện có mấy cậu con trai đang đặc biệt chú ý tới hai nàng. Nhìn bề ngoài, chừng như họ đều là sinh viên cả. Doanh Tuyết vẫn thản nhiên, trái lại Ly Ly thì cảm thấy phấn khởi lắm. Nàng hỏi khẽ: - Nầy, chị Doanh Tuyết, chị có trông thấy mấy cậu ở đối diện không... Doanh Tuyết chạy một vòng: - Hơi đâu mà để ý! Ly Ly nhún vai. Nàng không hiểu phải là một người con trai như thế nào mới làm xao xuyến được cõi lòng của Doanh Tuyết... Chả lẽ con người nàng thật sự giống cái tên của nàng sao... Trong lòng nàng toàn băng tuyết... Ly Ly định đuổi thei Doanh Tuyết, thì bỗng một cậu thanh niên từ xa phóng về phía nàng. Kỹ thuật trượt băng của cậu ta không phải là giỏi, nên không thể điều khiển đôi chân theo ý muốn. Cậu ta thấy sắp đụng vào người phía trước mà vẫn không biết phải làm sao. Ly Ly không phải không tránh kịp, nhưng vì nàng đang quá ngạc nhiên. Cậu con trai nầy không phải một trong nhóm sinh viên ở phía đối diện kia sao... Chàng ta có ý gì chăng... Ly Ly chưa kịp suy nghĩ hết, thì cậu sinh viên ấy đã phóng tới nơi. Tuy không đến đỗi bị té đưa hai chân lên trời, nhưng hai người đã té dính chùm làm một, khiến Ly Ly thẹn đỏ mặt. Ly Ly ngồi xuống sàn, trừng mắt nhìn người thanh niên: - Anh... anh làm gì kỳ vậy... Dù cho lúc mới học trượt băng, Ly Ly cũng chưa bao giờ bị té đau như vậy. Riêng cậu con trai kia lại càng đáng thương hơn. Hai đầu gối cậu ta chạm xuống mặt sàn, làm ống quần rách toạc hai lỗ, chiếc áo len màu đỏ cũng dính đầy bụi bậm. - Xin lỗi cô! Tôi không phải cố ý... Chàng trai nầy có một khuôn mặt trông như búp bê, ai nhìn cũng thích. Chàng nói tiếp: - Vì họ... vì họ đã xô tôi ra, trong khi tôi hoàn toàn không biết trượt băng. Ly Ly chống nạnh: - Tại sao họ lại xô anh ra... Bộ muốn đụng cho chết tôi hả... - Ồ!... không!... Chàng trai vừa lúng túng vừa ngượng nghịu, quả chàng lỡ khóc lỡ cười: - Tôi gọi là Chấn. Tôi lúc nào cũng đàng hoàng! Ly Ly bực mình: - Tôi cần gì biết anh là ai. Anh không nên đụng tôi như vậy. Té như thế nầy dễ coi lắm sao... Từ phía xa, Doanh Tuyết và các bạn của Chấn đều hối hả chạy tới. Doanh Tuyết đỡ Ly Ly dậy: - Thế nào rồi... Té có đau không... Vừa rồi Doanh Tuyết đã trông thấy mọi việc xảy ra. Nàng biết đấy là một trò chơi ác hại của nhóm người kia, nên cũng không giận lắm. - Đau thì không đau, chỉ có mắc cở! Ly Ly nói rất ngây thơ. Các bạn của Chấn điều cười để tạ lỗi. Một người nói: - Xin lỗi cô, đây là lỗi của anh Chấn, vậy chúng ta nên phạt anh ấy mời đi ăn, được không... Ly Ly lườm Chấn: - Ai cần anh ấy mời đi ăn... Trong lòng nàng đã thầm có cảm tình với người con trai nầy qua khuôn mặt đặc biệt của anh ta, nhưng đứng trước mọi người, nàng đâu tiện tỏ thật cảm tình của mình. http://phim03h.blogspot.com/

Tại sao khi không lại nói tới chuyện khiêu vũ... Suốt 18 năm qua

Tại sao khi không lại nói tới chuyện khiêu vũ... Suốt 18 năm qua, Doanh Tuyết chưa bao giờ tham dự một buỗi khiêu vũ nào. Không phải nàng không có dịp, mà vì nàng không cảm thấy hứng thú. Ly Ly nói: - Ngày mai là lễ giáng sinh, phải không... Hôm sau trường cho nghỉ. Chúng mình được rảnh rang vậy cũng nên đi chơi cho biết! Doanh Tuyết lắc đầu: - Buổi khiêu vũ thì gì mà phải biết... Mình tưởng tượng cũng biết được rồi! Ly Ly kêu lên: - Có rất nhiều việc không thể dựa vào sức tưởng tượng mà biết được đâu! Như là vẽ tranh, có khi chị cũng cần phải nhìn cảnh thực để vẽ, phải không... Doanh Tuyết nghĩ ngợi và cười: - Chị nói có lý đấy, Ly Ly! Ly Ly nói thêm: - Huống chi đây lại là một cuộc khiêu vũ gia đình, đứng đắn lắm. Doanh Tuyết khoát tay: - Không cần phải nói lý do. Tôi hứa đi với chị đó. Dù có đi lên đoạn đầu đài cũng đi! Ly Ly vui mừng: - Buổi khiêu vũ mà lại bảo là đoạn đầu đài, chị thí dụ nghe hay ghê! Doanh Tuyết nói: - Tối mai chị đến tìm tôi nhé. Đúng tám giờ tối là tôi chuẩn bị xong tất cả. Ly Ly cười thật ngọt: - Nói cho chắc nghe! Nhưng nầy... Doanh Tuyết à, tụi mình không có bạn trai nào gọi là bạn nhẩy cả! Doanh Tuyết thản nhiên: - Chỉ đi coi cho biết một cuộc khiêu vũ, thì cần gì bạn trai... Chúng mình đâu phải đi chọn bạn trai! Ly Ly đáp: - Người ta bảo trong một cuộc khiêu vũ dễ quen với con trai lắm.  Doanh Tuyết xô Ly Ly ra cửa: - Về đi! Chờ tối mai sẽ đi chọn một ông chồng! Ly Ly kêu lên: - Doanh Tuyết, chị dừng đuổi tôi về. Chúng mình hãy đi trượt băng chơi, được không... Doanh Tuyết lắc đầu: - Bộ chị không thấy sao... Tôi đang chuẩn bị vẽ tranh! Ly Ly vẫn không chịu buông tha: - Khí trời hôm nay trượt băng thích lắm. Chị nhất định phải đi với tôi! Doanh Tuyết không còn cách nào khác hơn: - Ối chà! Xem ra chị cần phải có một người bạn trai, bằng không thì tôi không còn ngày nào được yên thân với chị! Ly Ly hài lòng: - Tôi không cần biết! Chúng mình là những người bạn chết sống có nhau mà! Doanh Tuyết cởi áo bông, thay vào một chiếc áo len vừa thô vừa dày và một chiếc quần cao bồi. Nàng lại mang một đôi giầy thể thao vào: - Thôi mình đi! Nếu không đi ngay tôi sẽ thay đổi ý định đấy! Ly Ly thấp hơn nàng nửa cái đầu. Cô ta hài lòng kéo nàng cùng bước ra cửa. Đây là một sân trượt băng trong nhà, tiện nghi thật đầy đủ, người đến chơi cũng rất đông đảo. Trong dịp lễ giáng sinh nầy, người đến chơi phần đông là học sinh, sinh viên. Doanh Tuyết đi thuê hai đôi giầy trượt băng có bánh xe, cùng Ly Ly ngồi xuống cạnh sân mang vào. Hai người đều là tay trượt băng giỏi mà cũng là khách hàng thường xuyên ở đây. Nhiều thanh niên tới chơi môn thể thao nầy đều biết mặt hai nàng. Có nhiều người đang để ý nhìn họ, nhưng họ chẳng hề để tâm tới chuyện đó. Doanh Tuyết lướt ra sân trượt băng trước. Tư thế của nàng thật đẹp mắt và nhẹ nhàng. Nàng chạy được một vòng thì Ly Ly cũng theo ra tới nơi. Chớ thấy Ly Ly nhỏ con mà xem thường, tài trượt băng của nàng thật ra ít có ai sánh kịp. Nàng có thể thay đổi trên mười kiểu trượt băng ngoạn mục, làm cho người xem phải hoa mắt. http://phim02s.blogspot.com/

Doanh Tuyết cảm thấy có lẽ cũng do ở cái tên của mình

http://phim03s.blogspot.com/Doanh Tuyết cảm thấy có lẽ cũng do ở cái tên của mình. Tên nàng chẳng phải đã gợi lên một ý nghĩ lạnh lẽo sao... Cái tên tuy lạnh, nhưng Doanh Tuyết lại là cô gái nóng bỏng. Nàng 18 tuổi, đang theo học lớp 12 và đang chuẩn bị để thi vào đại học. Nàng rất thích hội họa. Nàng mong rằng sẽ được theo học ở trường cao đẳng mỹ thuật. Doanh Tuyết không thể gọi là một cô gái đẹp, nhưng nàng có những nét đặc biệt, rất xuất chúng. Nàng có cặp giò thon dài, thân hình mãnh mai, độc đáo, nổi bật cái sắc thái của con người nghệ thuật. Nàng có một khung mặt hơi kiêu, thêm vài đó tánh tình rất phóng túng. Giữa đám đông gồm nhiều cô gái đẹp, nàng là người nổi bật hơn hết. Tất cả những cái đó không phải do nàng cố ý tạp ra, mà do nàng có tự nhiên, do trời sinh ra cho nàng. Nhất là khi nàng đi đường, bước chân thật dài, đầu luôn nhìn thẳng, ngực ưỡn lên, như xem xung quanh chẳng còn ai nữa. Doanh Tuyết đúng là một cô gái rất đặc biệt. Ở nhà trường hay ở gia đình nàng cũng đều đặt biệt. Nàng thích giao thiệp với bạn bè. nàng có một tình thương rộng rãi. Từ trước tới nay nàng không bao giờ cãi với ai, thà là tự mình chịu thiệt thòi. Độ lượng của nàng so với các cô gái khác luôn rộng rãi hơn. Mặc dù nàng có nhiều ưu điểm, nhưng nàng lại không có người bạn trai nào hết! Không phải các bạn trai không để ý tới nàng, mà vì đôi mắt nàng thích nhìn cao. Một người bạn trai mà nàng tâm tưởng... Ôi chao! Phải thế nào... Nàng chọn lựa thật là khó khăn. Nói tóm lại là nàng muốn bạn trai của minh phải là một người con trai khác hẳn với một người con trai khác! Trong những năm gần đây, con trai gần như có một mẫu giống nhau. Họ cùng bị trào lưu mới lôi cuốn, vậy muốn có người khác đặc biệt hơn mọi người, quả là một chuyện không phải dễ. Doanh Tuyết không nôn nóng vì chuyện đó. Thế giới này quá to rộng, chắc rồi cũng có một ngày nàng sẽ gặp được người ưng ý. Huống chi hiện nay nàng đang bận lo thi vào đại học, có thì giờ đâu mà nghĩ tới bạn trai. Năm nay trời thật lạnh, rúc vào chăn nằm đọc sách tùy thích, nhưng đứng cạnh lò sưởi để vẽ một bức tranh sẽ càng thấy thú vị hơn. Doanh Tuyết mặc vào người một chiếc áo bông, lui cui đốt lò sưởi. Nàng rất tha thiết đối với hội họa. Hội họa có thể nói là sinh mệnh thứ hai của nàng. Bỗng nàng nghe tiếng chuông gọi cửa reo. Trời lạnh thế này, có lẽ không ai đi tìm nàng... http://phim03s.blogspot.com/

xem Phim Chuyen Tinh Thu Tuong

xem Phim Chuyen Tinh Thu Tuong  đó, trong lớp, bạn bè cứ gọi hắn là“Chí Phèo”. Một hôm, nhân sinh hoạt lớp, cô chủ nhiệm kiêm giáo viên bộ môn Văn nói đùa trước cả lớp: “Cậu Chí mà được như Chí Phèo đã là may. Cậu mới chỉ xứng đáng là Chí Ngây thôi! ”Chẳng biết từ“Ngây”đến“ Phèo”cách nhau mấy bậc mà cô lại vô tình nói như vậy. Và từ đó, cái tên Chí Ngây đã trở thành tên thường gọi của hắn. Cũng từ đó, hắn thù ghét môn Văn và tỏ ra đối kháng với cô chủ nhiệm. Thường thì hắn kiếm lý do để nghỉ học giờ văn, còn không thì cũng nghĩ ra vài trò nghịch nghợm gì đó để bị đuổi ra khỏi lớp. Và giọt nước đã tràn ly khi hắn bị phát hiện ra là người đã bỏ “hắc ín” lên ghế ngồi của cô chủ nhiệm. Miệng thì chối đây đẩy mà hai hàng nước mắt của hắn cứ dòng dòng chảy, nhưng những giọt nước mắt đã không rửa sạch được đôi bàn tay dính đầy“hắc ín”của hắn. Kết thúc năm học với hạnh kiểm kém cộng thêm điểm tổng kết môn văn kém, hắn đã bị ở lại lớp. Vậy mà hắn cứ nhơn nhơn như chẳng có chuyện gì. tap -1-2-3-4-5-6-7-8-910-11-12-13-14-15-16-....ta cuoi.

Phim Dong Doi Nghiet Nga

Phim Dong Doi Nghiet Nga  vốn không phải là một nhà văn xuất sắc, nhưng dường như cái thời thường tới sau cái chết của nhà văn, khi có một người nào đó nghĩ rằng ông thật xứng đáng và viết một lá thư cho phụ trang Thời Báo Văn Học để thông báo về việc chuẩn bị viết tiểu sử ông và yêu cầu bạn bè của người quá cố, ai có thư từ, tư liệu hoặc giai thoại gì hãy gửi về. Và hầu hết các tiểu sử, tất nhiên chẳng bao giờ được in ra.
Còn Jerome, giờ đã là một nhân viên kế toán được đào tạo bài bản, sống xa cách thế giới văn chương. Anh không nhận ra mối đe dọa ấy thật sự nhỏ bé biết bao, hoặc giả sự thiếu tên tuổi của cha anh đã qua rất lâu. Đôi khi, anh nhẩm lại cách thức kể lại chi tiết về cái chết của cha để giảm đến tối đa yếu tố hài hước. Sẽ không có tác dụng gì khi chối bỏ các thông tin, bởi trong trường hợp này người tìm hiểu tiểu sử chắc chắn sẽ đến gặp cô của anh, một người sống rất thọ và không hề có dấu hiệu gì là sẽ suy yếu đi.tap 1-2-3-4-5-6-8-9-10-11-12-13-14-15-16-17-18-19-20-...tap  cuối.

xem Phim Nhung Nang Dau Sat

xem Phim Nhung Nang  Dau Sat  Nang Dakhông thể gọi là một cô gái đẹp, nhưng nàng có những nét đặc biệt, rất xuất chúng. Nàng có cặp giò thon dài, thân hình mãnh mai, độc đáo, nổi bật cái sắc thái của con người nghệ thuật. Nàng có một khung mặt hơi kiêu, thêm vài đó tánh tình rất phóng túng. Giữa đám đông gồm nhiều cô gái đẹp, nàng là người nổi bật hơn hết. Tất cả những cái đó không phải do nàng cố ý tạp ra, mà do nàng có tự nhiên, do trời sinh ra cho nàng.
Nhất là khi nàng đi đường, bước chân thật dài, đầu luôn nhìn thẳng, ngực ưỡn lên, như xem xung quanh chẳng còn ai nữa. Doanh Tuyết đúng là một cô gái rất đặc biệt. Ở nhà trường hay ở gia đình nàng cũng đều đặt biệt.
Nàng thích giao thiệp với bạn bè. nàng có một tình thương rộng rãi. Từ trước tới nay nàng không bao giờ cãi với ai, thà là tự mình chịu thiệt thòi. Độ lượng của nàng so với các cô gái khác luôn rộng rãi hơn.ta 1-2-3-4-5-6-7-89-10-11-12-...tập cuối.