Friday, January 17, 2014

Doanh Tuyết biết ngay đây là một việc gì

Doanh Tuyết biết ngay đây là một việc gì. Nàng nhếch môi cười bí mật, rồi buông Ly Ly ra lo tiếp tục cuộc chơi. Những việc nầy cần để cho người trong cuộc tự giải quyết lấy. Mục đích của nàng đến đây là để trượt băng, chớ không phải để tìm bạn trai. Nhóm người của Chấn xem ra không phải là hư xấu, trái lại có vẻ đứng đắn là khác, nhưng... Doanh Tuyết không thể nói ra được, họ vẫn không phải là hạng người mà nàng ưa chuộng. Xem chừng Ly Ly và những cậu trai ấy đang nói chuyện với nhau rất hợp, rất vui vẻ. Sau khi trượt mấy vòng, Doanh Tuyết đứng dựa lan can để nghỉ chân. Ly Ly như thấy ái ngại, nên trượt nhanh tới phía nàng nói: - Chị Doanh Tuyết, họ... mời chúng mình đi ăn điểm tâm! Doanh Tuyết lắc đầu: - Chị hiểu lầm rồi, chỉ mời chị, chớ không phải mời chúng ta! Ly Ly chỉ vào Doanh Tuyết: - Không! Họ mời chúng ta. Họ nói rõ là mời hai đứa chúng ta! Tuyết vẫn bình thản: - Thôi, tôi không muốn đi ăn chực! Ly Ly kêu lên: - Cái gì mà ăn chực... Anh Chấn đụng té tôi thì phải bắt đền! Doanh Tuyết nắm chặt lan can: - Chị không nhận thấy họ có ý định gì đấy sao... - Ý định gì... Họ chỉ mời mình ăn điểm tâm thôi. Ly Ly đáp thế, nhưng nàng đã đỏ mặt vì Doanh Tuyết đã nói đúng. Doanh Tuyết điểm nhẹ vào chót mũi nàng: - Không đánh mà khai rồi! Mặc dù Doanh Tuyết và Ly Ly tuổi suýt soát nhau, nhưng Doanh Tuyết luôn luôn xem Ly Ly là em, có lẽ vì nàng cao lớn hơn. Ly Ly mất tự nhiên: - Đừng... làm thế! Doanh Tuyết nói: - Chị đi một mình đi. Tôi chẳng muốn làm kẻ không biết điều! Ly Ly vẫn kéo Doanh Tuyết: - Nầy, tôi năn nỉ chị đó, chịu đi không... Doanh Tuyết cười to: - Năn nỉ tôi... Quan trọng quá vậy... Chị đã thích cậu nào... Có phải Chấn, người mặc áo len đỏ ấy không... Ly Ly thẹn thùng: - Không phải là thích hay không. Nếu mình chẳng đi ăn một bụng, thì không hả lòng tức giận đối với họ. - Người ta đụng té chị thì chị phải đi ăn một bụng. Sao chị tỏ ra hẹp hòi quá vậy... Ly Ly chu nhọn đôi môi: - Kìa, Doanh Tuyết! Doanh Tuyết biết nếu hôm nay không cùng đi với Ly Ly thì chắc không dễ gì thoát khỏi tay nàng: - Thôi được. Nhưng... về sau tôi không đi nữa đấy nhé! Ly Ly vui mừng: - Tất nhiên! Doanh Tuyết nói thật khẽ: - Còn nữa, chị nhớ đừng có nói gì tới tôi. Đối với họ tôi không thấy thích ai cả. http://phim04s.blogspot.com/

No comments:

Post a Comment