Thursday, January 16, 2014
Giọng anh ta vang ra rất rõ ràng từ dàn loa Stereo
Giọng anh ta vang ra rất rõ ràng từ dàn loa Stereo. Mike Kellin ném cho tôi một cái nhìn nhanh, bồi hồi. Tôi còn sững sờ hơn anh, bởi anh không biết là tôi đã đẩy Phil đi theo dõi Rank, và Phil chắc chắn đã báo cho tôi biết nếu Elmar Rank lên đường tới đây. Có chuyện trục trặc. Tại sao Elmar Rank không đến cuộc hẹn của ông ta? - Mời ông Rank! - Giọng người bồi bàn vang ra từ loa. - Không có mặt! - Một cô gái thét. – Vặn nhạc lên! Có chuyện gì trục trặc? Có phải phía bên kia cũng canh chừng Rank? Có kẻ đã nhận ra là Rank bị theo dõi? - Ông Rank, ông có thể nhận cuộc gọi ở cabin bên trái, dưới cầu thang! - Người bồi bàn nói rồi đặt microphone sang bên, vặn cho nhạc to trở lại. Mike Kellin nhìn tôi ra ý hỏi. Ánh mắt bập bùng và gương mặt nhợt nhạt cho biết anh đang sợ lắm. Nhưng anh muốn bám theo vụ này bằng được. Tôi biết rất rõ nội tâm anh giờ ra sao. Giờ anh muốn nghe lời khuyên của tôi, có thể là một cú hích khích lệ. Tôi phải làm gì? Đây là vụ án của anh. Chính anh là người đưa ra sáng kiến tới nơi này. Nếu anh muốn giả làm Rank, đó là chuyện của anh. Anh phải biết qua việc đó anh sẽ đạt được điều gì. Tôi thoáng gật đầu. Mike Kellin tụt từ trên ghế xuống, rời quầy rượu và đi vòng quanh chân cầu thang. Ngay khi vừa tới đây, tôi đã để ý quan sát và làm quen với địa điểm. Trong con đường tối mờ bên dưới cầu thang là những cánh cửa dẫn vào khu vệ sinh và các cabin điện thoại. Một người đàn ông trẻ tuổi bước theo những bậc thang dẫn từ ngoài phố vào. Tôi nhìn thấy bóng của anh ta trước khi người đàn ông bước vào hành lang. Anh ta đi ngang qua Kellin, trước khi viên thanh tra biến vào bóng tối khuất dưới gầm cầu thang. Bóng đèn treo phía cuối hành lang không cháy. Đột ngột, sao tôi thấy nhạc to quá, và cái trò chen lấn bên quầy thì cửa toilet mở ra. Trong một thoáng ngắn ngủi, có một vệt sáng rộng hắt ra hành lang và bức tường đối diện. Cũng thoáng qua, tôi nhìn thấy một vệt tối giật về trước mảng sáng đó và nấp vào phía sau cánh cửa đang mở ra. Chỉ thế thôi, nhưng cơ thể tôi phản ứng như dưới một hồi chuông báo động gắt gao. Tôi phi vào đám đông như một mũi tên, thúc vào lưng người vào vai người, tách các đôi uyên ương ra làm hai, rồi chạy thật nhanh giữa những dãy bàn về phía khúc hành lang. Vừa chạy tôi vừa giơ tay tóm lấy một chai rượu Brandy được để trên một mặt bàn đứng giữa ba người đàn ông. Chai rượu còn đầy đến một nửa, và nhóm đàn ông vẫn còn có ý định sử dụng nốt phần rượu còn lại. Họ gào lên phía sau tôi. Tôi ném chai rượu như cách người ta ném một quả lựu đạn cầm tay vào khoảng hành lang, vào đúng chỗ tôi đã nhìn thấy bóng đen. Nhạc lại tắt vì hết đĩa. Trước khi chai rượu đập vào tường và vỡ ra, tôi nghe thấy tiếng lạo xạo của thủy tinh. Rồi sau đó chai Whisky mới vỡ. Cùng trong lúc đó tai tôi nhận thấy một tiếng gầm gay gắt không thể trộn lẫn vào đâu được, tiếng một khẩu P38 vừa được bóp cò trong một không gian hẹp. Các thực khách sau lưng tôi bắt đầu la hét. Tôi lao vào khoảng hành lang giờ lại tối mò. Mãi sau này chúng tôi mới điều tra ra rằng từ ngày hôm trước đã có kẻ phá hỏng cổ bóng đèn treo tường. - Đứng lại! Đứng lại! Đó là giọng Kellin, anh đang gầm lên. Một dáng đàn ông gầy mảnh chạy thẳng vê hướng tôi. Tôi nhìn thấy bàn tay duỗi ra đang cầm chắc một khẩu súng lục. Gã đàn ông đó đang vội vàng. Gã va vào người tôi. Gạt bàn tay cầm súng lục sang bên, tôi đẩy cánh tay đó cùng bờ vai của nó vọt lên cao, rồi dùng toàn bộ trọng lượng của mình húc gã trai dán vào tường. - Kellin! Tôi tóm được nó rồi! – Tôi kêu lên. Bởi tôi hoàn toàn không có ý định nhận một mẩu chì từ khẩu P38, nếu anh bạn của tôi chưa nắm rõ tình hình. Tôi nhìn gã đàn ông. Đầu gã mềm oặt, lúc lắc từ bên này sang bên khác. Khi tôi giảm nhẹ lực ấn của bờ vai mình, định tước súng và lục người gã tìm những món vũ khí khác, thì cơ thể gã xỉu xuống. Tôi để gã trượt xuống đất, cố gắng giữ cho gã trượt nhẹ. Bởi bây giờ tôi mới thấy là tôi đang nắm giữ một người đã chết. Hai con mắt mở lớn của gã đàn ông giờ đã kéo màng. Bàn tay đi găng với khẩu súng lục nặng ký nằm mềm oặt trên nến đất. tôi gỡ khẩu súng ra khỏi những ngón tay và đẩy nó đi tiếp một đoạn. Ở đầu nòng súng có gắn bộ phận giảm thanh. - Gọi bác sĩ! – Tôi kêu lên. - Gọi xe cứu thương! Nhanh lên! Mọi sự cứu giúp bây giờ đều đã quá muộn. Vệt máu ở cổ đã ngưng chảy khi nhịp tim chậm xuống. Tôi vẫn ép một bàn tay lên vết thương, dù biết là không thể giữ cho mạng sống ở lại trong thân người gầy guộc này. Mkie Kellin khuỵu một bên gối xuống cạnh tôi. Anh vẫn còn cầm khẩu súng lục trong bàn tay cứng ngắt. - Nó bắn tôi, - anh khàn khàn nói. Tôi liếc nhìn anh. Mặt anh chảy máu. Một viên đạn đã cày lên một đường xước dài dưới tai trái. Kellin thậm chí chưa nhận ra vết thương đó. - Anh có quen gã không? – Tôi hỏi anh. Kellin đờ đẫn lắc đầu. - Nó không phải là Rank, đúng không? - Không dĩ nhiên là không. – Kellin nhìn tôi bằng vẻ thảm thương tột cùng trong hai con mắt, một vẻ thảm thương khiến tôi đâm lo. – Rank! Trời ơi, bây giờ ông ta ở đâu? Cái đó, tôi thầm cân nhắc, cũng là thứ mình đang rất muốn biết. - Ra đẩy đám người tò mò kia lùi về! – Tôi gầm vào mặt Kellin. Bởi đám thực khách đang nhích lại mỗi lúc một gần hơn và nhìn trân trân vào kẻ đã chết. http://xemphim1007.blogspot.com/
Tôi lén ném một cái nhìn xuống đồng hồ 9 giờ 3 phút
Tôi lén ném một cái nhìn xuống đồng hồ 9 giờ 3 phút. Hộp nhạc câm bặt. Rồi chỉ một phút sau đó từ loa lại vang lên những bài hát của một bản nhạc kịch đang thành công. Một cô gái thanh mảnh tóc đen chạm nhẹ vào cánh tay Kellin. Anh nhìn vào mặt cô, và tôi chợt nhận ra cái thoáng lửa lóe lên trong mắt anh. Nhưng rồi anh mỉm cười lắc đầu, và cô gái nhún đôi vai trần mảnh dẻ, mắt vẫn nhìn anh không ngưng. Cô mặc một chiếc áo len màu đen rất mỏng, bám như một làn da thứ hai sát quanh bờ ngực nhỏ nhắn và vòng eo thon. Cô muốn nói chuyện với Kellin. Anh xoay người đi và gắng không quan tâm đến cô nữa. Vẫn chưa có gì xảy ra. Trong tầm nhìn của tôi là cửa dẫn ra khách sạn và mấy bậc cuối của đoạn cầu thang cong tròn, uốn dẫn lên Phố Số 44. Kellin quan sát khoảng cầu thang khác, nằm phía sau lưng tôi. Kellin đã chỉ cho tôi xem ảnh của Rank, và tôi đã khắc vào não mình những đường nét chảy xệ của một gương mặt đàn ông rất khó đoán tuổi. Elmar Rank không đến. Tôi chạm khẽ vào chiếc máy bộ đàm mỏng dẹt đút trong túi ngầm áo veston. Máy được bật, chắc chắn là như thế. Nếu Elmar Rank lại gần khách sạn, Phil sẽ cho tôi biết. Dĩ nhiên tôi không thể nhảy vào một cuộc phiêu lưu mà không có sự yểm trợ phía sau lưng, nhất là khi có ít thông tin như lần này. Rất có khả năng Mike Kellin dựng lên mọi chuyện thì sao! Vậy là tôi đã báo cho Phil biết ý định của mình. Phil ngay lập tức tỏ ý sẵn sàng hy sinh buổi tối của anh. Sáng kiến của Phil là bám theo ông Elmar Rank kể từ giây phút người đàn ông đó rời nhà của ông ta ở khu Queens để đến với cuộc hẹn hò cùng tay trả tiền đút lót. Vợ của Rank đã chết cách đây một năm rưỡi. Cả hai cậu con trai của ông ta đang học ở trường Harvard. Họ không nhận được học bổng. Vì hai đứa con trai, ông ta thường xuyên làm việc ngoài giờ. Vì hai đứa con trai, ông ta cung cấp những giấy chứng nhận chất lượng giả mạo và khiến cho thành New York phải trả hàng triệu đô-la uổng phí. Elmar Rank thay vào đó chắc chỉ nhận được một món tiền boa nho nhỏ. Vào lúc 9 giờ 7 phút, một trong mấy người bồi bàn vặn nhỏ hộp nhạc lại, rồi thổi vào một chiếc microphone. Sau đó anh ta nói: - Có điện thoại cho ông Rank! Ông Rank, làm ơn đến máy điện thoại! http://xemphim1006.blogspot.com/
Có ai đó ném một vốc xu vào hộp nhạc và không gian ngay lập tức
Có ai đó ném một vốc xu vào hộp nhạc và không gian ngay lập tức tràn ngập những âm thanh khêu gợi. Trong một thoáng, tôi không nhìn thấy Mike Kellin khi có một nhóm thanh niên đi ngang qua chỗ anh để xuống khiêu vũ trong khoảng sản nhảy mờ tối phía sau phòng. Thêm một lần nữa, Mike Kellin bám chắc vào tay nắm của quầy bar. Anh nhìn thoáng xuống phía tôi rồi cầm cốc lên, và nhấm nháp món uống như một vị khách bình thường. Anh ấy khá lắm, tôi nghĩ thầm. Hai chúng tôi vật vờ ở đây từ 8 giờ tối, giờ là 9 giờ rồi. Nói cho chính xác là 9 giờ kém 2 phút. Khi đến đây chúng tôi đi riêng. Làm như không quen nhau. Mỗi người cố gắng xoay xở với cái trò chờ đợi căng thẳng gặm nhấm thần kinh này. Không một ai trong hai chúng tôi biết liệu Kellin có đoán đúng địa điểm hay không. Hay liệu gã đàn ông tự xưng là Mac kia thật ra nhắc đến một quán rượu hoàn toàn khác khi gã ra lệnh cho Elmar Rank đến gặp mình. Rank có nói đến khách sạn Atlantis, trong khi Mac chỉ nhắc đến một quán rượu. Nó có thể là bất kỳ một quán rượu nào nơi hai người đó đã thường xuyên gặp gỡ nhau để bàn luận về các tiêu chuẩn và các cuộc kiểm tra vật liệu. Cũng như để trả tiền và để nhận tiền. Cũng dễ hiểu việc chúng tôi chọn khách sạn Atlantis, vì tên của khách sạn nay đã bị Rank buột miệng thốt lên. Khách sạn nằm ở phía tây của Đại Lộ số 10, cách nhà ga xe buýt và những cầu cảng mới bên dòng sông Hudson chỉ một vài quãng phố. Quán rượu của khách sạn Atlantis có tên là King’s Pub và nằm dưới tầng hầm. Quán có ba cửa ra, một dẫn vào đại sảnh khách sạn, một dẫn ra Đại Lộ số 11 và cửa thứ ba dẫn ra Phố Số 44. Chỉ sau một thời gian ngắn, quán rượu này đã trở thành điểm gặp gỡ cho những nữ diễn viên điện ảnh trẻ trung, những người sống trong những nhà trọ rẻ tiền bên Đại Lộ số 9 và ngày ngày chờ được nhận vai của một vở kịch hoặc một trong các đài truyền hình. Người ta nhanh chóng truyền tai nhau rằng đến đây bạn có thể mời được các cô gái, nếu bạn có một ngoại hình dễ thương và tỏ ra rộng rãi. Tôi lén ném một cái nhìn xuống đồng hồ 9 giờ 3 phút. Hộp nhạc câm bặt. Rồi chỉ một phút sau đó từ loa lại vang lên những bài hát của một bản nhạc kịch đang thành công. Một cô gái thanh mảnh tóc đen chạm nhẹ vào cánh tay Kellin. Anh nhìn vào mặt cô, và tôi chợt nhận ra cái thoáng lửa lóe lên trong mắt anh. Nhưng rồi anh mỉm cười lắc đầu, và cô gái nhún đôi vai trần mảnh dẻ, mắt vẫn nhìn anh không ngưng. Cô mặc một chiếc áo len màu đen rất mỏng, bám như một làn da thứ hai sát quanh bờ ngực nhỏ nhắn và vòng eo thon. Cô muốn nói chuyện với Kellin. Anh xoay người đi và gắng không quan tâm đến cô nữa http://1005xemphim.blogspot.com/
Các bạn đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật
Các bạn đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật, vị quan tòa đã ra lệnh nghe lén chiếc máy này và tôi. Chiều hôm qua, lúc người đưa thư mang biên bản lại thì Oliphant đang đi ăn. Tôi đã cầm ngay lấy nó, mà không ghi vào danh sách theo như quy định. Tôi nhìn thấy một cơ hội, nhưng tôi cũng có một cảm giác kỳ quặc. - Anh đang sợ. - Anh biết rõ điều đó. Tại sao anh cứ phải nói nó ra? – Kellin hỏi bằng vẻ cáu kỉnh thù địch. - Anh muốn tôi đi cùng, vì tôi có nhiều kinh nghiệm hơn trong những vụ như vậy. Ở một cuộc bắt giam vào đúng thời điểm thích hợp. Nhưng khi gặp chuyện khó xử, chuyện tế nhị, thì cả tôi cũng sợ. Nếu ta nói thẳng nó ra, ít nhất ta cũng ý thức rõ cảm giác của mình. Người ta không được phép tự lừa dối mình, Mike. Sợ hãi không phải là chuyện nhục nhã, chắc chắn người ta đã nói với anh như thế trong khóa đào tạo cách đây tới 20 năm. Không một ai đòi hỏi anh phải vào vai người hùng. Nếu anh thấy cần, anh có thể gọi cho trạm cảnh sát trực thuộc. Thậm chí rất ngắn hạn, để có thể né tránh được cái lỗ rò rỉ kia. - Tôi biết, - Kellin cúng người nói. – Dù sao tôi cũng cám ơn anh là anh đã tới đây. Để tôi trả tiền ăn trưa. - Thôi, đừng có quá nóng như thế chứ! Tối hôm nay tôi cũng vô tình chưa có việc gì làm. - Tôi không nhắc tới cuộc hẹn hò với một cô giáo ngọt ngào đến hút hồn. Rồi tôi sẽ tìm cách an ủi cô sau. Người ta đâu có tiếc gì một khi có bạn đồng nghiệp cầu xin ta trợ giúp! Có ai đó ném một vốc xu vào hộp nhạc và không gian ngay lập tức tràn ngập những âm thanh khêu gợi. Trong một thoáng, tôi không nhìn thấy Mike Kellin khi có một nhóm thanh niên đi ngang qua chỗ anh để xuống khiêu vũ trong khoảng sản nhảy mờ tối phía sau phòng. Thêm một lần nữa, Mike Kellin bám chắc vào tay nắm của quầy bar. Anh nhìn thoáng xuống phía tôi rồi cầm cốc lên, và nhấm nháp món uống như một vị khách bình thường. Anh ấy khá lắm, tôi nghĩ thầm. Hai chúng tôi vật vờ ở đây từ 8 giờ tối, giờ là 9 giờ rồi. Nói cho chính xác là 9 giờ kém 2 phút. Khi đến đây chúng tôi đi riêng. Làm như không quen nhau. Mỗi người cố gắng xoay xở với cái trò chờ đợi căng thẳng gặm nhấm thần kinh này. Không một ai trong hai chúng tôi biết liệu Kellin có đoán đúng địa điểm hay không. Hay liệu gã đàn ông tự xưng là Mac kia thật ra nhắc đến một quán rượu hoàn toàn khác khi gã ra lệnh cho Elmar Rank đến gặp mình. Rank có nói đến khách sạn Atlantis, trong khi Mac chỉ nhắc đến một quán rượu. Nó có thể là bất kỳ một quán rượu nào nơi hai người đó đã thường xuyên gặp gỡ nhau để bàn luận về các tiêu chuẩn và các cuộc kiểm tra vật liệu. Cũng như để trả tiền và để nhận tiền. Cũng dễ hiểu việc chúng tôi chọn khách sạn Atlantis, vì tên của khách sạn nay đã bị Rank buột miệng thốt lên. Khách sạn nằm ở phía tây của Đại Lộ số 10, cách nhà ga xe buýt và những cầu cảng mới bên dòng sông Hudson chỉ một vài quãng phố. http://xemphim1004.blogspot.com/
Nét mặt Mike Kellin bây giờ đờ đẫn
Nét mặt Mike Kellin bây giờ đờ đẫn. Anh đã vươn cằm về phía trước, và những sợi gân trên cổ anh căng hằn lên. Anh ấy sợ, tôi nhận định. một nỗi sợ hết sức dễ hiểu. - Đến tuần vừa qua thì mọi chuyện được đẩy đến đỉnh cao, - Kellin nói tiếp. - Một cựu trưởng công trình của một dự án đường trên cao tại khu Queens muốn cung khai. Ít nhất anh ấy cũng có thể nhận diện được hai gã đàn ông đã làm những công việc bẩn thỉu. Và anh ấy có thể kể cho tôi nghe bọn con trai đó đã cùng cách nào để luôn luôn đẩy được những mẫu vật liệu sai vào phòng phân tích. Thời trước anh ấy đã bị tôi hỏi cung nhiều lần, nhưng anh ấy im lặng. Giờ anh ấy bị mất việc. Anh ấy ly dị đã lâu rồi, và bắt đầu nghiện rượu. Anh ấy đã sa xuống rất thấp. Anh ấy gọi điện cho tôi. Cú điện thoại đến sau vụ tai nạn xảy ra ở ngã tư Major –Deegan. Anh ấy nói cuối cùng cũng đã tới lúc anh ấy muốn khai. Vào thứ ba tuần trước, khi anh ấy đi bộ ra khỏi căn nhà tại Englewood, muốn đi ra xe để sang Manhattan, anh ấy bị một xe ôtô đâm phải và bị nó kéo lết gần 200 mét. Anh ấy không chết ngay lập tức. Anh ấy chết hai ngày sau đó. Tôi đoán là qua đó, chúng cũng muốn gửi đến tôi một lời cảnh báo. Cho tới nay người ta vẫn chưa tìm ra được tay lái chiếc xe nọ. Chuyện là như thế. - Anh ăn bánh Sandwich đi. - Tôi nói. - Nào, ăn đi nào! - Tôi vẫy cô bồi bàn lại gần và đặt hai tách cà phê. - Và bây giờ anh muốn điều gì ở tôi? - Tôi hỏi. - Tôi đang đứng trước ngã ba đường, anh hiểu không? Hoặc tiếp tục hoặc đầu hàng? Nếu tiếp tục, tôi sẽ phải chịu một lực ép rất mạnh. Trong quá trình điều tra tôi đã va phải một nhân viên trong bộ phận kiểm tra vật liệu. Ông ta tên là Elmar rank. Thật ra mà nói, chỉ là một con cá nhỏ. Nhưng ông ấy có rác phải che giấu, chắc chắn là như thế. Tôi đã kiểm tra những khoản chi của ông ta và tôi hoàn toàn tin chắc vào khẳng định của mình. Gã con trai đó chi ra nhiều hơn mức lương rất nhiều. Gã làm điều đó khéo léo, nhưng gã không qua được mắt tôi. Dĩ nhiên cả điện thoại của gã cũng bị canh chừng, giống như với hàng tá người khác. Suốt thời gian trước không có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không. Cho tới ngày hôm qua. Ngày hôm qua Elmar Rank nhận được một cú điện thoại. Mike Kellin rút từ túi áo veston ra một biên bản điện thoại, mở tờ giấy được gấp ba ra và đẩy chúng sang bên đĩa ăn của tôi. Đó là tờ giấy ghi lại một cuộc nói chuyện qua điện thoại, đã được bộ phận kỹ thuật của lực lượng cảnh sát thành phố ghi âm vào buổi sáng ngày hôm qua, từ 7 giờ 42 cho tới 7 giờ 44 phút. Phía trên của biên bản có ghi mã hồ sơ và số giấy phép cho việc nghe điện thoại. Tôi bắt đầu đọc. http://1003xemphim.blogspot.com/
Những doanh nghiệp lừa đảo đã thay đổi cho phù hợp với hoàn cảnh mới
Những doanh nghiệp lừa đảo đã thay đổi cho phù hợp với hoàn cảnh mới. Giờ họ cung cấp đủ số nhưng là những vật liệu tồi tệ hơn và rẻ tiền hơn so với yêu cầu. Những mẫu hàng thử, dù là thép xây dựng, mảng bê-tông đúc sẵn, gỗ xây dựng hay những thứ khác, dĩ nhiên bao giờ cũng đạt chất lượng tốt nhất. Những mẫu bê-tông mà họ đổ nên có thể chịu đựng bất kỳ cuộc kiểm tra kỹ lưỡng nào. Nhưng rồi sau đó, khi công việc xây dựng thật sự được xúc tiến và dòng sông vật liệu xây dựng bắt đầu tuôn chảy, khi mỗi ngày có một số lượng lớn thép xây dựng và những mảng bê-tông làm sẵn cần phải được xử lý và giao nhận, thì các tiêu chuẩn không còn được đảm bảo nữa. Kellin mím chặt môi. Anh đã đặt một bánh Sandwich và một suất Whisky. Cốc Whisky đã cạn từ lâu. Chiếc bánh Sandwich chưa được chạm tới. - Nhưng người ta phải luôn luôn kiểm tra chất lượng, luôn luôn phải kiểm tra liệu các chuẩn mực có được tuân thủ, liệu vật liệu có thỏa mãn mọi tiêu chuẩn hay không! Tôi không phải là người trong ngành, Mike, nhưng không thể đơn giản như thế được! - Tất cả các thanh tra nhận hàng hoặc nhận tiền đút lót hoặc bị đe dọa. Hoặc bản thân họ cũng bị lừa. Hoặc có một nhân viên nào đó trong bộ phận kiểm tra vật liệu lén rút ra những mẫu vật liệu lấy tư công trình xây dựng và tráo vào đó những mẫu vật liệu có chất lượng tốt. Danh sách kiểm tra và bản báo cáo sau đó đều chứa những con số chuẩn mực. Một khi tình huống trở nên cấp bách, các doanh nghiệp sẽ bị giải thể. Lúc đó không còn tiền nữa, chẳng còn gì. Chỉ còn lại các đại diện cùng một trưởng công trình là những kẻ phải chịu trách nhiệm. Những người đàn ông đó bị đẩy vào phía sau chấn song sắt. Nhưng bản thân học cũng bị lừa. Người ta sẽ bắt họ phải ngồi tù rất lâu, mặc dù họ vô tội. Kellin châm thuốc lá. Anh hối hả thở phì khói ra. - Tôi thật sự vẫn chưa tưởng tượng được anh muốn gì ở tôi. - Giờ thì tôi đã tin chắc rằng chúng ta đang phải đối mặt với những tay Gangster hết sức bình thường. Không, không, - anh giơ tay ngăn ý phản đối trước khi tôi kịp lên tiếng. - Món tiền mà người ta dùng để mua cổ phần của các hãng xây dựng danh tiếng là những khoản tiền sạch sẽ, cho dù chúng có xuất xứ tư trò buôn bán thuốc phiện hay từ những tội phạm khác. Đa phần chúng chảy tới từ Las Vegas, một vài lần thậm chí từ châu Âu, đấy là những món tiền mà người ta bảo là của các nhà đầu tư người Anh hay người Đức. Nhưng cái mà tôi muốn nói là chuyện thực hiện và canh chừng những vụ đe dọa, thúc bách, chuyện đút lót, chuyện hăm dọa, tất cả được thực hiện bởi những tay gangster thật sự. - Có dấu hiệu không? - Dấu hiệu thì có, nhưng tôi chưa thể chứng minh được điều gì. Tôi bị đe dọa. Người ta đã tìm cách dùng tiền. Nhưng chỉ một lần. Khi bắt đầu vào làm ở chỗ Greenfield, tôi nhận được một cú điện thoại là từ nay trở đi cứ mỗi ngày thứ sáu tôi sẽ nhận được một phong bì chứa 500 đô-la ở một hộp thư nọ, nếu tôi không quá sốt sắng thúc đẩy công việc điều tra của mình. Tôi đã báo cáo việc đó lên trên và cùng một bạn đồng nghiệp đi lấy phong bì đầu tiên. 500 đô-la! Nhưng sau đó người ta không gửi nữa. Chỉ còn lại những cú điện thoại hăm dọa. Tôi không được phép bước vào quá sâu, nếu tôi còn muốn sống. Người ta chấp nhận chuyện không mua được tôi, và người ta thỉnh thoảng sẽ chịu đẩy cho tôi một tay ăn trộm trứng gà vặt vãnh để tôi có thành công mà báo cáo. Nhưng ngoài ra thì tôi nên cư xử cho bình tĩnh. Nếu không người ta sẽ biết cách giẫm vào chân tôi. Và họ đã chứng minh. Việc họ có thể dẫn vào chân tôi, ý tôi muốn nói thế. Một ngày nọ tôi tìm thấy trong căn hộ của mình một bưu kiện có chứa bom, lần khác thì phanh ôtô của tôi bị đứt. Họ cho tôi nhận ra sự có mặt của họ. Bọn tội phạm cũng không muốn ngay lập tức phải chịu cái gánh nặng giết cảnh sát viên. Nhưng chúng sẽ làm điều đó, một khi chúng không tìm ra cách khác. Bởi chúng đã giết người rồi, và đây không phải là vụ tai nạn ở ngã tư Major- Deegan. Ý tôi muốn nói đến một vụ giết chóc có chủ ý. Ngay cả khi tôi chưa thể chứng minh. http://xemphim1002.blogspot.com/
Tôi làm việc cho Hubert Greenfield từ hai năm nay
Tôi làm việc cho Hubert Greenfield từ hai năm nay. Suốt thời gian đó tôi thật sự chỉ theo đuổi duy nhất một việc. Văn phòng Greenfield là đầu mối của tất cả các vụ án kinh tế có liên quan đến các hợp đồng xây dựng trong thành phố New York. Bộ phận của chúng tôi quá nhỏ, Jerry. Trong thành phố này có những nhóm người đã yên ổn hút tiền công từ nhiều năm nay. Hàng triệu bạc, - và hết mực an toàn. Dù là những tòa nhà chung cư dành cho người thu nhập thấp ở khu Lower Eastside. Dù là trường học hoặc những công trình xây dựng mới ở khu Harlem hoặc Bronx, dù là việc sửa chữa một nhà ga điện ngầm hoặc xây dựng mới một ngã tư xa lộ ở đại lộ Major Deegan, một công trình nặng 40 triệu đô-la. - Có phải ngã tư Major Deegan là nơi mới xảy ra cái vụ tai nạn đó? Việc đó xảy ra bao giờ nhỉ? Trước đây hai tuần? - Đã bốn tuần rồi. Đoạn đường dẫn từ cầu George Washington lên xa lộ bị sụp. Bốn người chết. Thiệt hại vật chất ít nhất 15 triệu đô-la, nếu mà một thiệt hại loại đó có thể được nêu ra bằng con số. Nó được xây dựng bằng vật liệu chất lượng kém. Những cột bê-tông còn đứng lại và những phần đường đã được làm sẵn, tất cả đều phải bị đập bỏ. Không còn khả năng khác. - Anh nhìn vào mắt tôi. - Trước đây một năm đã xảy ra một tai nạn tương tự như thế. Dự án đường trên cao ở khu Queens. Một mảng trong cây cầu bê-tông đã bị gãy. Cũng may mà không có người chết, mặc dù đoạn đường đã được đưa vào sử dụng. Cả ở đó người ta cũng chứng minh là rõ ràng đã có kể sử dụng vật liệu xây dựng chất lượng kém, vật liệu xây dựng không được phép hoặc đã bị loại thải. - Anh nuốt khan. - Tất cả đều dùng theo một công thức đó. Đầu tiên là một hãng danh tiếng nhảy ra dìm giá trong vòng đấu thầu để gạt các ứng cử viên khác ra ngoài. Qua đó, họ nhận được hợp đồng. Những gì mà thành phố không biết là chuyện sau đây: trước đó một khoảng thời gian ngắn, có những nhóm người rất nhiều tiền núp đằng sau những hãng giả đã mua vơ mua vét đa số cổ phần của cái hãng danh tiếng nọ. Sau đó đến lượt trưởng công trình, hàng ngũ kiểm tra vật liệu cũng như các thanh tra nghiệm thu bị mua chuộc hoặc bị bẻ gãy bằng nhiều kiểu đe dọa khác nhau. Đa phần trong số họ đều từng có lần xà xẻo tiền công vào túi riêng, và vì thế mà rất dẽ bị khuất phục. Mike Kellin nhìn tôi, và vì tôi im lặng chờ, nên anh uống thật nhanh một ngụm nước, rồi tiếp tục báo cáo. - Trước đây người ta làm việc thô thiển hơn. Họ đưa đến ít đá, ít bê-tông, ít thép và ít gỗ xây dựng hơn so với những con số trong đơn đặt hàng và những con số trên giấy giao nhận hàng. Các thanh tra tham nhũng ký tên công nhận số lượng đó, và thành phố trả tiền. Bằng cách này, người ta có thể dễ dàng kiếm một vài triều đô-la trong một dự án lớn. Cánh điều tra kinh tế chúng tôi đã đạt được một số thành công nhất định và đẩy lùi đa phần dạng lừa đảo này. Ngày còn làm trong Sở cảnh sát, tôi đã tạo dựng nên một hệ thống kiểm tra hàng vào, đảm bảo ngăn chặn được những dối lừa vê số lượng kiểu đó. Chính vì những thành công này mà Greenfield đã cho đưa tôi lên văn phòng ông ấy. http://xemphim1001.blogspot.com/
Trong sổ điện thoại của tôi quả thật vẫn còn số của Michael Kellin
Trong sổ điện thoại của tôi quả thật vẫn còn số của Michael Kellin. Tôi giơ tay nhấc máy và chọn số. Ở phía bên kia, tại Sở Cảnh sát, có một giọng đàn ông vang lên. - Văn phòng các thanh tra, hạ sĩ Leonard xin nghe. - Tôi là Cotton, FBI. Tôi có thể nói chuyện với Mike Kellin chứ? - Ông Kellin hiện không còn ở bộ phận chúng tôi nữa, thưa ngài, ông ấy làm việc ở văn phòng ủy viên công tố quận. Ông chờ đã, tôi có thể tìm hộ ông số điện thoại mới. Mike Kellin vậy là đã thăng tiến. Thanh tra trong văn phòng ủy viên công tố quận. Công việc này thích hợp với anh ấy. Tôi ghi số điện thoại, cám ơn, dập máy rồi gọi tiếp. lần này tôi gặp một giọng phụ nữ. Câu xưng danh nghe khô khan, hầu như bẳn gắt. - Oliphant, phòng chờ của ủy viên công tố. Quý vị cần gì? - Tôi là Cotton. Tôi muốn nói chuyện với ông Kellin. - Về chuyện gì? - Cái đó tôi không biết. Anh ấy đã gọi cho tôi nhưng không gặp, giờ tôi gọi trở lại. Anh ấy muốn nói chuyện với tôi. - Ông Kellin hiện không có ở đây. Tôi có thể ghi số của ông không? - Anh ấy biết rồi, thưa quí bà. - Tôi là bà Oliphant, ông Cotton. - Vâng, thưa bà Oliphant. Cám ơn vì cuộc nói chuyện. Lắc đầu, tôi đặt máy.Về đoạn cuối, giọng của quí bà đầu bên ấy nghe chói chang rít réo đến phát sợ. Tôi đã muốn báo cho trung tâm biết là tôi đi ăn trưa thì chuông điện thoại reo. - Thanh tra Kellin đây, - giọng nói đầu dây bên kia vang lên. – Anh còn nhớ tôi chứ, Mr. Cotton? - Tôi nhớ, - tôi dè dặt trả lời. Lúc đó tôi quả thật không có một lý do rõ ràng cho sự lạnh lùng của mình. - Cũng đã lâu lắm rồi, Mr.Kellin, - rồi tôi thêm vào với giọng ấm áp hơn chút đỉnh. - Ba năm rồi, tôi tin vậy. Ngày đó anh gọi tôi là Mike. - Dĩ nhiên, Mike. Anh chần chừ một chút, rồi nói: - Bây giờ tôi làm việc trong văn phòng ủy viên công tố quận. Ông Greenfield đã rút tôi sang bên này. - Tôi biết, - tôi nói. - Jerry, tôi gặp chuyện.... nhưng mà cuộc nói chuyện này... ừ thì, không nên coi là chuyện chính thức. Không hiểu sao tôi cứ hy vọng anh giúp được tôi. Tôi chỉ không biết nên trình bày như thế nào. - Tốt nhất là bắt đầu từ đầu, - tôi nói. - Nếu nó không quá dài. - Nếu anh đồng ý, chúng ta gặp nhau bên bữa ăn trưa. - Anh có thể xuống khu Downtown không? Khoảng một giờ trưa ở quán Bernie, phố Warren? Anh biết quán Bernie chứ? - Tôi đã làm việc dưới khu đó 16 năm liền, anh đừng quên. Thế nhé, một giờ. Cám ơn rất nhiều, Jerry. http://flimhay.blogspot.com/
chưa bao giờ anh bắn vào ai cả
Chưa, chưa bao giờ anh bắn vào ai cả. Và anh hy vọng anh không bị ép phải làm điều đó. Một nếp nhăn rất sâu hằn phía chân mũi anh. Tối hôm nay có thể sẽ đến bước đó. Thật đột ngột, cảm giác sợ hãi lại nội dậy. Nó siết bóp tim anh. Trong đêm qua anh đã quên được nỗi sợ. Giờ nó lại hiện hữu. Anh lắc đầu xua đi những suy nghĩ u ám khi khoác áo veston lên người rồi cúi xuống với Cora. - Anh không nhìn được máu, - anh nhẹ nhàng nói. - Hẹn gặp lại em sau, bé yêu! Giờ anh đã vui khi nghĩ tới lúc gặp lại em. Cô duỗi dài hai cánh tay về phía anh. Và vòng ôm lấy cổ anh. Anh hôn lên trán cô, rồi lên miệng cô. Rồi anh giơ tay gạt làn chăn mỏng ra khỏi cơ thể cô và chầm chậm vuốt cả hai tay lên làn da nóng rẫy của cô, trước khi anh dứt mình đứng phắt dậy và bước đi luôn, không nhìn lại thêm lần nữa, bởi e ngại cái nhìn đó có thể lại khiến anh thành yếu đuối. Anh cần một cái đầu tỉnh táo, và anh không thể né tránh, không thể tỏ ra hèn hạ, nếu không muốn làm hỏng thành quả của bao nhiêu tháng trời lao động. Anh không còn nghĩ đến chủ đề lấy vợ nữa. Mike Kellin không phải dạng đàn ông thích ràng buộc. Cora Dixon cũng thế - dù là với những lý do hoàn toàn khác. Đến cửa phòng làm việc, tôi va phải Phil. Tôi bước đến, còn anh đã lại muốn bước về. Người bạn và cũng là đồng nghiệp của tôi đang mặc bành-tô, chiếc bành-tô mà anh mới mua được có vài ngày nay. Áo màu xanh thẫm, chiết eo nhẹ, một chiếc áo thật sự sang trọng, thật sự không thể tưởng tượng được là giá của nó chỉ có 38 đô-la. Đúng là một cơ may chỉ có tại phố Orchard, nơi những nhà buôn người Do Thái có thể bán cho ta mọi thứ hàng đặc biệt trên đời, những món hàng không còn được bán chạy ở nơi khác. - Chào cậu,- tôi nói. - Nhìn như thể cậu đang vội thì phải?. - Trong những ngày qua, hai chúng tôi theo đuổi hai vụ án khác nhau, và tôi sực nhớ ra rằng đã hay ngày nay tôi chưa gặp anh. - Mình phải sang khu Park Row, - Phil nói. http://phimhaynhat24hb.blogspot.com/
Mechiael Kellin bước ra từ phòng tắm
Mechiael Kellin bước ra từ phòng tắm. Trong khi vừa đưa tay cài cúc áo sơ mi vừa với lấy bao súng P38 từ chiếc bàn nhỏ kê nơi đầu giường, anh thấy rõ đôi mắt xinh đẹp của Cora thoắt biến thành trầm ngâm và băn khoăn, theo dõi từng chuyển động của anh. Cô vẫn nằm trên giường, dưới tấm chăn mỏng hiện rõ từng đường nét của cơ thể hút hồn. - Anh khéo chiều con gái ghê, - cuối cùng cô nói. Nghe giọng như có chút ngạc nhiên, như thể cô không hề chờ mong điều đó. Anh xoay lại và nhìn xuống mặt cô. Qua những kẻ hở của mành mành có một vệt nắng phủ xuống bờ vai trần. Trời đất, một người con gái tuyệt vời làm sao, anh nồng nhiệt nghĩ thầm. Anh quen cô đã từ ba tuần nay, nhưng tới hôm qua họ mới chung đêm với nhau. Anh đã tưởng mình không bao giờ còn say mê được thế nữa. Suy cho cùng, anh đã bước vào tuổi 41 trước đây một tháng. Đằng sau lưng anh là hai quan hệ vợ chồng đổ vỡ, không biết bao nhiêu những cuộc tình, những cuộc phiêu lưu, những mối quan hệ hời hợt. - Cứ mỗi lần nhìn em là trong đầu anh lại nảy ý định ngu ngốc, - anh nói. - Lại nữa ư? – Cora hỏi. Cô ườn oài và mỉm cười khêu gợi. - Không phải thứ em tưởng đâu, - anh nói nhanh. - Thế anh định nghĩa một suy nghĩ ngu ngốc như thế nào? - Cô hỏi. - Anh nghĩ đến một ngôi nhà thân quen, với ngọn lửa cháy trong lò sưởi, nơi em chào chồng em với một nụ hôn và một cốc rượu. - Và với bao nhiêu năm tháng hạnh phúc cùng giấy chứng nhận hôn thú và nhẫn cưới, - cô châm biếm thêm vào. Hai con mắt xanh lục lóe sáng. Anh bối rối cười nhẹ rồi đeo bao súng vào thắt lưng. Anh đẩy nó ra phía sau lưng một chút, để khẩu súng không nổi rõ lên dưới tà áo veston. Cora chỉ về phía khẩu súng. - Anh đã dùng nó lần nào chưa? - Cô hỏi. - Ý em muốn nói - đã bao giờ anh dùng nó bắn vào một người nào chưa? - Em đánh trống lảng, - anh nhận định. - Em hỏi nghiêm chỉnh đấy. Em quan tâm đến chuyện đó. http://phimhaynhat24ha.blogspot.com/
Trở về Nam, nhưng thực chất là một dải đất hẹp ở miền Trung bên kia giới tuyến cũ
Trở về Nam, nhưng thực chất là một dải đất hẹp ở miền Trung bên kia giới tuyến cũ, gia đình hắn cũng sớm ổn định. Mặc dù nhà cửa tuềnh toàng trong một căn cứ cũ của Mỹ bỏ lại nhưng cũng khá đầm ấm. Nhờ bạn bè của ba, mẹ hắn và hắn được vào làm trong một Xưởng đóng tàu thuỷ. Có ba chỉ bảo hướng dẫn và sẵn có một chút thông minh nên chỉ sau sáu tháng, hắn đã lấy được giấy chứng nhận công nhân bậc 3 đóng tàu thuỷ vỏ gỗ. Từ ngày được sống gần ba hắn, hắn học hỏi được rất nhiều điều. Mỗi thứ mỗi tý, ba hắn đã tạo cho hắn sự đĩnh đạc, ý chí vươn lên trong cuộc sống. Có một điều ba hắn và hắn rất tâm đắc, đó là sống phải luôn học hỏi, học ở trong sách vở và ở cả trong những người xung quanh. Không cứ gì phải học trên trường trên lớp. Học trên trường lớp mà đầu óc rỗng tuyếch thì cũng bằng không. Câu nói của Lê nin: “Học, học nữa, học mãi! ” là câu nói mà ba hắn vẫn thường nhắc hắn. oOo (... Đấy, tao nói như vậy mày đã hết mặc cảm chưa hả Chí Ngây! Hà cớ gì cứ phải học chính quy mới gọi là có học. Thời buổi này ối người có bằng này bằng nọ nhưng trong đầu có cái gì đâu. Quên phéng cái chuyện bằng cấp đi, việc này tao với mày đã thống nhất với nhau rồi cơ mà. Bằng cấp chẳng qua là việc quản lý hành chính của Nhà nước và cũng chẳng dính gì đến cái vốn kiến thức đang có ở trong đầu mày cả. Tại sao mày lại đem cái vốn kiến thức ấy đi chôn dấu ở đâu đó hả Chí Ngây... Tao hy vọng...) Hy vọng mong manh, nhưng dẫu sao cũng là hy vọng... oOo Và chuyện học của hắn cũng đáng để lôi ra lắm, vì chẳng có ai có cái kiểu học như hắn. Làm công nhân luôn phải làm ca kíp nên rảnh rỗi lúc nào là hắn vớ ngay sách hay bất cứ tờ báo gì, cứ có chữ là đọc. Đọc trước khi đi ngủ, đọc trong giờ giải lao và đặc biệt là cả những lúc đi nhà vệ sinh nữa (thành thật xin lỗi Chí nghe vì tao phải nói thật như vậy). Hắn bảo lúc đó chính là lúc rảnh rỗi nhất và tập trung nhất, hơn nữa qua đó sẽ tập được tính đọc nhanh. Chẳng biết cái lý của hắn đúng đến đâu, nhưng có lần hắn ngồi lì trong nhà vệ sinh tập thể cả tiếng đồng hồ, báo hại cho người khác đang lúc đau bụng phải chờ hắn, tức hắn làm inh lên réo hắn... Làm công nhân được một thời gian thì cơ quan hắn có một chỉ tiêu đi học Bổ túc văn hoá tập trung của tỉnh mở. Cùng lúc đó có ba suất đi lao động xuất khẩu tại Đông Đức cũ. Vì hắn là lao động tiên tiến nên được phép lựa chọn và hắn đã chọn việc đi học. Hắn bảo: Lao động thì ở đâu mà chẳng lao động, còn đi học mà vẫn được hưởng lương thì tội gì không đi học! Thế là hắn vui vẻ nhận quyết định đi học. Có người bảo hắn dại thì hắn chỉ ngây cái mặt ra rồi thả xuống một câu: “Ở đời biết ai dại, ai khôn! ” Nói xong nó quay đít đi như đang bước “một, hai”một cách tự hào. Những năm học ở trường Bổ túc văn hoá cán bộ tập trung, hắn là học viên trẻ nhất trường và cũng học giỏi nhất trường. Thấy vậy, mấy người cùng lớp và giáo viên trong trường cứ động viên hắn học xong thì đi thi vào đại học. Về nhà được ba mẹ đồng ý nên hắn cũng như được tiếp thêm nghị lực. http://xemphim07kja.blogspot.com/Trở về Nam, nhưng thực chất là một dải đất hẹp ở miền Trung bên kia giới tuyến cũ
ốt nghiệp xong lớp 7 với 36 điểm, nhưng vì hạnh kiểm nên hắn không được chuyển thẳng
ốt nghiệp xong lớp 7 với 36 điểm, nhưng vì hạnh kiểm nên hắn không được chuyển thẳng vào lớp 8. Lúc đó, một sự kiện xảy ra với gia đình hắn. Bố hắn từ trong miền Nam ra sau khi bị một mảnh pháo găm trên đầu. Tuy mảnh pháo đó đã được lấy ra nhưng vẫn để lại trong đó những cơn động kinh bất chợt của bố hắn. Thỉnh thoảng có tiếng động đột ngột là bố hắn lại lăn đùng ra ngất lịm, phải mất cả tuần sau ông mới tỉnh lại được. Thế là hắn nghỉ học. Dù rất thiết tha với sự học nhưng hắn không thể tiếp tục học được nữa, phần vì hoàn cảnh gia đình, phần vì quá tuổi do hai lần bị“nhuận”cộng với đi học muộn mất một năm. Và cánh cửa của trường cấp III đã đóng sầm lại trước mũi hắn. Khi bố hắn đi an dưỡng một thời gian, mẹ hắn đã đồng ý cho hắn khai tăng thêm hai tuổi để đi làm lao động phổ thông ở trong một nhà máy. Sợ hắn lông bông, bà bảo: “Ở cái thành phố sầm uất này, con người không có việc làm dễ sinh ra trộm cắp! ”. Trong lúc bạn bè hắn còn mài đũng quần trên ghế nhà trường thì hắn đã được cầm thẻ cử tri đi bầu cử. Và cái thẻ cử tri như là một lá bùa của hắn, đi đâu hắn cũng mang theo, bởi hồi đó, cái thẻ cử tri có giá trị như một chứng minh nhân dân. Có lần, lơ ngơ thế nào, hắn lại đạp xe đi nhầm vào đường ngược chiều, một cô Công an xinh xắn thổi còi bắt hắn lại, nhìn thẳng vào cái bộ mặt non choẹt của hắn, cô công an lạnh lùng hỏi: - Tên anh là gì... Hoảng quá, hắn cứ nhìn chằm chằm vào đôi găng tay màu trắng của cô Công an rồi nói một cách ngọng nghịu lí nhí: - Dạ... dạ... em... cháu tên là…là chi ạ! Mấy tiếng cuối cùng hắn nói như nghẹn lại. Tiếng Chí mà nghe cứ như là chi vậy. Cô Công an nghe không rõ, nhìn vào ánh mắt hắn, tưởng hắn đùa nên vội quát: - Tôi hỏi anh, sao anh lại hỏi lại tôi. Anh định giở trò đùa với tôi đấy à... Anh có giấy tờ gì không... Sực nhớ tới cái thẻ cử tri, hắn vội vàng lấy ra đưa cho cô công an xem. Cô Công an xem xong không nén được cười nhưng cũng tặng cho hắn một cái biên lai phạt hành chính với cái giá lúc đó là 5 đồng. Khi đó, vẻ mặt hắn đã ngây lại càng thộn ra như ngày nào còn vác cái chổi nghễu nghện đi ngoài phố... Miền Nam hoàn toàn giải phóng, gia đình hắn chuyển vào Nam sinh sống, vì ba hắn vốn là một cán bộ tập kết. Nhưng rồi rắc rối lại xảy ra với gia đình hắn, lúc đi làm thủ tục giấy tờ, chính quyền phát hiện ra sự khai man tuổi của hắn. Hộ khẩu khai sinh ghi một năm, còn giấy chuyển công tác lại ghi một năm khác. Đến lúc này, ba hắn mới biết hắn khai man tuổi để đi làm và ông đã mắng mẹ hắn vì cái tội dung túng cho con làm điều gian dối. Cuối cùng, hắn đành phải quyết định bỏ hẳn giấy chuyển công tác, coi như mấy năm công tác đổ xuống sông để trở lại thành con đi theo cha mẹ. Và thế là mọi thủ tục hành chính để trở về quê hương cũng thông suốt... (... Hồi nào tao còn nhớ, mày bảo với tao rằng, ba mày rất thương mày, mong mày có chí để sống, để vươn lên đúng bằng khả năng của mày. Ông còn bảo rằng mày là con đầu nên mày như là một viên gạch lát đường để cho các em mày bước lên. Giờ đây, những đứa em mày cũng đã yên bề gia thất như sở nguyện của ba mày lúc còn sống, vậy thì mày còn đòi hỏi điều gì nữa... Phần khác, con mày cũng xinh xẻo thông minh như mày, vợ mày cũng thương mày hơn cả mẹ mày, thử hỏi có ai hạnh phúc như mày nữa không... Tao cũng còn nhớ, ba mày chỉ khuyên mày đừng đi làm những gì dính dáng đến kinh tế hay chính trị, chứ có khuyên mày tự đi hành xác mày đâu. Chả lẽ, ở cái thành phố này chật hẹp đến nỗi không còn có chỗ cho đôi bàn chân mày đứng... Nói ra điều này tao chỉ mong mày nghĩ lại. Với khả năng của mày thì hà cớ gì phải làm trong một cơ quan nào đó mới thể hiện được năng lực của mình!...) Hy vọng mong manh, nhưng dẫu sao vẫn là hy vọng... http://7phimhuiah.blogspot.com/
Trong cuộc sống của con người ta việc đem chuyện đời tư
Trong cuộc sống của con người ta việc đem chuyện đời tư của người khác ra để mà nói quả là đáng xấu hổ, tôi biết rất rõ điều đó. Tuy tôi không phải là nhà văn hay nhà báo và cũng không muốn vậy, nhưng hôm nay tôi cũng mạn phép được đem chuyện của người bạn tôi ra đây để được một lần hy vọng... và cũng là để nói với chính người bạn mà tôi luôn quý trọng. Một hy vọng mong manh, nhưng dẫu sao vẫn là hy vọng... oOo ... (Tao không phải là hám danh để mà lôi mày ra đây đâu Chí ạ. Với lại chuyện của mày chẳng đáng một xu! Chỉ vì tao thấy tội nghiệp cho vợ con mày và ghét thói tự trọng theo kiểu khí khái cổ lỗ sĩ của mày nên tao phải làm cái việc bất đắc dĩ này. Mà thật ra cái tự trọng với cái tự kỷ chỉ cách nhau bằng một tờ giấy thấm, khi đã thấm mực rồi đưa ra xem thì mặt nào cũng có chữ cả, khác nhau chỉ là ở chỗ chữ ngược hay chữ xuôi mà thôi. Mày là một thằng...! Hãy nghĩ lại đi! Chẳng ích gì khi đem vò nhàu đi cả một tờ giấy trắng mới chỉ có vài ba vết mực. Mày bảo tao là thằng “mọt”rỗng, dù có“mọt” thì tao cũng phải lôi mày ra đây một lần, chẳng phải là để trả thù cho cái tính của mày hay đưa chuyện làm quà cho vui hoặc chỉ là để lấy vài trăm tiền nhuận bút mà là vì vợ con mày cũng đã ăn hết nửa cái xe máy của mày để lại rồi và cũng là để tao hy vọng...) Hy vọng mong manh, nhưng dẫu sao cũng là hy vọng... oOo Ở đời ai cũng có một cái tên để mà gọi, mà phân biệt ông nọ bà kia. Ai cũng muốn mình có một cái tên hay, tên đẹp, nhưng khổ nỗi cái tên lại thường do cha mẹ áp đặt cho mình. Cha mẹ nghèo khó thì cứ đặt phứa là thằng Cu, cái Tý cho xong chuyện để mà còn lo cơm áo gạo tiền. Cha mẹ hiếm muộn thì kỹ lưỡng hơn một chút và cố tình kiếm một cái tên xâu xấu đặt cho con kẻo sợ ma quỷ nó chấm mất. Chỉ khổ cho con cái khi lớn lên đi làm, đi học phải thẹn thùng, phải đổi tên nên cũng lắm nỗi! Nhờ cái tên, đôi người cũng“làm ra ăn nên”, mà cũng vì cái tên mà nhiều người khác phải long đong lận đận… Cha mẹ bạn tôi là gia đình cán bộ và là gia đình có học thức nên đặt tên cho nó là Chí, với ước mong hắn có chí để mà nên người. Không biết với người khác thì sao chứ với hắn thì cái tên đúng như là một định mệnh ám vào cuộc sống của hắn, năm hắn học lớp 6 bị ở lại lớp cũng vì cái tên ấy. Hồi đó, trong lớp, bạn bè cứ gọi hắn là“Chí Phèo”. Một hôm, nhân sinh hoạt lớp, cô chủ nhiệm kiêm giáo viên bộ môn Văn nói đùa trước cả lớp: “Cậu Chí mà được như Chí Phèo đã là may. Cậu mới chỉ xứng đáng là Chí Ngây thôi! ”Chẳng biết từ“Ngây”đến“ Phèo”cách nhau mấy bậc mà cô lại vô tình nói như vậy. Và từ đó, cái tên Chí Ngây đã trở thành tên thường gọi của hắn. Cũng từ đó, hắn thù ghét môn Văn và tỏ ra đối kháng với cô chủ nhiệm. Thường thì hắn kiếm lý do để nghỉ học giờ văn, còn không thì cũng nghĩ ra vài trò nghịch nghợm gì đó để bị đuổi ra khỏi lớp. Và giọt nước đã tràn ly khi hắn bị phát hiện ra là người đã bỏ “hắc ín” lên ghế ngồi của cô chủ nhiệm. Miệng thì chối đây đẩy mà hai hàng nước mắt của hắn cứ dòng dòng chảy, nhưng những giọt nước mắt đã không rửa sạch được đôi bàn tay dính đầy“hắc ín”của hắn. Kết thúc năm học với hạnh kiểm kém cộng thêm điểm tổng kết môn văn kém, hắn đã bị ở lại lớp. Vậy mà hắn cứ nhơn nhơn như chẳng có chuyện gì. Thực ra thì hắn là một thằng học khá đều ở các môn, chỉ vì tính nghịch nghợm, táy máy nên luôn bị thầy cô giáo ghét. Chả thế mà 7 năm học phổ thông hắn đã hai lần ở lại lớp vì hạnh kiểm. Nhưng cũng hai lần hắn được đi thi học sinh giỏi toán cấp thành phố. (năm lớp 4 và năm lớp 7). Gọi hắn là Chí Ngây cũng có phần đúng. Những giờ học trên lớp, gặp giờ học hắn thích là hắn cứ ngây ra như uống phải thuốc tê, quên hết những trò nghịch nghợm. Có hôm, giáo viên giảng bài ra khỏi lớp đã từ lâu nhưng hắn cứ đực người ra lẩm bẩm như đang cầu kinh trong nhà thờ. Hắn ngây nhưng không phải lúc nào cũng ngây ngây như ai đó nghĩ. Giờ ra chơi, lúc bạn bè vui chơi thì hắn cứ đứng ngây ra để xem nếu gọi hắn cùng tham gia thì thể nào hắn cũng nghĩ ra một trò gì đó theo cách của hắn. Ví dụ như chơi kéo co thì hắn bảo đừng kéo bằng dây, vì kéo như thế thì sẽ có đứa lợi dụng chỉ bám vào dây mà không kéo. Cứ đứa này ôm lấy đứa kia, ai ăn gian là lòi ra ngay. Nhưng rồi chơi như vậy chẳng đứa nào chịu đứng đầu và hắn lại xung phong ra“đứng mũi chịu sào”! Ở đời, chẳng ai muốn rước cái khổ vào thân nhưng hắn lại coi như đó là cái lẽ bình thường. Hắn hay nói, ai cũng giành phần sướng thì để phần khổ cho ai... Và nếu không có những người nông dân lam lũ cục cằn thì lấy ai trồng lúa cho mấy người trí thức ăn để mà ngồi viết, mà thong dong, mà chê người khác quê mùa. Cũng cái lý ấy, có lần hắn quên cái mũ trong ngăn bàn ở lớp học, nhờ có trực nhật nên hắn nhận được lại cái mũ, thế là hắn tuyên bố tự nguyện trực nhật cho lớp cả tháng. Sau đó, ngày nào tới lớp hắn cũng mang theo một cái chổi cán dài đi nghễu nghện giữa phố một cách rất tự hào, còn cái mặt thì cứ ngây ra như một cậu tân binh vừa được trang bị súng... Hắn sinh vào một ngày cũng rất đáng để nói, ngày đó là ngày 29 - 2, một ngày nhuận. Có lẽ thế mà cuộc đời hắn hay bị“nhuận”chăng... Bảy năm học phổ thông, hắn bị nhuận hai lần, cách nhau bốn năm. Hai lần đi thi học sinh giỏi toán cũng cách nhau bốn năm. Không biết ngày sinh tháng đẻ có ảnh hưởng đến cuộc đời và tính cách của mỗi người hay không, nhưng đối với hắn, sinh nhật là một cái gì đó như là một nỗi buồn. Bởi bốn năm mới có một ngày sinh nhật cho nên thấy bạn bè mỗi năm tổ chức sinh nhật một lần, dù có mời thì hắn cũng tìm cách lảng tránh, còn vẻ mặt thì cứ ngây ra như ngửi phải một cái mùi gì đó là lạ. Biết thế nên tôi chẳng bao giờ mời hắn đến dự sinh nhật của mình... http://vlphimiuwq.blogspot.com/
Ba năm trôi qua. Bà cụ khỏe mạnh như có bùa phép
Ba năm trôi qua. Bà cụ khỏe mạnh như có bùa phép. Dường như mụ không già đi lấy một ngày, và Si-cô tuyệt vọng. Gã tưởng chừng gã đã trả món phụ cấp ấy từ nửa thế kỷ nay, gã đã bị lừa, bị bịp, bị phá sản. Thỉnh thoảng gã lại đến thăm mụ chủ trại, như người ta thăm đồng vào tháng bảy, xem lúa đã chín hay chưa cho lưỡi hái. Mụ tiếp gã với cái nhìn ranh mãnh. Cứ như thể mụ khoái chí vì đã chơi cho gã một vố, và gã leo ngay lên xe, mồm lẩm bẩm: - Thế là mày chẳng ngoẻo đâu, của nợ! Gã không biết làm thế nào. Nhìn mụ, gã những muốn bóp chết mụ. Gã ghét mụ với niềm căm ghét dữ tợn, nham hiểm, niềm căm ghét của anh nông dân bị mất cắp. Gã bèn tìm kế. Thế rồi, một hôm, gã đến thăm mụ, xoa xoa hai bàn tay như cái lần đầu tiên, khi gã ướm chuyện mua bán với mụ. Và sau khi gã đã trò chuyện vài phút: - Này, bà già, sao mụ không đến nhà tôi dùng bữa, khi mụ đi qua Ê - prơ - vin? Họ bàn tán đấy, họ bảo thế là mình không bạn bè với nhau, chuyện ấy làm tôi buồn lắm. Mụ biết đấy, ở nhà tôi, mụ không phải trả tiền đâu. Tôi chẳng so sẻn gì một bữa ăn. Mụ ưng thì mụ cứ đến tự nhiên, cho tôi vui lòng. Mụ Magloarơ chẳng để phải được mời lại, và ngày hôm sau nữa, nhân đi chợ bằng xe ngựa do anh đầy tớ Xê - lê - xtanh cầm cương, mụ không nề hà gì, cho luôn ngựa vào chuồng nhà Si-cô, và đòi bữa ăn gã hứa. Tay chủ quán tươi roi rói, tiếp đãi mụ như bà lớn, thết mụ gà giò, đùi cừu quay, thịt mỡ nấu bắp cải. Nhưng mụ hầu như chẳng ăn gì, quen thanh đạm từ thuở bé, suốt đời chỉ dùng ít súp với một mẩu bánh mì phết bơ. Si-cô nài nỉ, thất vọng. Mụ cũng chẳng uống gì. Mụ từ chối cà phê. Gã bảo: - Thế bà dùng tí rượu nhé! - À! Cái ấy thì được. Thế là gã gọi váng lên, từ đầu này đến đầu kia quán: - Rô - da - li, đem rượu đây, loại cực ngon, thượng hảo hạng ấy. Và chị hầu gái bước ra, tay cầm cái chai thon dài có trang trí một lá nho bằng giấy. Gã rót đầy hai cốc. - Bà lão, nếm thử này, loại trứ danh đấy. Bà già uống từ từ, nhấm nháp, kéo dài niềm thích thú. Khi cốc đã cạn, mụ dốc cho hết rồi tuyên bố: - Ừ phải, rượu ngon thật! Mụ chưa nói xong, Si-cô đã rót luôn cho mụ đợt nữa. Mụ toan từ chối, nhưng không kịp, và mụ lại nếm náp rất lâu, như cốc trước. Thế là gã muốn mời cốc thứ ba, nhưng mụ không chịu. Gã nài nỉ: - Cái này, như sữa ấy mà, mụ thấy đấy, tôi à, tôi uống mươi, mười hai cốc êm ru. Nó trôi tuột đi như đường. Bụng chả sao hết, đầu chả sao hết, như thể vào đến lưỡi là bốc hơi luôn. Lợi cho sức khỏe nhất hạng đấy! Bởi muốn uống quá nên mụ nhận lời, nhưng chỉ nửa cốc thôi. Thế là Si-cô, trong cơn hào hiệp, reo lên: - Này, vì mụ thích, tôi sẽ cho mụ một thùng con để mụ thấy rằng chúng ta bao giờ cũng là bạn bè với nhau. Bà lão không từ chối và ra về, hơi chếnh choáng. http://phimknahs.blogspot.com/
Mụ bèn đến gặp ông công chứng và kể lại câu chuyện
Mụ bèn đến gặp ông công chứng và kể lại câu chuyện. Ông ta khuyên mụ nhận lời Si-cô, nhưng đòi năm mươi đồng ê - quy chứ không phải ba mươi, vì trại của mụ rẻ ra cũng đáng sáu ngàn quan. Viên công chứng bảo: - Nếu bà sống mười lăm năm nữa, thì như thế gã cũng chỉ phải trả có bốn mươi lăm ngàn quan. Bà lão run lên khi nghĩ đến năm chục đồng ê - quy hàng tháng, nhưng vẫn còn nghi ngại, sợ trăm ngàn điều bất ngờ, sợ những mưu ngầm, và mụ ngồi lại hỏi han đến tối, không dứt ra về được. Cuối cùng, mụ bảo viên công chứng thảo giấy tờ, rồi ra về bồi hồi rối loạn như thể vừa uống bốn bình rượu táo mới. Khi Si-cô đến xem mụ trả lời ra sao, mụ để cho gã nài nỉ thật lâu, tuyên bố mình không ưng, song rất sợ gã không thuận đưa năm chục ê - quy. Cuối cùng, thấy gã nằn nì, mụ nói ra ý mụ. Gã giật nảy mình vì thất vọng và gã không chịu. Thế là, để thuyết phục gã, mụ bèn bàn luận về tuổi thọ của mình: - Chắc là tôi chỉ dăm sáu năm nữa là cùng. Bảy mươi ba rồi, mà có khỏe khoắn gì cho cam. Tối hôm nọ, tôi đã tưởng mình đứt. Người cứ như rỗng ra, họ phải khiêng tôi vào giường đấy. Nhưng Si-cô không mắc mưu. - Thôi, thôi, bà lão, bà vững như gác chuông nhà thờ ấy. Xoàng ra bà cũng sống đến trăm linh mười tuổi. Bà sẽ đưa ma tôi, dám chắc như thế. Mất cả một ngày bàn cãi. Song vì bà lão không nhượng bộ, gã chủ quán, cuối cùng thuận đưa năm mươi ê - quy. Hôm sau họ lý giấy. Và mụ Magloarơ đòi mười ê - quy lót tay.http://7phim7.blogspot.com/
Thế là tớ phải lần lượt kể lại cho Musgrave nghe toàn bộ
Thế là tớ phải lần lượt kể lại cho Musgrave nghe toàn bộ quá trình, từ những giả thiết cho đến những dẫn chứng của mình. Khi tớ kết thúc câu chuyện thì trời bắt đầu nhá nhem, và trên bầu trời xuất hiện mặt trăng soi sáng, bàng bạc rạng rỡ. - Nhưng tại sao, khi quay về với vua Charles đệ nhị đã không lấy lại vương miện của mình? - Musgrave hỏi và nhét tất cả những mảnh thánh vật quý báu vào bao tải. - Anh nêu lên một vấn đề mà chúng ta không tài nào giải đáp được. Có lẽ, ông Ralph Musgrave, người nắm được bí mật này, trước khi chết đã trao lại cho người kế tiếp, nhưng vì sao đó không ai giải thích được nội dung, ý nghĩa. Từ đó đến nay, “Bộ nghi lễ” gia phả kia được lưu truyền từ đời cha cho đến đời con. Cuối cùng đã lọt vào tay một kẻ có khả năng khám phá ra điều bí ẩn, nhưng kẻ đó phải trả cho nó một cái giá quá đắt... Watson, câu chuyện về “Bộ nghi lễ của nhà Musgrave” chỉ có thế. Cho đến bây giờ, chiếc vương miện vẫn nằm ở dinh thự Hurlstone, mặc dù chủ nhân của nó đã phải vất vả, chi phí một món tiền khá lớn; trong lúc người ta chưa được phép chính thức giữ chiếc vương miện ở bên cạnh. Nếu cậu muốn ngắm nhìn chiếc vương miện, cậu chỉ cần hô tên của tớ lên thì người ta ngay lập tức cho cậu xem liền. Còn người hầu gái đã biệt âm vô tín. Có khả năng cô nàng đã từ giã nước Anh và suốt đời mang theo kỷ niệm về hành động phạm pháp của mình. http://phimhayhay24phim.blogspot.com/
Hoặc là thế này, hoặc là thế khác. Nhưng tớ mường tượng thấy trước mặt tớ người phụ nữ kia
Hoặc là thế này, hoặc là thế khác. Nhưng tớ mường tượng thấy trước mặt tớ người phụ nữ kia: Sau khi giấu chặt trong ngực vật quý giá mới tìm thấy được; cô ta chạy như bay theo cầu thang xoắn ốc để tránh không phải nghe thấy những tiếng rên vì ngạt thở và những tiếng đập cầu cứu tuyệt vọng của người tình lường gạt. Đấy chính là nguyên nhân đã làm cho cô ta hoảng hốt, nhợt nhạt, kích động và nổi lên những tràng cười điên loạn vào sáng hôm sau. Vật gì đã nằm trong chiếc rương kia? Cô gái đã làm gì với những vật đó? Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là những mảnh kim loại cũ kỹ và những tấm đá vụn, mà cô ta đã kịp ném xuống ao để nhằm che giấu tội lỗi của mình... Tớ đã ngồi bất động chừng hai mươi phút. Musgrave người nhợt nhạt; vẫn đứng cầm ngọn đèn soi xuống hầm là nhìn ngơ ngẩn - Đấy là những đồng tiền của thời vua Charles đệ nhất 1 - Anh nói và chìa cho tớ xem vài ba đồng xu tròn tròn. - Anh thấy không, tôi đã đoán chính xách thời gian ra đời của “Bộ nghi lễ”. - Đây chưa phải là hết. Chúng ta sẽ phải tìm một vật còn sót lại của đế chế Charles đệ nhất! - Tớ thốt lên, khi nhớ lại hai câu hỏi đầu ghi trong gia phả. - Anh cho tôi xem vật đã chứa trong bao tải, mà anh tìm thấy dưới đáy ao. Chúng tôi cùng bước về phòng Musgrave, anh ta đổ ra trước mặt tớ một đống những mảnh vụn. Tớ ngắm kỹ những thứ của nợ đó, và bỗng hiểu ra vì sao Musgrave coi nó không ý nghĩa gì hết; bởi vì kim loại thì bị đen, còn mảnh đá thì bị mất hết màu sắc và đục lờ mờ. Tớ lấy ống tay áo lau chùi một mảnh, nó bỗng sáng lấp lánh như một ngọn lửa trong lòng bàn tay tớ. - Chắc anh hiểu, - Tớ nói với Musgrave - Tập đoàn của nhà vua vẫn tiếp tục thống trị nước Anh, ngay cả khi nhà vua đã chết. Rất có thể, trước lúc bỏ chạy những thành viên tập đoàn Charles đệ nhất - là vua nước Anh, đã bị lật đổ và xử tử - thống trị đã cất giấu những vật quý giá nhất ở một nơi bí mật, với hy vọng sẽ quay về khi tình hình yên ổn. http://phimhayphim04hay24.blogspot.com/
Anh ta đủ trí thông minh đế xác định được chính xác vị trí
Anh ta đủ trí thông minh đế xác định được chính xác vị trí. Anh ta biết chắc chắn rằng, tấm đá che miệng hầm rất nặng, một người thì không tài nào nhấc nổi. Sau đó, anh ta sẽ làm gì? Anh ta không thể cầu cứu người lạ được. Nếu tìm được một người mà anh ta tin tưởng, thì dẫu sao, khi đóng chặt cánh cổng từ bên ngoài, anh ta cũng thừa hiểu mình đi một bước quá liều lĩnh. Tốt hơn hết, nên tìm một người ở ngay trong dinh thự nhà Musgrave. Nhưng Brunton cần tìm ai bây giờ? Người hầu gái kia đã có một thời yêu thương anh ta. Người đàn ông, dù có những hành động đáng trách với người phụ nữ, nhưng anh ta vẫn tin rằng, tình yêu dành cho anh ta không phải là đã hết. Khi gặp cô hầu gái Rachel, Brunton đã làm lành với cô ta, và thuyết phục để cô ta đồng lõa với hắn. Chờ khi đêm đã khuya, họ cùng nhau xuống tầng hầm, và hợp sức để đẩy tảng đá. Đến phút này, hành động của bọn họ rõ ràng như chính tớ đã quan sát bằng cặp mắt mình. Nhưng trong hai kẻ thủ phạm, có một phụ nữ, rõ ràng đấy không phải là một công việc nhẹ nhàng; tớ với anh chàng cảnh sát phải chật vật lắm mới đẩy được tảng đá sang một bên. Họ đã làm gì để giảm nhẹ công việc. Đúng, tớ cũng phải làm như họ đã làm. Tớ chăm chú nhìn vào đống củi lăn lóc, và tớ tìm thấy ngay cái tớ đang mong đợi. Có một khúc củi dài khoảng 3 food đã bị hơi vặn gẫy ở một đầu, một cây khác thì bị bẹp dí: rõ ràng nó bị một vật nặng đè lên. Có thể, trong lúc nâng tấm đá, Brunton và cô hầu đã lèn những thanh củi vào khe hở; khi cái lỗ chưa đủ để chui vào, họ đã lèn thêm một cây củi nữa, cây này được dựng đứng nên vì thế nó mới bị vặn gãy ở đoạn cuối - chính tảng đá đã đè toàn bộ trọng lượng lên thanh củi. Những giả thiết của tớ hoàn toàn có căn cứ hẳn hoi. Tớ phải suy xét thế nào đây, để có thể dựng lại toàn bộ bức tranh của tấn thảm kịch ban đêm? Nhất định chỉ có một người lọt vào hầm, và kẻ đó chắc phải là Brunton. Còn cô gái, có lẽ đã đứng ở phía trên chờ đợi. Brunton đã mở nắp chiếc rương và lấy hết mọi thứ chuyển lên trên cho cô gái, điều này không thể chối cãi vì chiếc rương còn lại rỗng không... Tiếp theo, cái gì đã xảy ra? Có thể, sự khao khát trả thù anh chàng bội tình đang bùng cháy trong lòng cô gái nóng tính kia, khi cô nhìn thấy tính mạng của người tình bội bạc đang nằm trong tay mình. Cũng có thể, tình cờ cây gỗ ngã xuống, và tảng đá đã nhốt chặt Brunton trong hầm - trong một chiếc quan tài bằng đá. Nếu như chiều hướng thứ hai, thì Rachel chỉ có lỗi là đã làm thinh, không báo cho mọi người biết chuyện đã xảy ra. Hoặc cô ta đã cố ý rút cây gỗ lèn lên, làm cho tấm đá rơi xuống chỗ cũ? http://phim-phimahs.blogspot.com/
Quỷ tha ma bắt, cái khăn của Brunton! Nhưng sao nó lại ở đây
Quỷ tha ma bắt, cái khăn của Brunton! Nhưng sao nó lại ở đây? - Musgrave thốt lên ngạc nhiên và giận dữ - Tớ đã trông thấy hắn quàng chiếc khăn này ở cổ. Nhưng thằng đểu cáng, mất dạy làm gì ở đây kia chứ? Theo đề nghị của tớ, người ta cho mời hai viên cảnh sát địa phương đến. Với sự có mặt của họ, tớ toan nhấc phiến đá lên. Nhưng với sức lực của tớ phiên đá chỉ hơi nhấc khe khẽ. Nhờ sự giúp đỡ của viên cảnh sát, tớ mới làm nổi công việc dịch chuyển phiến đá sang một bên. Dưới phiến đá là một cái hố đen ngòm, toang hoác miệng; tất cả chúng tớ đều nhòm vào. Musgrave quỳ xuống, và đưa thấp ngọn đèn xuống miệng hố. Chúng tôi trông thấy chiếc hầm hình vuông chật hẹp, sâu độ 7 food, rộng mỗi bên độ 4 food. Một chiếc rương nhỏ, làm bằng gỗ được nẹp bốn góc bằng đồng, nằm dưới hầm: Một chiếc khóa cũ kỹ trông ngồ ngộ, đang lắc lư trong ổ khoá. Bụi phủ đầy chiếc rương, hơi ẩm mốc đã làm phần gỗ phía trong mục nát. Vài đồng xu bằng kim khí - giống như những đồng xu cậu trông thấy ở đây, đó là những đồng bạc thời xưa, lăn lóc nằm dưới đáy rương. Ngoài mấy thứ đó ra, trong rương không còn bất kỳ vật nào. Tuy thế trong mấy phút đầu, chúng tớ không chú ý lắm đến rương, mà tất cả cặp mắt đều đổ dồn vào vật đang nằm bên cạnh rương. Một người đàn ông, mặc đồ đen đang ngồi chồm hổm, đầu gục xuống, hai tay ôm chặt lấy rương. Khuôn mặt của người đó trắng bệch và biến dạng không thể nào nhận ra. Nhưng, khi chúng tớ dựng anh ta lên, Musgrave phán đoán theo tầm vóc kích thước, quần áo, tóc tai của kẻ bất hạnh và đã nhận ra đấy chính là anh chàng Brunton bị mất tích. Brunton chết trước đó vài ngày, nhưng trên người anh ta không tìm thấy dấu vết thương tích... để có thể làm sáng tỏ số phận bi đát của anh ta. Khi chúng tớ lôi được xác chết lên khỏi hầm, chúng tớ lại đứng trước một bài toán hóc búa, không kém phần đau đầu, so với giải đáp mà chúng tớ vừa khám phá ra... Thú thật với cậu, Watson ạ! Tớ rất nản lòng và chán chường trước hết quả của công cuộc tìm kiếm. Tớ chỉ nghĩ rằng, tìm được địa điểm bí mật đã ghi trong gia phả lâu đời, thì mọi việc sẽ được sáng tỏ; nhưng khi đứng đúng chỗ cần tìm, thì mọi bí mật của nhà Musgrave vẫn còn quá mù mịt. Thật ra, tớ đã làm rõ việc Brunton mất tích, nhưng tớ phải giải quyết một vấn đề, để làm sáng tỏ một điều; Bằng cách nào số phận của Brunton lại bi đát đến như thế: còn người hầu gái kia có đóng vai trò gì không? Tớ ngồi xuống một chiếc thùng gỗ kê trong góc, suy tính trong óc mọi tình tiết của câu chuyện đã xảy ra... Watson, cậu biết phương pháp của tớ trong nhưng trường hợp tương tự: Tớ đặt mình vào trường hợp kẻ hành động; trước hết cần nắm được trình độ suy luận và mức độ thông minh của anh ta. Tớ sẽ tưởng tượng mình là kẻ đó thì mình sẽ hành động ra sao? Chuyện này có đơn giản hơn, vì Brunton là kẻ có bộ óc không phải là tầm thường, tớ không phải mất công lắm để tính toán mức độ chênh lệch giữa trình độ suy luận của anh ta so với tớ. Brunton biết có một vật quý giá đang được cất giấu ở đâu đó. http://phimtinhcamyeuduong.blogspot.com/
Chúng tớ đi đến bằng xe kéo, anh bạn của tớ không bước vào nhà
Chúng tớ đi đến bằng xe kéo, anh bạn của tớ không bước vào nhà, mà dẫn tớ tới ngay chỗ cây du trước kia đã sống, bây giờ ở đó là một bãi cỏ xanh rì. Vị trí này bằng nửa đường giữa cây sồi và ngôi nhà. Công việc tìm kiếm của chúng tớ rất trôi chảy tốt đẹp. - Chà, gay go thật, làm sao chúng ta xác định được độ cao của cây du? - Tớ hơi chán nản hỏi. - Ngay bây giờ tôi có thể trả lời cho anh: Nó cao 64 food. - Làm sao cậu biết chính xác thế? - Tớ ngạc nhiên thốt lên. - Ngày trước, ông giáo đại học của tớ, có ra bài tập về môn lượng giác; ông bắt tớ xác định độ cao, đo chiều dài... vì thế, khi còn nhỏ tớ đã đo các cây và những vật được xây dựng trong dinh cơ này. Một kết quả đến quá bất ngờ. Một nguồn tin đến với tớ nhanh hơn dự tính. - Cậu làm ơn cho tớ biết, thằng hầu của cậu có bao giờ hỏi một câu đại loại như tớ hỏi không? - Tớ hỏi. Musgrave nhìn tôi ngạc nhiên. - Nghe cậu nhắc chuyện này - Anh ta nói. - Tớ nhớ lại cách đây vài tháng Brunton có hỏi tôi về độ cao cây du đó. Anh ta giải thích rằng, có một trận cãi vã, cá độ về cây du với một người đày tớ khác... Điều này, chứng tỏ tớ đã đi đúng hướng, Watson ạ. Tớ nhìn lên mặt trời, trời đã chuyển về chiều. Tớ nghĩ khoảng một giờ nữa mặt trời sẽ nằm chếch đúng trên ngọn cây sồi cổ thụ. Điều kiện thứ nhất ghi trên tờ giấy sẽ được thực hiện. Điểm nào dính líu đến bóng cây du? Ở đây họ muốn chỉ bóng xa nhất của nó. Tớ phải xác định điểm cuối của bóng cây du, xem nó sẽ ngả đến đâu khi mặt trời đứng ngay trên ngọn cây sồi. - Chuyện này không đơn giản phải không Holmes? Vì cây du không còn ở đấy nữa. - Tất nhiên là khó. Nhưng tớ biết, nếu Brunton làm được thì tớ cũng phải làm được. Hơn nữa đấy không phải là chuyện khó như cậu tưởng đâu. Tớ cùng với Musgrave đi vào trong phòng của anh ta, rồi chặt lấy một cái cọc nhỏ, buộc vào đó một sợi dây; đánh dấu từng đoạn, mỗi đoạn bằng một yard. Sau đó, tớ nối hai chiếc cần câu lại và trong tay tớ có một đoạn dài 6 food. Tớ cũng cùng anh bạn tớ đi đến chỗ cây du mọc. Mặt trời vừa vặn lơ lửng trên ngọn đồi. Tớ cắm đoạn cây của tớ xuống đất xác định bóng của nó ngả theo hướng nào, và đo bóng của nó đúng 9 food. Hướng của chúng thì trùng nhau rồi. Tớ đo khoảng cách ấy, bóng cây du trong tính toán dẫn tớ đến một điểm gần sát bức tường của ngôi nhà, tớ đóng cọc làm dấu. http://phimhayhdhay.blogspot.com/
Lúc bấy giờ, tớ cứ đinh ninh rằng không hề có ba bài toán riêng biệt
Lúc bấy giờ, tớ cứ đinh ninh rằng không hề có ba bài toán riêng biệt, mà chỉ tồn tại lột câu đố duy nhất. Nếu tớ thành công việc giải mã bộ nghi lễ nhà Musgrave, chắc chắn tớ sẽ tìm ra chiếc chìa khóa để khám phá vụ mất tích của Brunton và Howells. Tớ tập trung toàn bộ năng lực và thời gian lao vào công việc. Tại sao Brunton lại giao đầu miệt mài nghiên cứu. Bộ nghi lễ có nội dung thật kỳ lạ và hơi ngớ ngẩn? Rõ ràng anh ta đã đọc được ý nghĩa của nó, ý nghĩa này đã đánh lạc hướng nhiều thế hệ chủ nhân khu dinh thự. Điều này, không thể là cái gì khác ngoài việc anh ta hy vọng sẽ được món hời riêng cho bản thân mình. Món hời này là gì? Vì sao lại làm thay đổi số phận anh ta? Khi đã nghiên cứu kỹ tờ giấy, tớ đã sáng tỏ được một điều: các con số có liên quan đến một địa điểm nào đó có khả năng giấu vật gì đó đã được nhắc tới ở phần đầu bộ nghi lễ. Nếu chúng ta phát hiện được điểm đó, thì chúng ta sẽ tìm được con đường đúng đắn để vạch ra điều bí mật - bí mật này đã được tổ tiên anh chàng Musgrave, biến thành mật mã theo kiểu gia phả. Để tiến hành công việc tìm kiếm, trong tay chúng ta đã có hai vật làm chuẩn. Đó là cây sồi và cây du. Về cây sồi thì không còn gì để nghi ngờ. Ngay trước mặt ngôi nhà, bên trái conđường, có một cây sồi cổ thụ, ra dáng già lão nhất. Đó là một cây sồi vĩ đại, đồ sộ nhất mà bây giờ tớ mới có dịp nhìn thấy. - Khi viết “Bộ nghi lễ” này, cây sồi này đã có chưa? - Tớ hỏi Musgrave. - Cậu nói gì? Theo tớ nó có từ thời trung cổ kia - Anh ta trả lời. - Thân nó to dễ đến 23 food. Một điểm chính được sáng tỏ. - Ở đây ngày trước có cây du cổ thụ nào không? - Tớ hỏi. - Cách đây không xa có một cây khá to, nhưng mười năm trước đây một cơn sét đã đánh trúng nó, người ta đã đào gốc nó lên rồi. - Anh còn nhớ chỗ nó mọc chứ? - Tất nhiên, tôi nhớ. - Còn những cây du khác, quanh đây có nhiều không? - Cây cổ thụ thì không, còn cây con rất nhiều. - Tôi muốn biết cây du đã mọc ở đâu. http://phimhay05phim.blogspot.com/
Trong nguyên bản không thấy ghi ngày tháng
Trong nguyên bản không thấy ghi ngày tháng - Musgrave nhận xét - Nhưng theo lối viết và ngữ pháp thì tôi đoán khoảng giữa thế kỷ XVII. Tôi e rằng những tài liệu này không giúp được gì cho anh trong việc giải quyết điều bí ẩn ở dinh thự tôi. - Cũng có thể, nhưng nó đặt ra trước mắt chúng ta một câu đố thứ hai. - Tớ trả lời. - Một câu đố gợi trí tò mò một cách thích thú. Nếu ta giải được câu đố này thì có khả năng khám phá ra đáp số của bài toán thứ nhất. Tớ hy vọng, cậu sẽ không giận tớ Musgrave ạ, người hầu trai của cậu là một người thông minh, khôn ngoan và nhậy bén, thấu hiểu mọi vấn đề hơn hẳn chủ anh ta đến mười lần. - Thú thật, tôi không hiểu anh định nói cái gì? - Musgrave trả lời. - Tôi nghĩ, tờ giấy này không có một chút ý nghĩa thực tế nào hết. - Riêng tôi, thì cho rằng nó rất quan trọng, có lẽ Brunton có suy nghĩ giống tôi. Chắc là anh chàng hầu trai kia đã nhìn thấy tờ giấy này trước đêm mà anh bắt quả tang anh ta. - Hoàn toàn có thể, chúng tôi không giấu kín cái gì. - Chính xác hơn, lúc ấy anh ta chỉ muốn xem để nhớ nội dung. Theo tôi hiểu, anh ta đã cầm trên tay một tấm bản đồ, đang so sánh với bản chép tay. Khi nhìn thấy anh, thì anh ta vội vàng nhét bản đồ vào túi. - Đúng, anh ta cần xem tờ tiết lễ có tính chất gia giáo của chúng tôi để làm gì? Sự đam mê khờ dại kia chẳng dẫn đến kết quả nào hết? - Tôi thiết nghĩ chúng ta có khả năng tìm được đáp số không đến nỗi khó khăn. - Tớ đáp, nếu anh đồng ý, chúng ta sẽ đi chuyến tàu đầu tiên đến Sussex và mổ xẻ thật kỹ vụ này tại hiện trường. Chúng tớ có mặt tại dinh thự Hurlstone trong ngày hôm ấy. Cậu đã thấy bức tranh họa ngôi nhà này chưa? Cậu đã đọc được những đoạn người ta miêu tả về nó chưa? Tớ nói cho cậu rõ, dinh thự này có hình dáng “L” một mái dài, trông ra dáng hơi hiện đại, còn một mái ngắn cũn cỡn trông rất cổ kính. Có thể vì, đó là chiếc bào thai đã sản sinh ra tất cả. Ngay phía trên cánh cửa hẹp, nặng nề ở ngay trung tâm có khắc năm xây dựng “1607”. Nhưng những nhà am hiểu lịch sử và kiến trúc thì cho rằng, những thanh xà gỗ, đá lát nền còn cổ kính lâu đời hơn nhiều. Ở thế kỷ trước, người ta thấy những bức tượng dày quái dị, cửa sổ thì bé tẹo nằm ngay phần chính ngôi nhà, đã thôi thúc chủ nhân phải xây thêm một mái nhà mới, mái nhà cũ chỉ dùng làm kho và hầm chứa, phần còn lại thì bỏ trống. Xung quanh dinh thự có một công viên bao bọc, ở trong trồng nhiều loại cây cổ thụ che mắt rất tuyệt. Còn cái hồ, hay cái ao như người khách đã nhắc tới, nằm cuối hàng cây, cách nhà chừng 200 yard. http://xemphimhay07.blogspot.com/
Người hầu trai biệt tích, cô hầu gái cũng biến luôn
Người hầu trai biệt tích, cô hầu gái cũng biến luôn. Có một thời gian cô hầu gái đã yêu say đắm anh chàng hầu trai, nhưng sau đó lại thù ghét anh ta. Cô bé ấy là người vùng Welsh, tính khí rất mãnh liệt nên tình yêu mặn nồng thiết tha. Sau khi anh chàng Brunton bị mất tích, tâm trạng cô ta bị kích động dữ dội. Cô ta đã ném xuống ao một bao tải đựng toàn đồ kỳ quặc. Mỗi sự kiện đều làm cho chúng ta phải suy nghĩ, nhưng không có sự kiện nào trong đó chỉ ra được thực chất của vấn đề. Tớ phải tìm đầu sợi chỉ trong mớ bòng bong ở đâu? Nhưng tớ thoáng ngờ một mắt xích trong cả chuỗi rối rắm kỳ lạ ấy... - Musgrave! - Tớ nói - Tôi cần xem tờ giấy mà anh chàng Brunton đã nghiền ngẫm, thậm chí vì nó mà anh ta dám xăm mình đi một nước cờ liều để rồi phải mất việc. - Thực ra, “bộ nghi lê” của chúng tôi, chỉ toàn là điều nhảm nhí. - Anh ta nói - Cái quý duy nhất của nó là tính chất đồ cổ, lịch sử. Tôi có mang theo bản sao chép để phòng, nếu cần anh cứ xem. Anh ta đưa cho tớ chính mảnh giấy này, tờ giấy mà tớ đang cầm trên tay đây, Watson. Bộ nghi lễ - Ý nghĩa của nó đại loại như một kỳ thi sát hạch, mà mỗi người đàn ông trong dòng họ Musgrave đều phải trải qua khi đến tuổi vị thành niên. Tớ sẽ đọc cho cậu nghe những câu hỏi và câu trả lời theo thứ tự ghi chép. “Cái này đang thuộc về ai?” http://phimhanhay1.blogspot.com/
Cô ta đứng dựa hẳn vào tường và cười hô hố trong một cơn động kinh
Cô ta đứng dựa hẳn vào tường và cười hô hố trong một cơn động kinh. Còn tớ, trong lúc lo sợ vì cái động kinh bất ngờ, tớ chạy đến rung chuông kêu người đày tớ. Người ta đã mang cô gái vào phòng, cô ta vẫn tiếp tục cười rất man rợ và khóc sướt mướt. Tớ vẫn tiếp tục tìm Brunton: Nhưng anh ta đã mất tích - điều đó không còn nghi ngờ gì nữa, giường chiếu của anh ta vẫn còn nguyên vẹn, không ai nhìn thấy anh ta kể từ lúc anh ta quay về phòng mình chiều tối hôm qua. Nhưng không thể tưởng tượng nổi, bằng cách nào anh chuồn được khỏi nhà: tất cả cửa sổ, cửa ra vào đều được khóa từ bên trong. Quần áo, đồng hồ ngay cả tiền bạc của Brunton vẫn còn đầy đủ trong phòng anh ta, chỉ có một bộ đồ đen, bộ anh ta hay mặc là không thấy; đôi dép dùng trong nhà cũng không có, chỉ còn một đôi ủng. Trong đêm hôm khuya khoắt Brunton bỏ đi đâu và chuyện gì đã xảy ra với anh ta. Cậu biết không? Chúng tớ đã lùng sục khắp mọi xó xỉnh, nhưng không hề thấy một dấu vết nào của anh ta. Tớ xin nhắc lại, dinh thự của tớ thật sự rối rắm, đặc biệt những mái vòng cũ kỹ hoang vắng không người ở, nhưng chúng tớ cũng cứ lùng sục từng nơi một; thậm chí cả những gác xép. Mọi cố gắng của chúng tớ điều không mang lại kết quả gì. Thật đơn giản, tớ không thể tin là anh chàng Brunton đã ra đi, mà để lại tất cả tài sản, tớ nghĩ rằng, anh ta mất tích. Tớ cũng đã mới cảnh sát địa phương tới giúp. Nhưng cảnh sát cũng không khám phá được gì mới. Trước khi xảy ra vụ mất tích, có một trận mưa, do vậy mọi quan sát các dấu vết ở bãi cỏ, con đường đều vô nghĩa. Tình thế nan giải như vậy đó. Cô Retten Howells liên tiếp trong hai ngày cứ tỉnh tỉnh mê mê và lên những cơn động kinh thật khủng khiếp. Cô ta khó ở đến nỗi chúng tớ phải cho một người hộ lý luôn luôn túc trực bên cạnh. Đêm thứ ba sau ngày Brunton bị mất tích, cô hộ lý thấy người bệnh đã ngủ, nên cô ta cũng thiu thiu một giấc. Sáng sớm hôm sau, khi thức dậy cô hộ lý giật mình khi nhìn thấy chiếc giường trống trơn, cửa sổ thì mở toang, bệnh nhân thì biến mất. Người ta lập tức gọi tớ dậy, tớ lấy hai xà ích rồi bổ đi tìm. Chúng tớ dễ dàng xác định hướng đi của cô hầu gái. Bắt đầu từ cửa sổ, cho đến một cái ao dọc theo bãi cỏ các dấu vết rất rõ, khi đến con đường rải sỏi thì mọi dấu vết biến mất. Cái ao lớn này có chỗ sâu đến 8 foot, cậu thử hình dung xem, khi chúng tớ nhìn thấy đôi tất của cô gái đáng thương đang trôi lững lờ trên mặt nước. Chúng tôi vội vàng lấy câu liêm để vớt xác kẻ chết đuối; nhưng vô vọng, đáy ao không có xác một người nào. Thay vào đó, chúng tớ bị bất ngờ bởi vớt lên được một chiếc bao tải bằngvải gai, trong bao tải được nhét đầy những mảnh vụn kim loại cũ, đã han rỉ, mất hết màu sắc; các mảnh đó đùng đục mờ mờ như các mảnh sành, và cũng hơi giống thủy tinh. Không còn vật gì khác, mặc dù chúng tớ đã cật lực tìm kiếm cả ngày hôm qua. http://phimbohaynhats.blogspot.com/
Kiểu cách nghiên cứu thản nhiên những giấy má trong gia đình
Kiểu cách nghiên cứu thản nhiên những giấy má trong gia đình tớ của hắn làm tớ vô cùng căm phẫn. Không chịu đựng được nữa, tớ bèn bước vào. Brunton vừa dừng lại ngước lên, thì hắn nhìn thấy tớ đang đứng trước cửa. Hắn vội vàng đứng dậy, mặt mày tái nhợt vì sợ hãi, và vội vội vàng vàng nhét tờ giấy như tấm bản đồ vào túi. - Hay ho nhỉ! - Tớ lên tiếng - Anh lạm dụng lòng tin của tôi mới khéo làm sao? Từ ngày mai anh buộc phải thôi việc. Hắn cúi xuống, bò lết lại chỗ tớ không nói một lời nào. Mẩu nến còn nằm trên bàn, rọi le lắt những ánh sáng, tớ liếc nhìn tờ giấy mà Brunton lôi ra từ ngăn kéo. Tớ vô cùng ngạc nhiên, đấy không phải là giấy tờ quan trọng, mà chỉ là bản sao các câu hỏi và câu trả lời. Chúng tớ quen gọi là “Bộ nghi lễ nhà Musgrave”. Đã vài ba thế kỷ nay, mỗi người đàn ông trong dòng họ chúng tớ, khi đến tuổi trưởng thành, đều phải thực hiện lễ chế ấy. Nó chỉ có ý nghĩa đối với các thành viên trong gia đình này, nhưng ngoài đời nó không có một ý nghĩa thực tế nào hết. - Với tờ giấy ấy, chúng ta sẽ bàn sau. - Tớ đề nghị với Musgrave. - Nếu cậu cho là cần thiết - Anh ta nói có phần lưỡng lự - tớ sẽ kể tiếp các sự kiện. Sau khi dùng chìa khóa; khóa tủ lại, tớ định đi ra, chợt Brunton đến trước mặt tớ. - Thưa ngài “Musgrave”. - Anh ta thốt lên bằng một giọng khàn khàn vì hồi hộp - Tôi không chịu đựng nổi nỗi nhục nhã này! Tôi là một kẻ nhỏ nhen, nhưng tôi có lòng tự trọng, nỗi nhục này sẽ làm tôi chết mất. Cái chết của tôi nằm trong lương tâm ngài, nếu ngài cố tình đẩy tôi vào con đường cùng cực, tuyệt vọng tôi cắn rơm, cắn cỏ lạy ngài nếu ngài thấy rằng sau hành động đê tiện của tôi ngài không thể dùng tôi được thì mong ngài hãy cho tôi thời hạn một tháng để tôi có thể nói với mọi người là tôi tự nguyện ra đi, chứ không phải là do bị đuổi. Dưới con mắt của mọi người quen biết và thân thuộc với tôi, tôi không thể chịu đựng được. - Anh không xứng đáng để mọi người tôn trọng như vậy, anh Brunton ạ - Tớ trả lời hắn. - Hành động của anh tôi không thể ngờ được. Nhưng tôi chiếu cố cho anh, vì anh phục vụ trong gia đình tôi cũng khá lâu, tôi sẽ không bêu riếu anh trước mặt mọi người. Tuy thế, một tháng thì quá nhiều. Anh có thể ra đi trong vòng một tuần, với lý do nào thì tùy anh. - Thưa ngài, có một tuần thôi ư? - Anh ta thốt lên đầy thiểu não - Ôi! mong ngài rộng lượng cho thêm hai tuần thôi cũng được! - Sau một tuần. - Tôi lặp lại - Đối với anh như, vậy là quá nhân nhượng rồi. Sau khi cúi đầu nhận tội, hắn chậm rãi bước ra như một kẻ đã chết hoàn toàn, còn tớ tắt nến, quay về phòng mình. Trong vòng hai ngày sau đó, Brunton đã thực hiện nghiêm túc trách nhiệm của mình. Tớ cũng không nhắc anh ta về sự việc đã xảy ra, và nóng lòng mong đợi hắn sẽ nghĩ cách gì để che đậy chuyện nhục nhã của mình nhưng, sang ngày thứ ba, trái với thông thường, không thấy hắn đến nhận việc. Sau bữa ăn sáng, trong khi bước ra khỏi phòng tớ đã tình cờ thấy con hầu Rachel Howells. Tớ đã nói với cậu là cô này vừa mới ốm dậy, trông cô ta có vẻ phờ phạc, đến nỗi tớ cũng phải trách cô vì cô đã làm việc khi chưa bình phục. http://phimhaybadao.blogspot.com/
Brunton là một người rất thông minh, có lẽ chính sự thông minh đã là nguyên nhân
Brunton là một người rất thông minh, có lẽ chính sự thông minh đã là nguyên nhân làm hư hỏng anh ta. Anh ta hay tò mò đến những đồ vật không hề dính dáng đến anh ta. Tớ chưa bao giờ nghĩ rằng, anh ta lại có thể đi xa đến như thế, sự việc xảy ra làm tớ sáng mắt ra. Ngôi nhà chúng tớ xây dựng thật luộm thuộm phía trong nhiều đường đi ngang dọc. Tuần trước chính xác hơn là vào đêm thứ năm tuần trước, vì đã trót uống một ly cà phê quá đậm sau bữa ăn nên tớ nằm trằn trọc mãi đến hai giờ sáng. Tớ không thể nào ngủ được, bèn ngồi dậy, thắp nến để đọc tiếp cuốn tiểu thuyết. Nhưng cuốn sách lại để quên ở phòng đọc, tớ khoác áo choàng đi vào lấy cuốn sách. Muốn đi đến phòng đọc, tớ phải đi xuống một đoạn cầu thang nối, cắt ngang qua hành lang để đến phòng đọc và phòng để vũ khí. Tớ giật mình, ngạc nhiên khi nhìn thấy ánh sáng leo lắt chiếu qua cách cửa mở toang của thư viện. Trước khi đi ngủ, chính tay tớ đã tắt đèn, đóng cửa cẩn thận. Tớ nghĩ, có lẽ kẻ trộm đã lọt vào nhà; các bức tường của tất cả hành lang của dinh thự Hurlstone được treo đầy các loại vũ khí kỳ dị - đấy là chiến lợi phẩm của tổ tiên chúng tớ. Tớ vớ lấy một cây mã tấu dựng trên tường và đặt cây nến xuống nền nhà, rồi rón rén đi trên mấy đầu ngón chân, liếc nhìn qua cánh cửa bỏ trống của thư viện. Thằng hầu Brunton, ăn mặc chỉnh tề, đang ung dung ngồi trong chiếc ghế bành. Trên đùi hắn có một tờ giấy trông như một tấm bản đồ địa lý; hắn ngắm nghía với vẻ đăm chiêu và trầm ngâm suy nghĩ rất lung. Sững sờ vì quá kinh ngạc, tớ đứng im quan sát hắn. Trong phòng được thắp một ngọn nến đang cháy dở, chợt Brunton đứng lên, đi tới chỗ chiếc tủ mở ra một ngăn kéo lấy ra một tờ giấy và trở về chỗ cũ, trải tờ giấy xuống bàn bên cạnh mẩu nến, và bắt đầu quan sát. http://xemphimhay04.blogspot.com/
Rất sung sướng được biết như vậy, bởi vì lời khuyên bảo của cậu bây giờ đối với tớ
Rất sung sướng được biết như vậy, bởi vì lời khuyên bảo của cậu bây giờ đối với tớ thật quý giá. Ở chỗ tớ đã xảy ra một chuyện mà cảnh sát đành bó tay. Câu chuyện làm đau đầu mọi người. Cậu có thể hình dung tớ nghe anh ta như thế nào không, Watson. Đây chính là trường hợp mà tớ đã cháy ruột, cháy gan chờ đợi ròng rã trong những tháng ngày thất nghiệp, cuối cùng nó đã đến với tớ. Từ đáy lòng, bao giờ tớ cũng tin rằng, tớ có thể đạt kết quả ở những nơi mà kẻ khác bó tay; và đây chính là dịp để tớ thử nghiệm chính bản thân mình. - Cậu hãy kể cặn kẽ cho tớ nghe với! - Tôi thốt lên. Sherlock tiếp tục: - Tớ mời anh bạn Reginald Musgrave một điếu thuốc, anh ta ngồi đối diện với tớ và châm thuốc. - Cần nói với cậu, - Anh ta mào đầu - mặc dù tớ chưa vợ, nhưng tớ vẫn phải giữ lại ở dinh thự Hurlstone một biên chế hoàn chỉnh số người phục vụ giúp việc. Dinh thự rất to, được xây cất quá vụng về, không hợp lý và vì thế cần có người trông coi thường xuyên để đề phòng trộm cắp. Hơn nữa, chỗ tớ có một khu rừng cấm, cứ đến mùa săn chim trĩ, thì trong nhà tập trung cả một hội lớn, đòi hỏi không ít người phục vụ. Tất cả có tám người, người hầu, người làm bếp, thêm hai người xà ích và một thằng bé để chạy thư từ, tất nhiên không kể người thợ làm vườn và những người giám mã. Trong số những người phục vụ ấy, có anh chàng Brunton là người phục vụ lâu nhất. Lúc bố tớ mời anh ta về, anh ta chỉ là một thầy giáo trẻ thất nghiệp; chẳng bao lâu, với nghị lực phi thường, tính cách mạnh mẽ, anh ta nghiễm nhiên trở thành một người không thể thiếu được trong nhà tớ. Đó là một gã đàn ông cao to, đẹp trai, có vầng trán đẹp đẽ. Tuy anh ta làm việc ở nhà tớ được hai mươi năm, nhưng anh ta chưa đến bốn mươi tuổi. Một điều rất lạ, tại sao với hình thức hấp dẫn và năng khiếu hiếm có như thế, hơn nữa anh ta lại nói được vài ba thứ tiếng, biết chơi hầu hết các loại nhạc cụ, lại cam chịu một địa vị quá ư thấp hèn? Anh ta sống không đến nỗi tồi, lúc nào cũng vui vẻ và không có ý định thay đổi cách sống. Người hầu này bao giờ cũng thu hút sự chú ý của khách khứa. Nhưng trong con người hoàn hảo này vẫn có thiếu sót: anh ta là người có tính lăng nhăng, quan hệ yêu đương bừa bãi. Cậu biết đấy, trong địa hạt chúng tớ, anh ta thực hiện vai sở khanh không có gì là khó. Khi vợ anh ta còn sống mọi việc đều tốt đẹp. Nhưng khi vợ anh ta mất, thì anh ta gây cho chúng tớ không ít phiền toái. Thú thật vài tháng trước chúng tớ đã yên tâm, vì anh ta đã đính hôn với cô bé Rachel Howells một con hầu trẻ tuổi. Nhưng sau đó, thậm tệ anh ta đã theo đuổi cô Janet Tregellis - con gái của một người thợ săn già lành nghề. Rachel - một cô gái có lòng tự trọng cao, nhưng rất nóng nảy và tính khí thì thất thường, như người dân vùng Welsh, hơn nữa cô ta bị bệnh viêm màng não nằm liệt giường liệt chiếu. Cô ta mới hồi phục, và đi lại như một cái bóng, người cô ta chỉ còn lại đôi mắt. Đó là tấn kịch đầu tiên xảy ra ở dinh thự Hurlstone của chúng tớ. Nhưng tiếp theo là một chuyện tày trời hơn đã xóa nhòa chuyện cũ trong ký ức chúng tớ. Đó là việc, người hầu trai Brunton đã bị đuổi ra khỏi nhà một cách nhục nhã. Vụ đó xảy ra như thế này: Tớ đã kể cho cậu nghe rồi. http://hay24orgphim.blogspot.com/
Bước đầu tới Luân Đôn, tớ đến ở tại hẻm Montague nằm sau góc Viện bảo
Bước đầu tới Luân Đôn, tớ đến ở tại hẻm Montague nằm sau góc Viện bảo tàng British, tớ liền lao vào công tác nghiên cứu. Tớ nghiên cứu tất cả các lĩnh vực kiến thức, vì nó rất có lợi cho nghề nghiệp tớ sau này. Dần dần, những người đến gặp tớ để nhờ giúp đỡ: phần lớn họ đến là do bạn bè, sinh viên ngày trước giới thiệu, vì trong những năm cuối của trường đại học người ta đã bàn tán không ít về phương pháp của bản thân tớ. Việc thứ ba, người ta đã nhờ tớ giải quyết việc của họ hàng nhà Musgrave. Hàng loạt sự kiện xảy ra một cách lý thú, các sự kiện khác tiếp theo làm cho tớ một phen điêu đứng và lúng túng; đó là nấc thang đầu tiên của con đường danh vọng và cũng là viên gạch đầu tiên để xây lên địa vị của tớ hiện nay. Reginald Musgrave là bạn học cùng trường trung học với tớ, theo một quan tiệm nào đó thì tớ và anh ta có một tình thân bằng hữu. Anh ta quá rụt rè nhút nhát, đôi khi bạn bè cho rằng, anh ta làm cao, nên anh ta ít tiếng trong đám bạn bè. Bề ngoài anh ta đúng là một nhà quý tộc nòi; khuôn mặt thanh tú, mũi to, mắt hơi lồi; phong cách tuy hơi cẩu thả, nhưng vẫn giữ được vẻ tao nhã, thanh lịch. Thực ra, đó là một người còn sót hại của một dòng dõi vua chúa, đời này có lẽ là đời cháu chắt gì đó; vào thế kỷ thứ XVI dòng họ Musgrave ở miền Bắc, tách ra và thành lập ở phía tây Sussex; cơ ngơi Hurlstone - đó là dinh thự của dòng họ Musgrave, là một trong những ngôi nhà cổ kính nhất vùng này. Hình như, dinh thự - nơi anh ta sinh ra cũng mang nét hình hài của anh ta. Mỗi khi nhìn khuôn mặt trắng xanh của anh ấy, với những đường nét hơi thô, cùng phong thái đạo mạo thì bao giờ tớ cũng liên tưởng tới những mái vòm hình chóp, khung cửa hình vuông và tất cả những nét rơi rớt lại của nền kiến trúc phong kiến. Có đôi lúc chúng tôi tâm sự với nhau, lần nào anh ta cũng thích thú những phương pháp quan sát tinh tế và cách đánh giá, nhận xét chính xác của tớ. Suốt bốn năm, chúng tôi không gặp nhau. Chợt một buổi sáng anh ta tới thăm tớ ở Montague. Anh ấy chẳng thay đổi mấy, ăn mặc rất bảnh bao - anh ta vốn là người thích ăn diện, và bây giờ vẫn giữ phong thái chững chạc đàng hoàng vốn có. http://xemphimhay24orrg.blogspot.com/
Anh thọc tay xuống sát đáy thùng và lôi ra một chiếc hộp bằng gỗ có nắp đậy
Anh thọc tay xuống sát đáy thùng và lôi ra một chiếc hộp bằng gỗ có nắp đậy, giống như chiếc hộp đựng đồ chơi trẻ em. Anh mở hộp, lấy ra một tờ giấy đã nhàu nát, một chiếc chìa khóa bằng đồng kiểu cũ, một thanh gỗ có cuốn một cuộn dây nhỏ và ba chiếc vòng bằng kim loại đã bị han rỉ. - Thế nào anh bạn, cậu có thích những thứ trang sức này không? - Anh hỏi, và mỉm cười với khuôn mặt ngơ ngác của tôi. - Bộ sưu tập đầy tính hấp dẫn và kích thích sự hiếu kỳ. - Rất hấp dẫn, còn câu chuyện của nó thì càng kích thích tò mò của cậu hơn. - Chẳng lẽ, những vật kỷ niệm này đều có lịch sử? - Hơn thế nữa, tự nó đã nói lên lịch sử rồi. - Cậu định ám chỉ điều gì? Sherlock Holmes trải các vật ra bàn, anh ngồi xuống ghế và ngắm nghía bằng cặp mắt sáng ngời, lấp lánh dầy hứng thú. - Tớ đã giữ những vật này làm kỷ niệm về câu chuyện có liên quan đến “Bộ nghi lễ nhà Musgrave”. Tôi đã nghe Holmes nói nhiều về câu chuyện này, nhưng chưa hề có dịp hỏi anh cặn kẽ mọi chi tiết. - Cậu hãy kể cho tớ nghe mọi chuyện về vụ này đi. - Tôi đề nghị. - Thế cứ để nguyên những đồ bỏ đi ở đây à? Chúng ta phải thu dọn chứ? - Anh thâm thúy hỏi lại - Sự yêu thích ngăn nắp, gọn gàng của cậu vứt ở đâu rồi. Nói thế thôi, tớ cũng rất muốn cậu bổ sung vụ này vào bộ biên niên sử của mình, bởi một lẽ nó có những tình tiết khá nổi tiếng trong làng hình sự, không những chỉ riêng ở nước Anh, mà có thể cả những nước khác nữa. Bộ sưu tập những chiến công nhỏ của cậu sẽ không được trọn bộ nếu thiếu việc miêu tả, ghi chép câu chuyện lịch sử hoàn toàn có thật này... Chắc cậu còn nhớ, chuyện xảy ra với “Gloria Scott” và đoạn đối thoại với ông già bất hạnh. Số phận của ông ta đã có lần tớ kể cho cậu. - Ông là người đầu tiên gợi ý cho tớ về nghề nghiệp, mà sau này nó đã trở thành sự nghiệp của cuộc đời tớ. Hiện nay tên tuổi của tớ đã nổi tiếng, không chỉ trong dân chúng mà cả giới hình sự. Nhưng riêng việc giải quyết những vấn đề tranh cãi thì những người am hiểu đều đánh giá tớ ở bậc thấp. Khi chúng ta mới quen nhau, tớ đã có một vốn sống tương đối phong phú. Cậu có thể tưởng tượng được không? Lần đầu tớ vất vả biết bao, phải trải qua một thời gian dài tớ mới định hướng được. http://phimhay03phimhay.blogspot.com/
Vào một buổi chiều mùa đông, hai chúng tôi ngồi bên cạnh chiếc lò sưởi
Vào một buổi chiều mùa đông, hai chúng tôi ngồi bên cạnh chiếc lò sưởi. Tôi bạo mồm nói khích Sherlock Holmes là từ lâu không thấy anh ghi chép vào sổ của mình những nguồn tin; rồi anh có nên bỏ ra một tiếng đồng hồ để sửa sang lại căn phòngcủa mình cho khang trang hơn không. Anh phải thừa nhận tôi nói đúng. Anh sốt sắng chạy ngay về phòng ngủ, rồi khệ nệ bê một chiếc thùng sắt tây to tướng ra. Sau khi đặt nó xuống giữa phòng, anh ngồi xuống ghế và từ từ mở nắp ra. Tôi thấy chiếc hòm sắt chứa đầy một phần ba những cặp sách đựng giấy tờ, được cẩn thận buộc bằng những dải băng màu đỏ. - Watson, ở đây không ít những chuyện lý thú, - anh lên tiếng và âu yếm nhìn tôi. - Nếu cậu mà biết những gì đang nằm trong thùng sắt tây này có lẽ cậu sẽ đề nghị tớ hãy lôi ra một tập giấy nào đó chứ không phải đặt thêm vào đây những giấy má mới. - Có phải là những số liệu về công việc trước kia của cậu không? - Tôi hỏi - Tớ nhiều khi lấy làm tiếc cho việc không có những số liệu ghi chép về những việc đã qua. - Đúng, anh bạn yêu quý của tớ ạ! Tất cả những thứ này đều xảy ra từ trước, trước khi tớ có một người bạn chuyên viết tiểu sử những vụ án, người có ý định làm rạng rỡ tên tuổi của tớ. Bằng những động tác mềm mại, khéo léo anh lôi hết tập này, đến tập khác. - Không phải tất cả mọi chuyện đều được kết thúc êm đẹp đâu, Watson ạ, - Anh nói. - Nhưng trong số đó có một vài chuyện thú vị, làm đau đầu tớ không ít. Ví dụ như: vụ giết chết Tarleton; câu chuyện của ngài Vamberry - một nhà buôn rượu vang; còn đây là một sự kiện của bà già người Nga. Đây là chuyện kỳ lạ của chiếc nhẫn bằng nhôm; rồi bảng chi tiêu tỉ mỉ về anh chàng Ricoletti chân cong với người vợ đáng sợ của ông. Còn đây... đây rõ ràng là một chuyện mê ly, hấp dẫn. http://xemphimcamxuc.blogspot.com/
Trong tính cách của Sherlock Holmes có một đặc điểm kỳ lạ
Trong tính cách của Sherlock Holmes có một đặc điểm kỳ lạ bao giờ cũng làm cho tôi ngạc nhiên: mặc dù trong công việc đòi hỏi trí não phải làm việc nhiều, anh vẫn là một người cẩn thận, quần áo của anh bao giờ cũng tươm tất, chỉnh tề và tao nhã. Trong những lĩnh vực khá thì anh là người xuề xòa thiếu ngăn nắp; những thói quen của anh có thể làm cho bất cứ người nào sống với một mái nhà, đôi lúc cũng phải bực. Không phải tôi là người quá nghiêm khắc, công việc bận rộn ở Afghanistan chỉ tổ làm cho lối sống du mục của tôi ngày càng phát triển; càng làm cho tôi trở thành bừa bãi, cẩu thả; mà điều này đối với một bác sĩ thì không thể tha thứ được. Nhưng tính cẩu thả của tôi cũng có một thời gian nhất định: khi thấy một người để những điều xì gà của mình trong chiếc thùng dùng để chứa than đá; những bức thư đang chờ được trả thì bị một con dao nhíp hờ hững đè lên; chiếc bảng gỗ thì treo trên lò sưởi, thì ai mà không điên tiết cho được. Thú thật, tôi có cảm giác, dường như tôi là một mẫu người mực thước về tính cách và đạo đức. Tôi bao giờ cũng quan niệm rằng, bắn súng là trò giải trí, mà người ta chỉ luyện tập ở ngoài trời một cách tự do. Khi Holmes bắt đầu ham thích luyện môn bắn súng, mà lại luyện tập trên ghế bành, tay cầm khẩu súng lục và băng đạn, bắt đầu luyện tập bằng cách lấy đầu đạn vạch lên tường đối diện cặp chữ lồng “K.V”. Tôi thấy công việc đó không làm cho căn phòng tốt hơn, không khí trong phòng ấm hơn, cũng không hề làm cho hình dáng bên ngoài của ngôi nhà đẹp lên chút nào. Căn phòng của chúng tôi bao giờ cũng đầy ắp những đồ vật kỳ dị, có dính líu tới hóa học hoặc một câu chuyện hình sự nào đó. Các vật kỷ niệm ấy bao giờ cũng nằm rải rác ở những chỗ mà ít ai ngờ tới nhất; chẳng hạn đựng trong bồn chứa dầu, đôi lúc còn nằm ở chỗ không thích hợp nhất. Nhưng, giấy má của Holmes làm cho tôi đau đầu hơn cả. Anh không bao giờ tiêu hủy những tài liệu, đặc biệt những tài liệu có dính líu đến công việc phá án mà anh có tham dự. Những việc sắp xếp những giấy má ấy đối với anh là cả một công việc cực kỳ khó khăn, đòi hỏi một nghị lực phi thường; không quá một lần trong năm anh nhiều thì giờ để làm công việc ấy. Hình như trong một chuyện nào đó, tôi đã ghi là tiềm năng to lớn trong người Sherlock Holmes xuất hiện khi nào anh bắt tay vào giải quyết những cuộc khám phá tuyệt vời, điều đó làm cho tên tuổi của anh lừng danh. Nguồn năng lượng của anh thay đổi theo chu kỳ hững hờ,cho đến lúc kiệt sức hoàn toàn. Khi ấy anh nằm dài trên giường đọc những quyển sách ưa thích trong mấy ngày liền, thỉnh thoảng anh đứng lên với lấy chiếc viôlông để kéo vài bản nhạc du dương. Chính thế, nên đống giấy má từ tháng này sang tháng khác ngày một nhiều thêm; tất cả các góc nhà đều chất đầy những cặp ghi chép. Đốt những ghi chép kia thì không bao giờ được phép làm, ngoài chủ nhân nó ra. http://xemphimhans.blogspot.com/
Subscribe to:
Posts (Atom)