Wednesday, January 22, 2014

Qua khỏi Phong Thổ, bọn Hoàng Đạt vượt qua đường 12

Qua khỏi Phong Thổ, bọn Hoàng Đạt vượt qua đường 12 bắt vào lối mòn xuyên lâm tiến về hướng thượng nguồn sông Hắc. Mặt trời gác núi Tây, ba người dừng ngựa trước quãng sông rừng chảy len giữa vùng sơn lâm hoang tịch, xung quanh không một bóng bản làng. Chỗ này sông Hắc từ mạn Bắc chảy xuống vòng đâm Đông rồi đổ chếch về Nam theo hình thước thợ. Theo ý Hoàng Đạt, cả bọn hạ trại trên một vùng quang đãng, ngay cạnh bờ sông. Dựng lều xong, Ngọc Bích chợt ghé tai người yêu bảo nhỏ mấy câu. Đạt mỉm cười gật đầu rồi như sực nhớ liền cau mày tỏ vẻ lo ngại nói luôn : - Nhưng phải cẩn thận, đề phòng quái nước! Hắc Giang là con sông nổi tiếng “nghịch” nhất Tây Bắc, thường hay có thuồng luồng, giải! Chúng ẩn dưới vụng sâu nhưng nhiều lúc mò lên kiếm mồi, gặp “con thịt” táp liền! Rất nguy hiểm. Tốt nhất em hãy tắm gần bờ, đừng bơi ra xa và nhớ chú ý những tăm nước chung quanh. Nghe chàng dặn, Ngọc Bích cũng hơi chợn, nhưng chỉ thoáng qua nàng mỉm cười tự tin : - Anh yên tâm! Bơi lội là môn thể thao... sở trường của em mà. Đừng lo, em sẽ không ra xa đâu! Nói rồi nàng lục “sắc” lấy y phục, khăn tắm, đi liền. Đạt, Dũng cùng nhau kiếm cành khô nhen lửa, lấy thịt rừng mang theo nướng, chuẩn bị cho bữa ăn chiều. Ngọc Bích men theo bờ sông đi ngược lên mạn trên, xa chỗ dựng lều khoảng trăm thước, tìm nơi khuất trút bỏ y phục lội xuống nước. Sông Hắc về chiều mát rượi, khá trong vì không có mưa lũ. Nước chảy cũng không xiết lắm, Ngọc Bích vừa tắm vừa đưa mắt dòm chừng mặt sông, không thấy “dấu hiệu thủy quái” như lời Đạt kể, hứng chí nàng bơi luôn ra gần giữa dòng. Trong khi đó, cách nàng chưa đầy năm chục sải, bên bờ Tây, một bóng đàn ông cao lớn, cởi trần, súng Pạc Hoọc trễ sườn, đầu đội mũ rộng vành đang ẩn sau một bụi lau lòa xòa sát mặt nước rê ống dòm theo dõi. Trong ống viễn kính y hiện rõ từng đường nét thân thể cùng những cử động của người thiếu nữ tuyệt đẹp khỏa thân đùa giỡn với sóng nước buổi chiều nhạt nắng trên sông rừng. Hồi lâu y vùng thở phì gãi râu lẩm bẩm bằng tiếng Quảng Đông : - Hầy à! Ông Lều gặp may rồi! Hà hà! Múi chầy léng! Cô tiên! Hai chục con vợ ở trại cộng lại không đẹp bằng nàng này! Trời đãi ông Lều nên xui khiến tình cờ gặp cô tiên! Hà hà! Đêm nay... Y nhe răng cười khùng khục, cặp mắt diều hâu nheo lại vẻ dâm đãng, mơ tưởng. - Hà! Chúng chỉ có hai thằng với súng săn! Trong khi ta mang theo gần hai chục tay súng, quá đủ! Y vụt quay lưng phóng nhanh về hướng thượng nguồn nơi tập trung bọn thủ hạ, chỉ xa chừng vài trăm mét. Y chính là Lều Tài Wang, trùm phỉ khét tiếng vùng biên giới Việt Trung. Tên cướp lợi hại mà lão buôn lậu đã kể cho bọn Đạt, Dũng nghe đêm rồi tại bản Thổ. Lần này Lều dẫn một toán bộ hạ vào sâu nội địa để “thăm đất” trước khi xua quân cướp phá vùng này. Vừa hạ trại nghỉ tạm bên Hắc Giang, Lều Tài Wang liền bỏ đi tắm, bất ngờ gặp bọn Đạt, Dũng tới... Nghe tiếng hú gọi của người yêu, biết chàng sốt ruột, Ngọc Bích bèn trở lên bờ lau vội cho khô người, mặc y phục. Đang gài nút áo thì Hoàng Đạt chạy lại trợn mắt gắt khẽ : - Sao lâu thế? Làm anh muốn lên ruột, tưởng đâu... xảy chuyện gì rồi! Thôi, mau về kẻo Trần Dũng cũng lo đấy!  - Gớm! Gì mà cuống lên vậy! Ông tướng! Ngọc Bích hơi đỏ mặt khép vạt áo sơ mi quay nghiêng người tránh ánh mắt người yêu, lườm chàng. http://1phim1.wordpress.com/

No comments:

Post a Comment