Saturday, June 8, 2013

Phim Vũ Điệu Hoang Dã

Phim Vũ Điệu Hoang DãCác cảnh sát viên đến rất nhanh, họ đến trước cả xe cứu thương, Kellin giơ cao thẻ công vụ của anh và nói liên hồi với vị sĩ quan trưởng nhóm. Tôi vẫn còn áp một bàn tay lên vết thương trên cổ gã đàn ông gầy mảnh, kẻ đã tìm cách giết Mike Kellin. Hoặc là Elmar Rank. Hiện thời điều đó chẳng mấy khác biệt.

Với bàn tay còn rỗi, tôi khám quần áo gã gầy, nhưng không tìm thấy một mảnh giấy duy nhất, dù chỉ ghi một cái tên một địa chỉ hoặc bất kỳ một lời mách bảo nào khác. Gã con trai này thậm chí không có đến cả một chùm chìa khóa trong người. Chỉ có một vốc tiền, khoảng 60 hay 70 đô-la.

Tôi rụt tay về. Nó đỏ đầy máu.

Không giấy tờ, không chìa khóa. Chùm chìa khóa chắc đã được tay sát thủ để lại trong xe của tòng phạm, kẻ nhận nhiệm vụ ngồi chờ ở ngoài kia với máy xe bật sẵn. Trước đó tên tòng phạm đã gọi điện tới quán, cho đòi Elmar Rank ra cabin điện thoại, ra ngay trước cổng Colt của tên này. Tên tòng phạm bây giờ chắc chắn đã cao chạy xe bay. Muộn nhất là khi nhìn thấy chiếc xe cảnh sát đầu tiên.

Một viên cảnh sát, một hạ sĩ giàu kinh nghiệm, nói khẽ vào tai tôi: - Thưa ngài, người đàn ông đó chết rồi.
Phim Vũ Điệu Hoang Dã
Chần chừ, tôi rút tay ra khỏi vết thương, rồi cứng người đứng dậy. Những mảnh thủy tinh kêu xào xạo dưới gót giày, và hơi rượu Whisky xông lên mũi. Tôi thấy buồn nôn, có ai đó đã mở những cánh cửa khu toilet. Hai dải sáng rộng hắt ra hành lang. Tôi nhìn mình trong gương.

Áo sơ mi của tôi, cà vạt và cả hai vạt áo veston đều dính máu.

Tôi bước vào phòng đằng trước của khu vệ sinh, rửa tay và dùng khăn giấy chùi những vệt màu, nhưng chỉ khiến chúng lan rộng hơn. Sau một hồi, tôi đành bỏ ý định rửa ráy.

Mike kellin đứng tựa vào cabin điện thoại bên tường. Anh ấn một chiếc khăn giấy lên vết thương dưới tai. Tôi nhìn thấy vẻ thẩn thờ xa vắng trong hai con mắt đờ đẫn. Mảng kính cửa cabin điện thoại vỡ tung. Ống nghe lủng lẳng bên đầu đoạn cáp. Trong mảng tường đối diện của cabin, khi nhìn kỹ, tôi thấy hiện rõ hai lỗ đạn xuyên. Cao ngang đầu người.

- Ít kinh nghiệm như anh mà ra tay được như thế là khá lắm rồi đấy, - tôi nói, mong kéo người bạn đồng nghiệp khỏi tình trạng u ám thảm thương hiện thời. Anh đang bị sốc, chuyện chẳng đáng ngạc nhiên.

- Đây là lần đầu tiên, - Kellin lắp bắp. Thật chậm, ánh mắt anh từ nơi xa vắng dần dần tìm về hiện tại. – Tôi chưa bao giờ... chưa bao giờ... nó chết rồi à?

- Vâng, - tôi nói. – Đây là một tình huống tự vệ hết sức rõ ràng, Mike. Anh cứ tin chắc vào sự làm chứng của tôi. Nếu người bước đến bên máy điện thoại là Elmar Rank thì bây giờ ông ta nằm ở đây.
Phim Vũ Điệu Hoang Dã
Từ phía sau lưng chúng tôi, vị bác sĩ cùng hai hộ lý mang một chiếc cáng vào hành lang. Bác sĩ cúi xuống bên tên Gangster. Ông ta lật mí mắt hắn lên, áp tai nghe, rồi lắc đầu. Hai hộ lý lại rút ra.

- Xin mời ông tới đây cho, thưa bác sĩ! – Tôi nói.

Bác sĩ quan sát vết thương nhỏ của Mike Kellin.

- Phải khâu, - ông quyết định. - Nếu anh nghiến răng lại được, tôi có thể làm cho anh ngay ở ngoài kia. Đi nào, người hùng! – Bác sĩ nói rồi xoay người và cất bước.

Kellin nhìn tôi ra ý hỏi.

Tôi đã chán trò quyết định giùm anh.

- Anh đi đi! – Tôi nói. - Việc ở đây để tôi.

Kellin chần chừ. – Rank ở đây? Jerry, tôi cần ông ta! Có thể ông ta quen gã này! Nếu ông ta nhìn thấy những chuyện gì xảy ra ở đây, có thể ông ta sẽ khai!

- Tôi cho người đưa ông ta lại đây, - tôi hứa hẹn.

Kellin bước theo bác sĩ ra phía ngoài. Tôi trao đổi một vài câu với viên hạ sĩ đang cho quân ghi tên những người có mặt. Ban trọng án đã được báo tin và chẳng bao lâu nữa sẽ có một nhóm tới đây. Cả trong những tình huống đã hết sức rõ ràng, người ta vẫn phải trao vụ án vào tay ban trọng án.
Phim Vũ Điệu Hoang Dã
Quầy rượu bây giờ lại đông chật những người và anh pha rượu phải làm luôn chân luôn tay. Tôi chen lấn ra phía đằng sau quầy, vẫy tay về phía người bồi bàn, người đã gọi ông Rank đến bên điện thoại. Người đàn ông nhìn ngang qua mặt tôi.

- Anh nhận được cú điện thoại đó ở đâu? – Tôi hỏi anh ta.

- Phía sau phòng. Đằng trước nay ầm quá, chẳng nghe được câu nào. Mỗi khi máy ở đó đổ chuông, bên dưới quầy rượu sẽ có một bóng đèn nhỏ sáng lên. Lúc đó tôi sẽ đi ra phía sau. Nếu đó là điện thoại cho khách thì tôi sẽ chuyện cuộc gọi vào trong cabin và gọi tên vị khách đó.

- Sau này anh sẽ phải nhắc lại lời khai của anh để ghi biên bản. Anh có nhận thấy điều gì khác biệt trong cú điện thoại đó không? Một giọng nói lạ? Anh có quen giọng người đó không? Giọng đàn ông hay đàn bà?

- Đó là một giọng đàn ông. Nghe rất lịch sự, tôi phải công nhận như thế. Nhưng mà quen ư? Không, tôi không quen giọng người đó.

- Liệu anh có nhớ ở đây đã lần nào có người gọi tới cho ông Rank chưa?

- Không, tôi không nhớ được, tôi rất tiếc. Nhưng trong thời gian gần đây thì chắc chắn là không có đâu.

Tôi chỉ về hướng xác tên Gangster. – Anh đã nhìn thấy mặt kẻ đã chết, anh có biết gã ta không?

- Chẳng lẽ đó không phải là ông Rank?

- Không. Tôi hỏi la liệu anh đã nhìn thấy người đàn ông này lần nào chưa?

- Chưa, chắc chắn là chưa. Chưa bao giờ.

Tôi đi ra ngoài. Bây giờ là giữa tháng 10, và trời về tối đã rất lạnh. Nhưng bù lại, không khí rất trong lành. Tôi đến bên chiếc xe Jaguar màu đỏ của tôi, chiếc xe đã được tôi cho đỗ ở khúc phố nằm dưới đường trên cao Westside. Bây giờ là 9 giờ 27 phút.
Phim Vũ Điệu Hoang Dã
Kể từ cú điện thoại, cú điện thoại mà tôi đoán là nhắm mục đích gọi Elmar Rank ra trước họng súng của kẻ sát nhân, mới có 21 phút trôi qua. Lần nào tôi cũng phải ngạc nhiên khi nhận thấy khoảng thời gian trong một cuộc đụng đầu bạo lực như được kéo dài ra một cách đáng sợ.

Tôi ngồi vào trong xe, châm cho mình được một điếu thuốc lá và bật máy điện đàm.

- Cotton gọi Decker, - tôi nói.

Phil lên tiếng ngay lập tức. – Decker đây. Mình đã tìm cách...

- Sang kênh 4, - tôi nói và chuyển kênh. Chúng tôi dùng đến kênh này khi phải trao đội trực tiếp trong một nhóm nhiều xe ôtô đang đồng thời tham gia một vụ ra quân, và không muốn chặn dòng giao thông chính.

- Mình đây, - Phil nói. - Chuyện gì thế?

- Mình đang muốn hỏi cậu. Cậu ở đây? Em bé của cậu đây?

- Ông ta ở trong nhà.

- Chắc chắn không?

- Ừ thì, nếu ông ta không chui qua đường vườn, nhưng mình cho là khó có chuyện đó xảy ra. Trên phòng vẫn còn sáng đèn, xe ông ta đậu ở cửa vào....

- Tốt, Phil. Ở đây xảy ra một vụ đọ súng, Kellin bắn chết một gã đàn ông. Rank chắc chắn có thể nói vài câu về chuyện này. Đưa ông ta lại đây!

- Thế nếu ông ta không muốn thì sao? Jerry, bọn mình đâu có quyền gì!
Phim Vũ Điệu Hoang Dã
- Thúc vào đít ông ta! Đây là chuyện mạng sống của ông ta. Theo những gì vừa xảy ra ở đây thì người bị giết lẽ ra phải là ông ta đấy. Nh7ng đừng nói cho ông ta nghe điều đó vội!

Phil phản đối thêm lần nữa. – Jerry, đây không phải vụ của bọn mình! Bọn mình sẽ gặp rắc rối!

- Đây là yêu cầu giúp đỡ chính thức của cảnh sát. Rank phải nhận diện một người. Nếu ông ta từ chối, Kellin sẽ xoay ra lệnh áp giải. Lúc bấy giờ ông ta sẽ phải ra khỏi nhà lúc nửa đêm. Tùy ông ta lựa chọn.

- Được, Jerry, mình sẽ mang ông ta đến cho cậu.



• •

Phil ấn vào nút chuông cạnh của nhà. Nghe tiếng rung cao vói, anh bước lùi về và khẽ ngửa đầu ra sau gáy.

Anh chờ ngọn đèn phía sau khuôn cửa số cuối hành lang được bật lên.

Nhưng chuyện đó không xảy ra. Khi Phil bấm chuông thêm lần nữa và bấm thật lâu, anh cũng chẳng gọi được ai đến bên cửa ra vào hoặc đến bên cửa sổ. Anh lại lùi về cà cân nhắc xem có nên trèo qua mái nhà để xe và chuồn ra phía sau nhà. Nhưng rồi Phil quyết định khác. Những ngọn đèn đường vẫn cháy, và trong những ngôi nhà xung quanh đang có người ở. Nếu có ai nhìn thấy và gọi cho cảnh sát thì vị thế của anh sẽ chẳng mấy hay ho.

Phil bước đến góc phố, nơi có để một máy điện thoại công cộng. Anh tìm ra số của Rank trong quyển niên giám, ném xu vào máy và chọn số.

Sau khi nghe chuông reo tới 10 lần, Phil đặt máy xuống. Anh ra xe công vụ lấy một cây đèn pin và đi trở lại phía nhà ông Rank. Cửa nhà khóa kín, cửa nhà xe cũng vậy. Anh dùng ngọn đèn thúc vào cánh cửa, và thúc vào một trong những khuôn cửa sổ tối im của tầng trệt. Khi mãi vẫn thấy không có gì động đậy, anh nhìn vào phía bên trong chiếc xe Toyota.

Cửa xe không khóa. Anh mở cửa phía người lài, cúi mình vào phía trong xe và chiếu đèn vào hộc đựng đồ.

Quầng sáng phủ xuống lần vỏ màu đen của một máy phát sóng cầm tay. Phil cầm bộ máy đó lên và quan sát cả hai nút bấm với những ký hiệu óng ánh màu thép, một thể hiện cánh cửa mở và một thể hiện cánh cửa đóng. Anh ấn vào biểu tượng mở mở, ngay lập tức có tiếng rầm rì nhè nhẹ vang lên.
Phim Vũ Điệu Hoang Dã
Chầm chậm, cánh cửa nhà để xe từ từ cuốn lên cao. Đèn trong nhà để xe tự động được bật. Phil cầm máy phát sóng bước vào trong. Nhà để xe được trang trí như một xưởng thợ với một chiếc bàn thợ cùng công cụ và một giá gỗ lớn để những mảnh thảm thừa, những tấm ván gỗ, những phụ tùng ôtô đã cũ và tất cả những gì mà một người thợ cơ khí nghiệp dư sưu tầm được theo năm tháng.

Một cánh cửa bằng thép nằm mé phải dẫn vào phía trong ngôi nhà chính. Phil thử xoay nắm đấm. Cửa không khóa.

- Ông Rank có nhà không? – anh gọi qua khe cửa. Phil không nhận được câu trả lời. Anh bước qua ngưỡng cửa. Qua một khúc cầu thang chật hẹp dẫn lên tầng trên có một chút ánh sáng lọt xuống dưới này, nhưng nó không đủ cho anh nhận ra từng chi tiết. Với ngón tay ánh sáng của ngọn đèn pin, anh lần lượt quan sát từng góc trong gian sảnh.

Trên mặt chiếc tủ gỗ thấp đựng giày và một chiếc ghế mây là nhiều món quần áo được ném lộn xộn. Phil chĩa đèn vào căn phòng khách tối đen, chiếm toàn bộ bề ngang ngôi nhà. Cánh cửa ra ban công khóa chặt. Trong khoảng vườn nhỏ chỉ có một vài cây ăn quả thấp tè đang chĩa những nhánh cành trụi lá lên bầu trời xám mờ. Đứng sau một khoảng tường hở không cánh cửa là căn bếp nhỏ rất ngăn nắp và trống trải.

Vừa chiếu đèn, Phil vừa đi lên tầng trên. Những bậc cầu thang bằng gỗ kêu răng rắc dưới sức nặng của anh. Đi được nửa đường, anh đứng lại. Da đầu anh co thít lại.

Anh nhìn thấy một khuôn cửa để mở. Căn phòng đằng sau đó có sáng đèn, đó chính là quầng đèn mà anh đã nhìn thấy khi đứng ở ngoài kia. Trước đây rất nhiều năm, có thể ông Rank đã gắn hai chiếc móc lớn kia lên khuôn cửa cho hai đứa con trai của ông có chỗ mà treo ghế đu.

Giờ thì chính ông Rank đang bị treo vào hai cái móc đó, treo bằng một sợi dây thắt lại thành một vòng tròn quấn quanh cổ ông và đã xiết rất sâu vào da thịt. Khi Phil chiếu đèn vào cơ thể con người đó, quầng sáng chạm vào hai con mắt mở lớn của Elmar Rank. Gương mặt người đàn ông nhăn nhúm.

Phil theo những bậc cầu thang cuối cùng lên trên. Anh chạm vào tay người đã chết. Da tay khô và lạnh.

No comments:

Post a Comment