Vua Càn Long nói:
- Lần này Hoàng ngọc nương đi trừ trai lâu như vậy, hẳn là đã mệt xác thân lắm!
Thái hậu gật đầu:
- Chẳng có gì đâu. Ta đi là để cầu phúc cho hoàng đế, cầu phúc cho nhà Ðại Thanh chúng ta, thì xá gì cực khổ?
Lúc đó Tịnh Nhi cũng bước tới hành lễ trước mặt vua:
Phim Một Nghìn Từ
- Tinh Nhi xin thỉnh an Hoàng thượng! Hoạng thượng kiết tường!
Vua Càn Long nhìn xuống. Hơn nữa năm không gặp. Bây giờ trước mặt người là một đoá hoa phù dung khoe sắc. Vua cũng phải trầm trồ, cạnh đó nhờ được Thái Hậu chỉ bảo, Tịnh Nhi đã có một cốt cánh cao quý hơn người. Vua nói:
- Tịnh Nhi nầy. Con đã hết lòng theo hầu lão Phật Gia. Có con, trẫm yên tâm không ít. Phải cám ơn con mới phải.
Tịnh Nhi nói:
- Hoàng thượng nói quá con không dám nhận. Ðược theo hầu lão phật gia là con thấy hạnh phúc lắm rồi.
Thái hậu đặt tay lên tay vua. Cùng đi trước mặt đám phi tần và hoàng hậy,Tịnh Nhi nối gót theo sau. Thái hậu nói:
- Mọi người hãy đứng lên đi!
Hoàng hậu và đám phi tần, vội vã đứng lên:
- Xin tạ ơn Lão Phật Gia!
Thái hậu ngắm hoàng hậu, chợt nói:
- Hoàng hậu không được khoẻ ư? gầy hơn trước đấy?
Hoàng hậu thấy Thái hậu quan tâm, mừng rỡ nói:
- Tạ ơn lão phật gia! Con khỏe, rầt khỏe, không sao đâuạ.
Thái hậu cười rồi bước tới trước mặt Lệnh Phi, nhìn chiếc bụng hơi nhô lên của Lệnh Phi, vui vẻ hỏi:
- Lệnh Phi đã có tin vui, sao chẳng báo cho tabiết?
Lệnh phi ắc cỡ, quỳ xuống:
- Dạ bẩm lão Phật gia, thần không dám làm kinh nhiễu lao phật gia, khi đang cần thanh tịnh ạ.
Ðã có “tin vui” thì đó nào có gì là quấy nhiễu?
Lời của Thái Hậu làm Hoàng hậu liếc nhanh sang Lệnh Phi với ánh mắt ganh tị. Thái hậu cũng nhìn thấy điều đó, nên đưa tay sang nắm lấy tay Hoàng hậu như an ủi. Ðiều nầy khiến Hoàng hậu xúc động vô cùng. Vội vàng cùng vua Càn Long, hai người đi ha bên Thái hậu, cùng duyệt qua hàng người đang quỳ mọp hai bên, rồi đi thẳng tới cửa cung.
Tịnh Nhi bước theo sau. Lúc đi ngang qua đám Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Tịnh Nhi không biết vô tình hay cố ý liềc nhanh Nhĩ Khang, làm chàng lúng túng quay đi. Trong khi đám công chúa và hoàng tử khác quỳ im phăng phắt chẳng dám động đậy.
Phim Một Nghìn Từ
Cùng lúc đó, Tiểu Yến Tử kéo tay Tử Vy từ ngoài chạy xông vào. Sự hối hả của họ làm quấy động sự yên lặng sẳn có. Hàng trăm đôi mắt không hẹn đổ về phía bọn họ. Nhưng nào chỉ có vậy. Khi lấp tấp quỳ xuống, Tiểu Yến Tử để cho những đồ trang sức trên áo mão do vội vàng không cài kỹ rơi xuống. Châu ngọc lăn tứ tung tạo nên tiếng. Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang đang quỳ gần đấy cũng phải tái mặt.
Thái hậu đã nghe được tiếng động, cùng Tịnh Nhi quay qua. Vua Càn Long cũng không ngờ, Tử Vy và Tiểu Yến Tử lại xuất hiện trong tình trạng như vậy, vội giải thích:
- Bẩm hoàng ngạc nương, hai con A đầu kia mới tiến cung đấy. Ðó là Hoàn Châu công chúa, và Minh châu công chúa.
Rồi quay qua Tiểu Yến Tử và Tử Vy quát:
- Còn chần chừ gì mà chẳng hành lễ với Lão Phật Gia đi!
Tử Vy vội vã dập đầu. Tiểu Yến Tử bắt chước dập theo. Không ngờ chiếc hoa mẫu đơn trên mão của Tiểu Yến Tử lại cài chưa chặc lại rơi lăn ra đất. Tiểu Yến Tử hoảng quả bò đi nhặt lại. Trong khi Tử Vy vì chạy theo Tiểu Yến Tử mệt đứt hơi, lại căng thẳng nên vừa thở vùa nói:
- Tử Vy khấu kiến… Lão Phật Gia… Lão Phật Gia… Kiết Tường!
Tiểu Yến Tử còn bận cài mẫu đơn lại lên mão, nên chẳng có lời chào gì cả. Thái hậu nhìn hai người như nhìn hai quái vật.
- Thì ra, đây là hai cô công chúa dân dã đấy ư?
Hoàng hậu lợi dụng cơ hội nói vào:
- Lão Phật Gia hẳn đã nghe chuyện họ? Trong thời gian người rời khỏi đây. Trong cung đình xảy ra rất nhiều chuyện náo động, tất cả đều có liên hệ đến hai cô công chúa dân dã nỗi tiếng nầy đấy.
Thái hậu nghe vậy, chăm chú nhìn kỹ hai cô gái, trước mặt, Quần áo thì xốc xếch, mặt mày lại dính chất gì xanh xanh đỏ đỏ, cộng thêm cái thái độ hớt hãi, hành vi bộp chộp. Bất giác bà châu mày, rồi không nói gì cả. Bà quay qua vịn le6n tay vua Càn Long và Hoang hậu nhìn thẳng đi tiếp, Tịnh Nhi và các phi tần công chúa khác vội vã đi theo. Trước khi đi, lệnh phi còn liếc nhanh về phía bọn Tử vy với cái nhìn cảnh giác.
Khi thái hậu đi xa rồi. Các hoàng tử, hoàng tôn mới đứng dậy, mọi người nhìn về phía Tiểu Yến Tử xì xào bàn tán, người lắc đầu bỏ đi.
Phim Một Nghìn Từ
Tiểu Yến Tử thở ra, ngồi đó ngơ ngác, Tử Vy cũng bối rối không kém. Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ bước tới tái mặt.
- Ðã dặn tới dặn lui rồi. Tại sao hai người không nghe chứ? Làm gì phải lụp chụp để mọi người chú ý. Các người cứ xuầt hiện vào những thời điểm không phải lúc, làm kinh động nhiều người. Như vậy vô cùng thất lợi. Ấn tượng đầu tiên của Thái hậu về các người sẽ thế nào đây?
Tử Vy nghe vậy vừa lo, vừa hối hận.
- Biết làm sao đây? Mọi chuyện diễn biến quá bất ngờ, bây giờ phải thế nào để Thái hậu thiện cảm chứ?
Vĩnh Kỳ thở ra:
- Tôi đã nói trước rồi, bảo hãy trốn luôn đừng có chường mặt ra thì có sao đâu? Người người đông nghẹt như kiến thế kia, vắng mặt một người thì chưa hẳn là Thái hậu phát hiện, vậy mà không nghe.
Tiểu YẾn Tử thấy ba người bạn của mình đều căng thẳng lo lắng, bèn ưởng ngục, nói:
- Làm gì mà sợ hãi như vậy. Cứ như đầu sắp rơi xuống đất không bằng. Chẳng qua chỉ là một bà già chẳng lẽ sẽ ăn thịt được chúng ta à?
Vĩnh Ky và Nhĩ Khang nhìn nhau lắc đầu, làm Tử Vy và Tiểu Yến Tử tái mặt.
Trở về Sấu Phương Trai, Nhị Khang, và Vĩnh Kỳ mới giải thích cho Tiểu Yến Tử là không thể xem thường cái địa vị và vai trò của Thái hậu trong triều, bà là người cao nhất trong triều, nên làm bất cứ điều gì cũng cần phải cẩn thận.
Tiểu Yến Tử nghe có vẻ bực bội:
Phim Một Nghìn Từ
- Thôi được rồi! Ðược rồi! Mấy người đừng dạy khôn tôi nữa., Ðúng ra tôi cũng muốn gây ấn tượng tót với bà ta, nhưng đâu ngờ sụ việc lại diễn biến trật rơ thế này. Tôi biết rồi, biết rồi. bà thái hậu rất nguy hiểm, nhưng mấy người nói là cả Hoàng A Ma cũng sợ bà ta thì tôi không tin đâu. Làm sao một ông vua đứng đầu cả nước như vậy mà còn phải sợ người khác chứ?
Nhĩ Khang bước tới trước mặt Tiểu Yến Tử.
- Ai thèm doạ cô đâu. Tốt nhất là cô nên nghe lời bọn nầy đi, mẹ vua mà vua không sợ à?
Vĩnh Kỳ nghiem giọng nói:
- Ðứng yên nghe tôi nói được không nào? Ban nãy thái hậu thấy các người khác người quá hẳn đã để ý. bảo đảm là rồi đây khi rảnh rổi, bà ấy sẽ triệu các người vào cung đấy. Bữa nay không gọi là may sẽ gọi ngay.
- Ðúng! Ðúng đấy! vì vậy mọi người phải chuẩn bị sẳn sàng ứng phó.
Vĩnh Kỳ quay qua Tiểu Yến Tử:
- Tiểu Yến Tử! Nhất là cô. Khi gặp Thái hậu, cô không được tuỳ tiện như gặp Hoàng thượng, mà phải hành xử những phép tắt mà Dung ma ma đã dạy cô. Lúc nói chuyện, được hỏi thì nói chứ không tuỳ hứng. Bằng không sẽ gặp rắc rối đấy!
Nhĩ Khang nói:
- Tốt nhất là muốn làm gì hãy nhìn Tử vy rồi làm theo. Rảnh rổi nên học phép tăt triều đình với Tử Vy cũng đưỡc.
Tử Vy nghe vậy, vội xoa tay:
- Ðừng họ theo tôi! Hiện giờ tôi cũng rối rắm gần chết, ban nãy đã làm trò cười cho mọi người, nghĩ lại giờ vẫn thấy hối hận. E là lần sau gặp Thái hậu, tôi sẽ lúng túng hơn, rồi làm sai bét đủ thứ.
Nhĩ Khang nghe vậy lắc đầu:
- Không thể như vậy được, em phải bình tỉnh, em không được làm điểu gì sai nữa đấy. Anh nhớ trước kia lần đầu gặp Hoàng tượng em cũng rất tỉnh táo cơ mà?
Vĩnh Kỳ nghĩ đến Tiểu Yến Tử, càng không yên tâm.
- Anh thấy thì tốt nhất em không nên mở miệng. Thái hậu có hỏi gì chỉ để Tử Vy một mình đáp thôi.
Tiểu Yển Tử căng thẳng:
- Vậy đâu có được? Nếu em làm ty theo Tử Vy thì em là Tử Vy rồi. Em phải khác chứ? Anh không thấy là ngay cả Hoàng Am Ma cũng đồng ý cho em miễn học nghi lễ triều đình ư? Vậy mà khi không ở đâu lại chạy ra một bà Thái hậu. Bây giờ bắt em phải đem mấy thứ bằng để em sớm ròi Hoàng Cung đi, em sang HỘi tân lầu phụ việc với Liễu Hồng cũng được.
Vĩnh Kỳ bực tức:
Phim Một Nghìn Từ
- Lại nói những lời tầm bậy tầm bạ nữa rồi. Em phải biết là đã lỡ bước chân vào hoàng cung, là suốt đời không được rời khỏi hoàng cung nghe không?
Tiểu Yến Tử nhìn Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ, bây giờ mới thấy sự việc nghiêm trọng. Suy nghĩ một chút, Yến Tử nói:
- Tôi biết rồi! Hiểu rồi!
Và quay đi tìm Kim Tiêu.
- Kim Tiêu đâu rồi! Hãy mang mấy miếng “quỳ dễ dàng” ra đây, nhiều nhiều đấy, để ta và Tử Vy mang vào thủ sẳn…Dù sự việc có thể nào, thì cái chuyện quỳ dập đầu, hẳn là không tránh khỏi được rồi.
Minh Nguyệt và Thái Hà nghe lệnh mang ra một đống “quỳ dễ dàng”
Tử Vy thấy vậy, lắc đầu nói với Tiểu Yến Tử:
- Tôi không mang những thứ nầy đâu. Mà chị cũng không nên lo chuyện vô ích đó. Hãy lắng nghe Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ dặn dò quan trọng hơn.
Phim Một Nghìn Từ
Tiểu Yến Tử chẳng nghe, cứ maĩ mang hai miếng đệm “quỳ dễ dàng” vào gối nói:
- Tôi biết rồi. Biết rồi. Cứ gặp Thái hậu là giả câm chứ gì?
Nhĩ Khang nói:
- Vậy cũng không được, nếu Thái hậu mà hỏi chuyện thì sao? Chẳng lẽ cô cũng ngậm câm, chẳng trả lời?
Vĩnh Kỳ nói:
- Phải biết tùy cơ ứng biến? thái hậu thích mẫu người con gái đoan trang thùy mị, vì vậy em nói chậm một chút chẳng sao. Phải suy nghĩ kỹ rồi trả lời, đừng có vọt miệng nói ngay, dễ sơ sót. Ðánh lưỡi bảy lần rồi đáp càng hay.
Phim Một Nghìn Từ
Nhĩ Khang dăn dò:
- Tốt nhất là câu nào cũng nên mở lời bẳng câu “bẩm lão phật gia” là hay nhất. Giữ phép giữ tắc thì không ai bắt bẻ được, hiểu không?
Tiểu Yến Tử thắc mắc:
- Lạ thật! Thái hậu rõ ràng là đàn bà, làm sao lại gọi là “ông Phật” được? Mà bà ta có quan hệ gì đến Phật chứ… Làm như đã là phật không bắng
- Lần này Hoàng ngọc nương đi trừ trai lâu như vậy, hẳn là đã mệt xác thân lắm!
Thái hậu gật đầu:
- Chẳng có gì đâu. Ta đi là để cầu phúc cho hoàng đế, cầu phúc cho nhà Ðại Thanh chúng ta, thì xá gì cực khổ?
Lúc đó Tịnh Nhi cũng bước tới hành lễ trước mặt vua:
Phim Một Nghìn Từ
- Tinh Nhi xin thỉnh an Hoàng thượng! Hoạng thượng kiết tường!
Vua Càn Long nhìn xuống. Hơn nữa năm không gặp. Bây giờ trước mặt người là một đoá hoa phù dung khoe sắc. Vua cũng phải trầm trồ, cạnh đó nhờ được Thái Hậu chỉ bảo, Tịnh Nhi đã có một cốt cánh cao quý hơn người. Vua nói:
- Tịnh Nhi nầy. Con đã hết lòng theo hầu lão Phật Gia. Có con, trẫm yên tâm không ít. Phải cám ơn con mới phải.
Tịnh Nhi nói:
- Hoàng thượng nói quá con không dám nhận. Ðược theo hầu lão phật gia là con thấy hạnh phúc lắm rồi.
Thái hậu đặt tay lên tay vua. Cùng đi trước mặt đám phi tần và hoàng hậy,Tịnh Nhi nối gót theo sau. Thái hậu nói:
- Mọi người hãy đứng lên đi!
Hoàng hậu và đám phi tần, vội vã đứng lên:
- Xin tạ ơn Lão Phật Gia!
Thái hậu ngắm hoàng hậu, chợt nói:
- Hoàng hậu không được khoẻ ư? gầy hơn trước đấy?
Hoàng hậu thấy Thái hậu quan tâm, mừng rỡ nói:
- Tạ ơn lão phật gia! Con khỏe, rầt khỏe, không sao đâuạ.
Thái hậu cười rồi bước tới trước mặt Lệnh Phi, nhìn chiếc bụng hơi nhô lên của Lệnh Phi, vui vẻ hỏi:
- Lệnh Phi đã có tin vui, sao chẳng báo cho tabiết?
Lệnh phi ắc cỡ, quỳ xuống:
- Dạ bẩm lão Phật gia, thần không dám làm kinh nhiễu lao phật gia, khi đang cần thanh tịnh ạ.
Ðã có “tin vui” thì đó nào có gì là quấy nhiễu?
Lời của Thái Hậu làm Hoàng hậu liếc nhanh sang Lệnh Phi với ánh mắt ganh tị. Thái hậu cũng nhìn thấy điều đó, nên đưa tay sang nắm lấy tay Hoàng hậu như an ủi. Ðiều nầy khiến Hoàng hậu xúc động vô cùng. Vội vàng cùng vua Càn Long, hai người đi ha bên Thái hậu, cùng duyệt qua hàng người đang quỳ mọp hai bên, rồi đi thẳng tới cửa cung.
Tịnh Nhi bước theo sau. Lúc đi ngang qua đám Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Tịnh Nhi không biết vô tình hay cố ý liềc nhanh Nhĩ Khang, làm chàng lúng túng quay đi. Trong khi đám công chúa và hoàng tử khác quỳ im phăng phắt chẳng dám động đậy.
Phim Một Nghìn Từ
Cùng lúc đó, Tiểu Yến Tử kéo tay Tử Vy từ ngoài chạy xông vào. Sự hối hả của họ làm quấy động sự yên lặng sẳn có. Hàng trăm đôi mắt không hẹn đổ về phía bọn họ. Nhưng nào chỉ có vậy. Khi lấp tấp quỳ xuống, Tiểu Yến Tử để cho những đồ trang sức trên áo mão do vội vàng không cài kỹ rơi xuống. Châu ngọc lăn tứ tung tạo nên tiếng. Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang đang quỳ gần đấy cũng phải tái mặt.
Thái hậu đã nghe được tiếng động, cùng Tịnh Nhi quay qua. Vua Càn Long cũng không ngờ, Tử Vy và Tiểu Yến Tử lại xuất hiện trong tình trạng như vậy, vội giải thích:
- Bẩm hoàng ngạc nương, hai con A đầu kia mới tiến cung đấy. Ðó là Hoàn Châu công chúa, và Minh châu công chúa.
Rồi quay qua Tiểu Yến Tử và Tử Vy quát:
- Còn chần chừ gì mà chẳng hành lễ với Lão Phật Gia đi!
Tử Vy vội vã dập đầu. Tiểu Yến Tử bắt chước dập theo. Không ngờ chiếc hoa mẫu đơn trên mão của Tiểu Yến Tử lại cài chưa chặc lại rơi lăn ra đất. Tiểu Yến Tử hoảng quả bò đi nhặt lại. Trong khi Tử Vy vì chạy theo Tiểu Yến Tử mệt đứt hơi, lại căng thẳng nên vừa thở vùa nói:
- Tử Vy khấu kiến… Lão Phật Gia… Lão Phật Gia… Kiết Tường!
Tiểu Yến Tử còn bận cài mẫu đơn lại lên mão, nên chẳng có lời chào gì cả. Thái hậu nhìn hai người như nhìn hai quái vật.
- Thì ra, đây là hai cô công chúa dân dã đấy ư?
Hoàng hậu lợi dụng cơ hội nói vào:
- Lão Phật Gia hẳn đã nghe chuyện họ? Trong thời gian người rời khỏi đây. Trong cung đình xảy ra rất nhiều chuyện náo động, tất cả đều có liên hệ đến hai cô công chúa dân dã nỗi tiếng nầy đấy.
Thái hậu nghe vậy, chăm chú nhìn kỹ hai cô gái, trước mặt, Quần áo thì xốc xếch, mặt mày lại dính chất gì xanh xanh đỏ đỏ, cộng thêm cái thái độ hớt hãi, hành vi bộp chộp. Bất giác bà châu mày, rồi không nói gì cả. Bà quay qua vịn le6n tay vua Càn Long và Hoang hậu nhìn thẳng đi tiếp, Tịnh Nhi và các phi tần công chúa khác vội vã đi theo. Trước khi đi, lệnh phi còn liếc nhanh về phía bọn Tử vy với cái nhìn cảnh giác.
Khi thái hậu đi xa rồi. Các hoàng tử, hoàng tôn mới đứng dậy, mọi người nhìn về phía Tiểu Yến Tử xì xào bàn tán, người lắc đầu bỏ đi.
Phim Một Nghìn Từ
Tiểu Yến Tử thở ra, ngồi đó ngơ ngác, Tử Vy cũng bối rối không kém. Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ bước tới tái mặt.
- Ðã dặn tới dặn lui rồi. Tại sao hai người không nghe chứ? Làm gì phải lụp chụp để mọi người chú ý. Các người cứ xuầt hiện vào những thời điểm không phải lúc, làm kinh động nhiều người. Như vậy vô cùng thất lợi. Ấn tượng đầu tiên của Thái hậu về các người sẽ thế nào đây?
Tử Vy nghe vậy vừa lo, vừa hối hận.
- Biết làm sao đây? Mọi chuyện diễn biến quá bất ngờ, bây giờ phải thế nào để Thái hậu thiện cảm chứ?
Vĩnh Kỳ thở ra:
- Tôi đã nói trước rồi, bảo hãy trốn luôn đừng có chường mặt ra thì có sao đâu? Người người đông nghẹt như kiến thế kia, vắng mặt một người thì chưa hẳn là Thái hậu phát hiện, vậy mà không nghe.
Tiểu YẾn Tử thấy ba người bạn của mình đều căng thẳng lo lắng, bèn ưởng ngục, nói:
- Làm gì mà sợ hãi như vậy. Cứ như đầu sắp rơi xuống đất không bằng. Chẳng qua chỉ là một bà già chẳng lẽ sẽ ăn thịt được chúng ta à?
Vĩnh Ky và Nhĩ Khang nhìn nhau lắc đầu, làm Tử Vy và Tiểu Yến Tử tái mặt.
Trở về Sấu Phương Trai, Nhị Khang, và Vĩnh Kỳ mới giải thích cho Tiểu Yến Tử là không thể xem thường cái địa vị và vai trò của Thái hậu trong triều, bà là người cao nhất trong triều, nên làm bất cứ điều gì cũng cần phải cẩn thận.
Tiểu Yến Tử nghe có vẻ bực bội:
Phim Một Nghìn Từ
- Thôi được rồi! Ðược rồi! Mấy người đừng dạy khôn tôi nữa., Ðúng ra tôi cũng muốn gây ấn tượng tót với bà ta, nhưng đâu ngờ sụ việc lại diễn biến trật rơ thế này. Tôi biết rồi, biết rồi. bà thái hậu rất nguy hiểm, nhưng mấy người nói là cả Hoàng A Ma cũng sợ bà ta thì tôi không tin đâu. Làm sao một ông vua đứng đầu cả nước như vậy mà còn phải sợ người khác chứ?
Nhĩ Khang bước tới trước mặt Tiểu Yến Tử.
- Ai thèm doạ cô đâu. Tốt nhất là cô nên nghe lời bọn nầy đi, mẹ vua mà vua không sợ à?
Vĩnh Kỳ nghiem giọng nói:
- Ðứng yên nghe tôi nói được không nào? Ban nãy thái hậu thấy các người khác người quá hẳn đã để ý. bảo đảm là rồi đây khi rảnh rổi, bà ấy sẽ triệu các người vào cung đấy. Bữa nay không gọi là may sẽ gọi ngay.
- Ðúng! Ðúng đấy! vì vậy mọi người phải chuẩn bị sẳn sàng ứng phó.
Vĩnh Kỳ quay qua Tiểu Yến Tử:
- Tiểu Yến Tử! Nhất là cô. Khi gặp Thái hậu, cô không được tuỳ tiện như gặp Hoàng thượng, mà phải hành xử những phép tắt mà Dung ma ma đã dạy cô. Lúc nói chuyện, được hỏi thì nói chứ không tuỳ hứng. Bằng không sẽ gặp rắc rối đấy!
Nhĩ Khang nói:
- Tốt nhất là muốn làm gì hãy nhìn Tử vy rồi làm theo. Rảnh rổi nên học phép tăt triều đình với Tử Vy cũng đưỡc.
Tử Vy nghe vậy, vội xoa tay:
- Ðừng họ theo tôi! Hiện giờ tôi cũng rối rắm gần chết, ban nãy đã làm trò cười cho mọi người, nghĩ lại giờ vẫn thấy hối hận. E là lần sau gặp Thái hậu, tôi sẽ lúng túng hơn, rồi làm sai bét đủ thứ.
Nhĩ Khang nghe vậy lắc đầu:
- Không thể như vậy được, em phải bình tỉnh, em không được làm điểu gì sai nữa đấy. Anh nhớ trước kia lần đầu gặp Hoàng tượng em cũng rất tỉnh táo cơ mà?
Vĩnh Kỳ nghĩ đến Tiểu Yến Tử, càng không yên tâm.
- Anh thấy thì tốt nhất em không nên mở miệng. Thái hậu có hỏi gì chỉ để Tử Vy một mình đáp thôi.
Tiểu Yển Tử căng thẳng:
- Vậy đâu có được? Nếu em làm ty theo Tử Vy thì em là Tử Vy rồi. Em phải khác chứ? Anh không thấy là ngay cả Hoàng Am Ma cũng đồng ý cho em miễn học nghi lễ triều đình ư? Vậy mà khi không ở đâu lại chạy ra một bà Thái hậu. Bây giờ bắt em phải đem mấy thứ bằng để em sớm ròi Hoàng Cung đi, em sang HỘi tân lầu phụ việc với Liễu Hồng cũng được.
Vĩnh Kỳ bực tức:
Phim Một Nghìn Từ
- Lại nói những lời tầm bậy tầm bạ nữa rồi. Em phải biết là đã lỡ bước chân vào hoàng cung, là suốt đời không được rời khỏi hoàng cung nghe không?
Tiểu Yến Tử nhìn Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ, bây giờ mới thấy sự việc nghiêm trọng. Suy nghĩ một chút, Yến Tử nói:
- Tôi biết rồi! Hiểu rồi!
Và quay đi tìm Kim Tiêu.
- Kim Tiêu đâu rồi! Hãy mang mấy miếng “quỳ dễ dàng” ra đây, nhiều nhiều đấy, để ta và Tử Vy mang vào thủ sẳn…Dù sự việc có thể nào, thì cái chuyện quỳ dập đầu, hẳn là không tránh khỏi được rồi.
Minh Nguyệt và Thái Hà nghe lệnh mang ra một đống “quỳ dễ dàng”
Tử Vy thấy vậy, lắc đầu nói với Tiểu Yến Tử:
- Tôi không mang những thứ nầy đâu. Mà chị cũng không nên lo chuyện vô ích đó. Hãy lắng nghe Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ dặn dò quan trọng hơn.
Phim Một Nghìn Từ
Tiểu Yến Tử chẳng nghe, cứ maĩ mang hai miếng đệm “quỳ dễ dàng” vào gối nói:
- Tôi biết rồi. Biết rồi. Cứ gặp Thái hậu là giả câm chứ gì?
Nhĩ Khang nói:
- Vậy cũng không được, nếu Thái hậu mà hỏi chuyện thì sao? Chẳng lẽ cô cũng ngậm câm, chẳng trả lời?
Vĩnh Kỳ nói:
- Phải biết tùy cơ ứng biến? thái hậu thích mẫu người con gái đoan trang thùy mị, vì vậy em nói chậm một chút chẳng sao. Phải suy nghĩ kỹ rồi trả lời, đừng có vọt miệng nói ngay, dễ sơ sót. Ðánh lưỡi bảy lần rồi đáp càng hay.
Phim Một Nghìn Từ
Nhĩ Khang dăn dò:
- Tốt nhất là câu nào cũng nên mở lời bẳng câu “bẩm lão phật gia” là hay nhất. Giữ phép giữ tắc thì không ai bắt bẻ được, hiểu không?
Tiểu Yến Tử thắc mắc:
- Lạ thật! Thái hậu rõ ràng là đàn bà, làm sao lại gọi là “ông Phật” được? Mà bà ta có quan hệ gì đến Phật chứ… Làm như đã là phật không bắng
No comments:
Post a Comment