Câu chuyện bắt đầu vào mùa xuân, năm Càn Long thứ hai mươi lăm. Hôm ấy ở vùng ven Thành Bắc Kinh. Núi đồi bao la. A Lý Hoà Trác và cô con gái cưng là Hàm Hương công chúa. Cùng đoàn tuỳ tùng hơn trăm người gồm các võ sĩ hồi giáo, binh sĩ, kỵ binh, lễ nhạc, mỹ nữ…rầm rộ kéo về Bắc Kinh. Họ vừa đi vừa hát những làn điệu dân ca vùng Duy Ngô Nhĩ (vùng đất thuộc tỉnh Tân Cung- Trung Quốc ngày nay). Như để phổ biến, phô trương và truyền bá văn hóa miền đất cực Tây tổ Quốc nầy.
A Lý Hoà Trác cởi ngựa đi trước, tiếp đó đoàn kỵ binh, đoàn cầm cờ phướng, đội nhạc rồi mới đến chiếc xe ngựa trạm trổ tinh vi mạ vàng. Trên xe là Hàm Hương công chúa trong bộ áo dân tộc đầy mầu sắc của xứ Duy Ngô Nhĩ, có khăn voan màu đỏ che mặt, thái độ chẳng có một chút gì là vui. Nàng ngồi im như tượng, mắt nhìn thẳng về phía trước. Ánh mắt như có chút âu sầu. Cạnh nàng có hai phụ nữ đồng hương, Duy Na và Kết Na lặng lẽ phục vụ. Phía sau xe ngựa là một đàn lạc đà chỡ lễ vật, rồi một đoàn thiếu nữa Hồi giáo xinh đẹp đi theo. Cuối cùng là đoàn vệ binh theo bảo vệ.
Phim Cái Chết Võ Sĩ Đạo
A Lý Hoà Trác cởi ngựa đi trước, tiếp đó đoàn kỵ binh, đoàn cầm cờ phướng, đội nhạc rồi mới đến chiếc xe ngựa trạm trổ tinh vi mạ vàng. Trên xe là Hàm Hương công chúa trong bộ áo dân tộc đầy mầu sắc của xứ Duy Ngô Nhĩ, có khăn voan màu đỏ che mặt, thái độ chẳng có một chút gì là vui. Nàng ngồi im như tượng, mắt nhìn thẳng về phía trước. Ánh mắt như có chút âu sầu. Cạnh nàng có hai phụ nữ đồng hương, Duy Na và Kết Na lặng lẽ phục vụ. Phía sau xe ngựa là một đàn lạc đà chỡ lễ vật, rồi một đoàn thiếu nữa Hồi giáo xinh đẹp đi theo. Cuối cùng là đoàn vệ binh theo bảo vệ.
Phim Cái Chết Võ Sĩ Đạo
Mặc cho đoàn tiến bước một cách vui vẻ. Hàm Hương công chúa vẫn ngồi bất động, nàng như chẳng hề quan tâm đến cảnh vật chung quanh. Không khí trong xe nặng trĩu. Duy na rót từ chiếc bình cổ cong ra một tách nước.
- Mời công chúa dùng trà ạ.
Hàm Hương lắc đầu. Mắt vẫn hướng về phía xa mà hồn như gởi tận đâu đâu. Hai người hầu gái đưa mắt nhìn nhau. Rồi trao đổi nhau một tràng tiếng Hồi. ý như nói: Phải làm sao bây giờ?
A Lý Hoà trác đang cởi ngựa phía trước, chợt quay ngựa lại tiến sát bên xe nhìn công chúa nói:
- Hàm Hương, con nên nghĩ đến bộ tộc Hồi của chúng ta, lần này đến Bắc Kinh, con là phụ nữ Duy Ngô Nhì đầy can đảm. Vì vậy con cần phải vui lên. Danh dự của cha tuỳ thuộc vào con đấy.
Hàm Hương vẫn yên lặng. Trong ánh mắt của nàng một thoáng lặng lẽ, ánh lên một chút bi thương. Nàng quay sang nhìn cha. A Lý Hoa Trác không đủ can đảm tiếp nhận ánh mắt đó, nên vỗ vỗ lên xe Hàm Hương mấy cái, rồi quay đầu bỏ đi.
Ðoàn người tiếp tục cuộc hành trình. Ðến khi trời sụp tối, thì đoàn người đi đến một hẽm núi. Hai bên vách đá sừng sửng. Phía sau vách đá kia lại có một đoàn người khác gồm chỉ năm người. Họ đều mặc áo trắng trùm kín đầu, chỉ huy là Mộng đan, đang đứng sau vách đá chờ đợi.
Mộng Ðan là một thanh niên trẻ, cao lớn, áo trắng trùm đầu chỉ chừa mắt, mủi, miệng. Ngồi trên ngựa chiến, chàng căng mắt nhìn theo đoàn người đưa Hàm Hương về Kinh, với một tâm trạng nóng nảy. Khi thấy đoàn người đã vào đến sơn cốc. Mộng Ðan quay ra sau khoát tay với các bạn, nói lớn:
Phim Cái Chết Võ Sĩ Đạo
- Họ đã đến rồi! Mình ra thôi!
Thế là cả năm người thúc ngữa xông ra, vừa chạy vừa hô lớn. Ðến lúc đoàn người ngựa của A Lý phát hiện ra đám Mộng Ðan thì kèn trống đều im ngay. Ðoàn ngựa cũng dừng lại, A Lý ra lệnh:
- Tất cả chuẩn bị sẳn sàng! Phải bảo vệ cẩn mật công chúa!
Trong khi Mộng Ðan phi ngựa thẳng về hướng xe của Hàm Hương. Ngọn đao hình bán nguyện trên tay chàng quơ cao phản chiếu tia nắng cuối ngày lấp lánh, làm tăng thêm hình ảnh một chiến binh dũng mảnh. Ðám binh sĩ bảo vệ đoàn, thấy có người đến đột kích vội xông lên ứng chiến.
Duy Na và Kiết Na lại ki li ko lo, có vẻ hốt hoảng, trong khi đám cô gái Hồi phía sau cũng hoảng hốt không kém, tìm chỗ núp, loạn cả lên.
Trong nháy mắt, Mộng đan đã đến gần xe ngựa. Chàng đã trông thấy hàm Hương. Vừa chạm mắt nhau là Hương nhìn ra ngay. Lại là chàng! Hương bàng hoàng chưa kịp phản ứng, đã nghe Mộng Ðan nói to:
- Hãy theo anh đi em!
Hàm Hương chưa kịp nói lời nào thì các chiến sĩ Hồi theo bảo vệ đã xông tới vây kín. Một tay đã vung đao bửa xuống. Mộng Ðan không còn cách nào khác hơn là phải quay lại ứng phó. Một mình chàng phải tả xung hửu đột với cả chục người. Hàm Hương nhìn theo lo lắng.
Nhưng Mộng Ðan không phải là tay yếu. Ánh thép trong tay chàng vung lên, gạt phăng những lưỡi gươm kia đi. Những lưỡi đao tứ phía vừa bị dạt ra đã bủa tới, nên Mộng Ðan phải ứng phó cật lực. Có điều đường gươm chàng chỉ có tính cách chống đở, chứ không muốn sát thương một ai. Trong khi các binh sĩ Hồi kia thì lại quyết tâm hạ thủ, vì vậy cuộc chiến khá ác liệt. Mộng Ðan đã phải chống trả một cách cực nhọc, càng lúc càng ở vào thế hạ phong.
A Lý đã đến nơi, nhìn lối đánh của kẽ khuấy rối, thấy rõ sự nới tay của Mộng Ðan, nên ra lệnh cho thuộc hạ:
- Các ngươi đừng để hắn đến gần Công chúa A mộc Sa! Kha Hản. các người bao lấy hắn, bắt sống chứ không được giết nghe không?
Hai võ sĩ võ nghệ cao cường vâng lệnh nhảy vào.
- “toạt”! Áo của Mộng Ðan đã bị rách toạt một miếng. Một lằn máu đỏ hiện ra trên vai. Vũ khí trên tay Mộng Ðan cũng bị đoạt mất.
Phim Cái Chết Võ Sĩ Đạo
Hàm Hương sợ hãi hét lên.
Một võ sĩ khác ném chuỳ vào chân ngựa Mộng Ðan đang cởi. Thế là con ngựa đau quá dựng người lên Mộng Ðan lại rơi xuống đất.
Nhưng Mộng Ðan chẳng chịu thua, vừa rơi xuống ngựa chàng đã lộn một vòng, rồi nhặt lấy lưỡi gươm rơi dưới đất, tiếp tục chiến đấu.
Có điều… Mảnh hổ nan dịch quần hồ. Một vạn áo của Mộng Ðan lại bị kiếm đâm toạt, hình như lại có máu chảy ra. bấy giờ hàm Hương xanh cả mặt. Tay cố che miệng, nhưng chẳng dám kêu lên.
Mộng Ðan đã bị thương, nhưng vẫn dũng mảnh chiến đấu. Vẫn cố tiến gần chiếc xe ngựa chở Hàm Hương. Sự cố gắng của chàng đã được đền bù. Ðan đã đến được gần bên cửa. Nhưng Kha Hản nào chịu thua.Vung cây mâu lên phóng mạnh về phía Mộng Ðan, Ðan nghe tiếng gió, né. Nhưng mũi mâu cũng đã chạm vào vai nén đau, cố sức kéo cây mâu ra. Nhưng lúc đó A Mộc Sa đã vung đao đến. hàm Hương khiếp vía kêu lên.
- Cha ơi! Xin hãy thả anh ấy đi! Ðừng giết anh ấy!
A Mộc Sa lúc đó nghe vậy, nhìn Mộng Ðan, Cái ánh mắt của tên thích khách quá quen thuộc, chợt hiểu ra, nên thu đao lại, Hàm Hương khẩn thiết:
- Sao chàng không chạy đi? Hãy chạy đi. Cứ xem như em đã chết!
Bấy giờ, cả người Mộng Ðan đã nhuộm đầy máu nhưng mắt vẫn không rời hàm Hương. Cái ánh mắt thiết tha đó là lòng Hàm Hương tan nát cõi lòng.
Nhà vua A Lý đứng ngoài dục:
- Bắt lấy hắn! hãy bắt sống hắn!
Phim Cái Chết Võ Sĩ Đạo
Hàm Hương công chúa chấp tay lên ngực, mắt đẫm lệ, làm một nghi thức đại lễ vĩnh biệt Mộng Ðan, làm chàng cũng tan nát cả lòng, nhưng rồi nhìn quanh, võ sĩ nhà vua trùng trùng bao vây, biết là không làm gì được nữa, nên hét lên một tiếng rồi phóng lên yên ngựa, xông ra khỏi vòng vây.
Những người áo trắng đi theo chàng cũng vội vã chạy theo. Ðám võ sĩ nhà vua định truy đuổi, nhưng nhà vua nhìn theo bất giác thở dài,nó:
- Thôi không cần đuổi! Hãy để hắn đi đi!
Ðám võ sĩ nghe vậy dừng chân lại.
Hàm Hương công chúa đưa mắt lưu luyến nhìn theo Mộng Ðan. Trái tim và linh hồn nàng như cũng đi theo chàng. Trong khi nhà vua bình thản, lại ra lệnh:
- Thôi ta tiếp tục lên đường đi!
Âm nhạc lại nỗi lên, đoàn người tiếp tục nhịp điệu cũ.
Trong khi Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang đều chẳng ngờ rằng, năm Càn Long thứ hai mươi lăm lại là một năm đầy sóng gió với họ. Và họ cũng không biết là trong phút giây đó ở ngoại vi thành Bắc Kinh đang có một đứa con gái dân tộc Duy Ngô Nhĩ, tiến gần về phía họ. Người con gái mà cuộc đời cô ta, rồi sẽ gắn chặt với cả cuộc đời của cả bốn người. Âu đó là định mệnh.
Giữa khi đó, lại có tin là Thái Hậu sắp từ Ngũ Ðài Sơn trở về Kinh, điều đó làm mọi người quan tâm. Nhất là Tử vy, vì chưa một lần gặp Thái Hậu. Con người ở vị trí tối cao đó không biết cá tính thế nào? Nên lo hơn là mừng. Chỉ có TIểu Yến Tử, là trời không sợ đất không sợ, nên chẳng cần lo lắng chi cho mệt óc. Mà tập trung hết tinh thần cho chuyện xây dựng hội tân quán.
Hội Tân Quán là tửu lầu được giao cho Liễu Thanh và Liễu hồng quản lý, xây tại bắc kinh. Phía dưới là nhà hàng. Trên lầu là phòng ngủ. Mọi thứ đang chuẩn bị để kịp đến sau lễ Nguyên Tiêu là khai trương.
Hôm ấy, Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ cùng tiểu đặng tử, Tiểu trác tử cùng ra khỏi hoàng cung, đến quán chuẩn bị bố trí công việc.
Gần khai trương mà Hội Tân Lầu vẫn còn trống trải. Trong toà đại sảnh, cây vẫn còn gát ngang gát dọc. Tiểu YẾn Tử trèo lên cao vừa nghểng đầu vừa sơn trần. Ðang sơn, Tiểu Yến Tử chợt tay cầm cọ, tay cầm thùng sơn từ trên nhảy xuống hỏi mọi người:
Phim Cái Chết Võ Sĩ Đạo
- Trần nhà coi như đã sơn xong. Các người xem có đẹp chưa?
Tử Vy, Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ, Liểu Thanh, Liểu Hồng…đang làm việc, bỏ xuống hết, nhìn lên. Vĩnh Kỳ chê trước tiên.
- Chưa được. Sơn chưa đều, bên trái còn một lỏm kìa.
Vừa nghe chê Tiểu Yến Tử phi thân lên ngay.
- Ðây phaỉ không! Xong ngay!
Tử Vy thấy Tiểu Yến Tử phóng nhanh như vậy, sợ trợt chân nên nói:
- Cẩn thận coi chừng té bây giờ!
Yến Tử nhún vai:
- Mời công chúa dùng trà ạ.
Hàm Hương lắc đầu. Mắt vẫn hướng về phía xa mà hồn như gởi tận đâu đâu. Hai người hầu gái đưa mắt nhìn nhau. Rồi trao đổi nhau một tràng tiếng Hồi. ý như nói: Phải làm sao bây giờ?
A Lý Hoà trác đang cởi ngựa phía trước, chợt quay ngựa lại tiến sát bên xe nhìn công chúa nói:
- Hàm Hương, con nên nghĩ đến bộ tộc Hồi của chúng ta, lần này đến Bắc Kinh, con là phụ nữ Duy Ngô Nhì đầy can đảm. Vì vậy con cần phải vui lên. Danh dự của cha tuỳ thuộc vào con đấy.
Hàm Hương vẫn yên lặng. Trong ánh mắt của nàng một thoáng lặng lẽ, ánh lên một chút bi thương. Nàng quay sang nhìn cha. A Lý Hoa Trác không đủ can đảm tiếp nhận ánh mắt đó, nên vỗ vỗ lên xe Hàm Hương mấy cái, rồi quay đầu bỏ đi.
Ðoàn người tiếp tục cuộc hành trình. Ðến khi trời sụp tối, thì đoàn người đi đến một hẽm núi. Hai bên vách đá sừng sửng. Phía sau vách đá kia lại có một đoàn người khác gồm chỉ năm người. Họ đều mặc áo trắng trùm kín đầu, chỉ huy là Mộng đan, đang đứng sau vách đá chờ đợi.
Mộng Ðan là một thanh niên trẻ, cao lớn, áo trắng trùm đầu chỉ chừa mắt, mủi, miệng. Ngồi trên ngựa chiến, chàng căng mắt nhìn theo đoàn người đưa Hàm Hương về Kinh, với một tâm trạng nóng nảy. Khi thấy đoàn người đã vào đến sơn cốc. Mộng Ðan quay ra sau khoát tay với các bạn, nói lớn:
Phim Cái Chết Võ Sĩ Đạo
- Họ đã đến rồi! Mình ra thôi!
Thế là cả năm người thúc ngữa xông ra, vừa chạy vừa hô lớn. Ðến lúc đoàn người ngựa của A Lý phát hiện ra đám Mộng Ðan thì kèn trống đều im ngay. Ðoàn ngựa cũng dừng lại, A Lý ra lệnh:
- Tất cả chuẩn bị sẳn sàng! Phải bảo vệ cẩn mật công chúa!
Trong khi Mộng Ðan phi ngựa thẳng về hướng xe của Hàm Hương. Ngọn đao hình bán nguyện trên tay chàng quơ cao phản chiếu tia nắng cuối ngày lấp lánh, làm tăng thêm hình ảnh một chiến binh dũng mảnh. Ðám binh sĩ bảo vệ đoàn, thấy có người đến đột kích vội xông lên ứng chiến.
Duy Na và Kiết Na lại ki li ko lo, có vẻ hốt hoảng, trong khi đám cô gái Hồi phía sau cũng hoảng hốt không kém, tìm chỗ núp, loạn cả lên.
Trong nháy mắt, Mộng đan đã đến gần xe ngựa. Chàng đã trông thấy hàm Hương. Vừa chạm mắt nhau là Hương nhìn ra ngay. Lại là chàng! Hương bàng hoàng chưa kịp phản ứng, đã nghe Mộng Ðan nói to:
- Hãy theo anh đi em!
Hàm Hương chưa kịp nói lời nào thì các chiến sĩ Hồi theo bảo vệ đã xông tới vây kín. Một tay đã vung đao bửa xuống. Mộng Ðan không còn cách nào khác hơn là phải quay lại ứng phó. Một mình chàng phải tả xung hửu đột với cả chục người. Hàm Hương nhìn theo lo lắng.
Nhưng Mộng Ðan không phải là tay yếu. Ánh thép trong tay chàng vung lên, gạt phăng những lưỡi gươm kia đi. Những lưỡi đao tứ phía vừa bị dạt ra đã bủa tới, nên Mộng Ðan phải ứng phó cật lực. Có điều đường gươm chàng chỉ có tính cách chống đở, chứ không muốn sát thương một ai. Trong khi các binh sĩ Hồi kia thì lại quyết tâm hạ thủ, vì vậy cuộc chiến khá ác liệt. Mộng Ðan đã phải chống trả một cách cực nhọc, càng lúc càng ở vào thế hạ phong.
A Lý đã đến nơi, nhìn lối đánh của kẽ khuấy rối, thấy rõ sự nới tay của Mộng Ðan, nên ra lệnh cho thuộc hạ:
- Các ngươi đừng để hắn đến gần Công chúa A mộc Sa! Kha Hản. các người bao lấy hắn, bắt sống chứ không được giết nghe không?
Hai võ sĩ võ nghệ cao cường vâng lệnh nhảy vào.
- “toạt”! Áo của Mộng Ðan đã bị rách toạt một miếng. Một lằn máu đỏ hiện ra trên vai. Vũ khí trên tay Mộng Ðan cũng bị đoạt mất.
Phim Cái Chết Võ Sĩ Đạo
Hàm Hương sợ hãi hét lên.
Một võ sĩ khác ném chuỳ vào chân ngựa Mộng Ðan đang cởi. Thế là con ngựa đau quá dựng người lên Mộng Ðan lại rơi xuống đất.
Nhưng Mộng Ðan chẳng chịu thua, vừa rơi xuống ngựa chàng đã lộn một vòng, rồi nhặt lấy lưỡi gươm rơi dưới đất, tiếp tục chiến đấu.
Có điều… Mảnh hổ nan dịch quần hồ. Một vạn áo của Mộng Ðan lại bị kiếm đâm toạt, hình như lại có máu chảy ra. bấy giờ hàm Hương xanh cả mặt. Tay cố che miệng, nhưng chẳng dám kêu lên.
Mộng Ðan đã bị thương, nhưng vẫn dũng mảnh chiến đấu. Vẫn cố tiến gần chiếc xe ngựa chở Hàm Hương. Sự cố gắng của chàng đã được đền bù. Ðan đã đến được gần bên cửa. Nhưng Kha Hản nào chịu thua.Vung cây mâu lên phóng mạnh về phía Mộng Ðan, Ðan nghe tiếng gió, né. Nhưng mũi mâu cũng đã chạm vào vai nén đau, cố sức kéo cây mâu ra. Nhưng lúc đó A Mộc Sa đã vung đao đến. hàm Hương khiếp vía kêu lên.
- Cha ơi! Xin hãy thả anh ấy đi! Ðừng giết anh ấy!
A Mộc Sa lúc đó nghe vậy, nhìn Mộng Ðan, Cái ánh mắt của tên thích khách quá quen thuộc, chợt hiểu ra, nên thu đao lại, Hàm Hương khẩn thiết:
- Sao chàng không chạy đi? Hãy chạy đi. Cứ xem như em đã chết!
Bấy giờ, cả người Mộng Ðan đã nhuộm đầy máu nhưng mắt vẫn không rời hàm Hương. Cái ánh mắt thiết tha đó là lòng Hàm Hương tan nát cõi lòng.
Nhà vua A Lý đứng ngoài dục:
- Bắt lấy hắn! hãy bắt sống hắn!
Phim Cái Chết Võ Sĩ Đạo
Hàm Hương công chúa chấp tay lên ngực, mắt đẫm lệ, làm một nghi thức đại lễ vĩnh biệt Mộng Ðan, làm chàng cũng tan nát cả lòng, nhưng rồi nhìn quanh, võ sĩ nhà vua trùng trùng bao vây, biết là không làm gì được nữa, nên hét lên một tiếng rồi phóng lên yên ngựa, xông ra khỏi vòng vây.
Những người áo trắng đi theo chàng cũng vội vã chạy theo. Ðám võ sĩ nhà vua định truy đuổi, nhưng nhà vua nhìn theo bất giác thở dài,nó:
- Thôi không cần đuổi! Hãy để hắn đi đi!
Ðám võ sĩ nghe vậy dừng chân lại.
Hàm Hương công chúa đưa mắt lưu luyến nhìn theo Mộng Ðan. Trái tim và linh hồn nàng như cũng đi theo chàng. Trong khi nhà vua bình thản, lại ra lệnh:
- Thôi ta tiếp tục lên đường đi!
Âm nhạc lại nỗi lên, đoàn người tiếp tục nhịp điệu cũ.
Trong khi Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang đều chẳng ngờ rằng, năm Càn Long thứ hai mươi lăm lại là một năm đầy sóng gió với họ. Và họ cũng không biết là trong phút giây đó ở ngoại vi thành Bắc Kinh đang có một đứa con gái dân tộc Duy Ngô Nhĩ, tiến gần về phía họ. Người con gái mà cuộc đời cô ta, rồi sẽ gắn chặt với cả cuộc đời của cả bốn người. Âu đó là định mệnh.
Giữa khi đó, lại có tin là Thái Hậu sắp từ Ngũ Ðài Sơn trở về Kinh, điều đó làm mọi người quan tâm. Nhất là Tử vy, vì chưa một lần gặp Thái Hậu. Con người ở vị trí tối cao đó không biết cá tính thế nào? Nên lo hơn là mừng. Chỉ có TIểu Yến Tử, là trời không sợ đất không sợ, nên chẳng cần lo lắng chi cho mệt óc. Mà tập trung hết tinh thần cho chuyện xây dựng hội tân quán.
Hội Tân Quán là tửu lầu được giao cho Liễu Thanh và Liễu hồng quản lý, xây tại bắc kinh. Phía dưới là nhà hàng. Trên lầu là phòng ngủ. Mọi thứ đang chuẩn bị để kịp đến sau lễ Nguyên Tiêu là khai trương.
Hôm ấy, Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ cùng tiểu đặng tử, Tiểu trác tử cùng ra khỏi hoàng cung, đến quán chuẩn bị bố trí công việc.
Gần khai trương mà Hội Tân Lầu vẫn còn trống trải. Trong toà đại sảnh, cây vẫn còn gát ngang gát dọc. Tiểu YẾn Tử trèo lên cao vừa nghểng đầu vừa sơn trần. Ðang sơn, Tiểu Yến Tử chợt tay cầm cọ, tay cầm thùng sơn từ trên nhảy xuống hỏi mọi người:
Phim Cái Chết Võ Sĩ Đạo
- Trần nhà coi như đã sơn xong. Các người xem có đẹp chưa?
Tử Vy, Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ, Liểu Thanh, Liểu Hồng…đang làm việc, bỏ xuống hết, nhìn lên. Vĩnh Kỳ chê trước tiên.
- Chưa được. Sơn chưa đều, bên trái còn một lỏm kìa.
Vừa nghe chê Tiểu Yến Tử phi thân lên ngay.
- Ðây phaỉ không! Xong ngay!
Tử Vy thấy Tiểu Yến Tử phóng nhanh như vậy, sợ trợt chân nên nói:
- Cẩn thận coi chừng té bây giờ!
Yến Tử nhún vai:
No comments:
Post a Comment