Saturday, June 8, 2013

Phim Thần Thám Cao Luân Bố

Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử, Minh Nguyệt, Thể Hà thấy chủ về vội vã chạy ra. Dáng điệu vô cùng mệt mỏi như cả đêm qua không ngủ. Họ vừa sụp xuống tung hô là Tiểu Yến Tử khoát tay ngay.

- Các ngươi đi ngủ ngay cho ta!

Bốn người vội vã sụp xuống - Bọn nô tài không dám!

Tiểu Yến Tử nổi giận, quát:

- Vả mồm ngay cho ta!

Bốn người nghe vậy, vội liên tục tự vả vào mồm mình.

Tiểu Yến Tử lại ngạc nhiên. Đánh thật ư? Vội ngăn lại:

- Thôi!
Phim Thần Thám Cao Luân Bố
Lúc đó bốn người mới dừng tay. Tiểu Yến Tử nhìn đám thuộc hạ mình, nghiêm nghị nói:

- Ta đã bảo các ngươi biết bao nhiêu lần rồi? Cái tiếng nô tài nô tỳ gì đó không được sử dụng ở Thấu Phương Trai này. Bỏ hết. Bỏ hết! Từ đây về sau nếu ai còn nói thì sẽ bị trừ lương. Nói một tiếng trừ một đồng. Ngày nào các ngươi mà nói nhiều coi như hết lương, cuối tháng không lãnh được đồng nào cả.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau. Tiểu Đặng Tử lại quen miệng:

- Nô tài xin tuân lệnh!

- Đấy đấy! Ghi vào sổ đi! Tiểu Đặng Tử vừa mới phạm quy. Tiểu Trác Tử ghi vào!

Tiểu Trác Tử cúi đầu:

- Dạ nô...

Nó chợt nhớ sực ra lệnh phạt vội tâu:

- Vâng... con xin phụng mệnh.

Tiểu Yến Tử lắc đầu, khoát tay:

- Thôi! Thôi! Đi ra cả đi, đừng có ở đây nữa.

- Vâng!

Bốn người rút lui. Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ càng ngạc nhiên hơn - Tại sao bọn họ chẳng được dùng tiếng nô tài?

Tiểu Yến Tử trợn mắt lại:
Phim Thần Thám Cao Luân Bố
- Mấy người làm ông chủ đã quen nên cứ coi chuyện người ta xưng là nô tài bình thường, chứ chẳng thấy đó là bất công. Tại sao kỳ vậy? Họ cũng có cha mẹ họ sinh ra, nuôi nấng trưởng thành, cha mẹ họ cũng cưng, cũng thương yêu họ, chỉ có điều vì nhà nghèo nuôi không nổi, nên mới cho họ đi ở đợ, đi làm công cho người khác, đó là điều đáng thương, đáng tội, rất đau lòng vậy mà còn bắt phải luôn miệng nói ra “Tôi chỉ là một đứa nô lệ", có phải là bức ép người ta quá không? Tôi sinh ra đời không phải để làm cát cát, nên không cần cái quy tắc kia. Mỗi lần nghe họ xưng mình là nô tài là một lần tôi thấy áy náy, tôi cũng không thích suốt ngày cứ phải sống trong cái sự áy náy như vậy mãi.

Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái đứng ngẩn ra mà nghe. Họ yên lặng nhìn Yến Tử. Nhất là Vĩnh Kỳ, cái triết lý Bình đẳng mà Yến Tử đưa ra đối với chàng, một thái tử đương triều sống trong cái luật lệ tự nhiên về giai cấp thì lại thấy nó mới mẻ vô cùng, hấp dẫn vô cùng. Nhĩ Thái thì khác, Thái biết đây không phải là cát cát thật. Tội giả mạo đã quá rõ, nhưng cái thái độ bình dân, thật thà của Tiểu Yến Tử rõ là rất lôi cuốn, rất được cảm tình của cấp tiện nhân.

Vĩnh Kỳ nói - Cát cát nói rất đúng! Chúng ta sinh ra đời đã ở giai cấp ưu việt, xem chuyện người khác phục vụ mình là chuyện tự nhiên, nên không để ý đến những điều ấy. Rõ ràng những chuyện đó làm sĩ nhục, tổn thương họ!

Lời của Vĩnh Kỳ làm cho nghĩa khí của Tiểu Yến Tử càng bốc cao. Yến Tử nói:

- Nhất là bọn thái giám, chúng ta đã làm tổn thương cơ thể họ, rồi còn bắt người ta hạ mình. Thật là... thật là...

Tiểu Yến Tử không biết diễn tả sự việc thế nào, Nhĩ Thái nói:

- Thật là làm tổn thương danh dự người ta chứ gì?

- Đúng rồi! Đúng rồi! Làm tổn thương danh dự người ta. Đó là điều xằng bậy! Họ vẫn là con người như mình vậy mà làm cho họ cũng bối rối, mặc cảm. Bắt họ coi cái chuyện mình phải làm trâu ngựa cho người khác là tự nhiên. Một sự nhập nhằng không rõ ràng...
Phim Thần Thám Cao Luân Bố
Rồi Tiểu Yến Tử như sực nhớ ra:

- Thôi không nói chuyện đó nữa. Bây giờ hai người có sẵn sàng giúp tôi không?

Nhĩ Thái nói:

- Giúp chuyện gì chứ?

Tiểu Yến Tử nhìn Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái với ánh mắt van xin:

- Hãy dẫn tôi ra khỏi hoàng cung! Tôi có thể hóa trang thành đủ thứ. Thái giám, ni cô gì cũng được. Tôi muốn ra khỏi đây!

Vĩnh Kỳ nghe vậy, lúng túng nhìn Nhĩ Thái:

- Cái chuyện này, chuyện này hình như hơi khó!

Nhĩ Thái nhìn thẳng mắt Tiểu Yến Tử:

- Cát cát định đi ra ngoài làm gì? Nếu có thiếu cái gì cần mua sắm hãy nói, tôi có thể giúp cô, hoặc có muốn nhắn gởi gì ai, hay đưa thư, tôi vẫn làm hộ được mà.

Tiểu Yến Tử lòng đang nóng như lửa đốt, giậm chân nói:

- Các người chẳng biết gì cả. Tôi nhất định phải ra ngoài. Bởi vì... bởi vì tôi có một muội kết nghĩa tên là Tử Vy, tôi rất nhớ cô ta. Không biết muội ấy bây giờ ra sao. Tôi rất cần gặp cô ta, để đưa vàng bạc cho muội ấy xài rồi còn có chuyện muốn nói nữa.

Nhĩ Thái nghe vậy hiểu ra. Cô nàng vừa nhắc đến Tử Vy, người muội kết nghĩa. Như vậy thì chính Yến Tử đã thừa nhận và trong tim cô ta vẫn còn chưa quên Tử Vy.

Về nhà Nhĩ Thái đem ngay chuyện Tiểu Yến Tử kể lại đầy đủ cho Nhĩ Khang và Tử Vy nghe.
Phim Thần Thám Cao Luân Bố
Điều này làm Tử Vy khá xúc động.

- Cô ấy nói còn nhớ đến tôi à? Còn bảo là có một số chuyện muốn nói với tôi nữa ư?

- Vâng, và cũng vì muốn ra khỏi hoàng cung, mà hôm qua cô ta đã trèo tường, suýt chút bị bọn thị vệ tưởng là thích khách, Hoàng thượng bắt buộc dậy sớm nữa là...

Nhĩ Khang tỏ vẻ lo lắng:

- Thế đệ có nói cho cô ta biết là Tử Vy hiện đang ở trong phủ ta không?

- Chưa bàn tính với gia đình làm sao đệ dám nói điều đó. Vấn đề này là một bí mật quan trọng. Có điều đệ thấy cũng lạ. Một cô gái có tâm cơ tốt, thông minh như vậy, sao lại có thể là một tay lường gạt? Một kẻ phản bội chứ! Thật đáng tiếc.

Kim Tỏa đứng gần đấy chen vào:

- Mấy công tử không biết, chớ nghệ thuật lừa gạt của cô ta đã luyện đến chỗ siêu đẳng. Lần đầu tiên gặp, bọn tôi cũng bị cô ấy gạt một lần. Khi còn sống bụi cô ta đã sống bằng những nghề lường gạt đấy chứ!

Tử Vy quay qua trợn mắt:

- Kim Tỏa! Muội không nên chen vào!

Kim Tỏa im tiếng. Nhĩ Khang quay qua Tử Vy thăm dò:

- Cô có muốn gặp cô ấy không?

Tử Vy ngạc nhiên:

- Gặp được à? Bằng cách nào?

- Có hai cách, một là cô trà trộn vô cung, hai là cô ta đi ra ngoài này.

Mắt Tử Vy sáng lên:

- Dễ không?
Phim Thần Thám Cao Luân Bố
- Chỉ cần sự xếp đặt tốt là làm được, mẹ tôi thường xuyên vào hoàng cung và khi vào đấy rồi, sẽ nhờ Ngũ A Ca tiếp sức.

Nhĩ Khang quay qua Nhĩ Thái:

- Cái chuyện này chắc không thể giấu Ngũ A Ca được, vậy nhờ đệ nói trước với huynh ấy.

Nhĩ Thái lắc đầu:

- Cái cách này có vẻ mạo hiểm quá. Trong cung có nhiều người dòm ngó mà Hoàn Châu cát cát đã quậy phá nhiều, nên trở thành chuyện để ý của nhiều người, nhất là Hoàng hậu. Bà ta chỉ chầu chực để vạch mặt. Đệ và Ngũ A Ca sáng nay có đến Thấu Phương Traị Chuyện của Tiểu Yến Tử đã làm đệ lo lắng. Đệ sợ rồi đây có người sẽ mách lại Hoàng hậu về chuyện làm không hay của cô ta.

Nhĩ Khang suy nghĩ:

- Vậy thì ta phải sử dụng cách thứ hai thôi. Làm theo lời yêu cầu của Tiểu Yến Tử, hóa trang cô ta thành tiểu thái giám rồi đưa ra đây. Nhưng chuyện này cũng cần phải có sự trợ giúp của Ngũ A Ca mới được. Vì đưa ra rồi phải đưa cô ấy vào chứ?

- Đệ thấy Ngũ A Ca rất đáng tin cậy. Huynh ấy sẽ giữ bí mật chuyện này.

Nhĩ Khang lại nghĩ ngợi:

- Thế còn chuyện Hạ cô nương đây?

Tử Vy nói - Đừng gọi tôi là Hạ cô nương nữa, hãy gọi là Tử Vy cũng được rồi!

Nhĩ Khang lên tiếng:

- Vậy cũng được, vậy thì cô cũng đừng gọi tôi là công tử này công tử nọ, mà gọi tôi là Nhĩ Khang, đệ của tôi là Nhĩ Thái nhé?

- Vâng, nhưng vừa rồi huynh định nói gì nhỉ?

- Làm gì cũng cần suy nghĩ kỹ. Tiểu Yến Tử là cô gái rất khôn lanh, có thể làm được những điều mà ta cứ nghĩ là khó làm được. Cô ta thế đây. Bằng chứng là bây giờ Hoàng thượng đã hoàn toàn tin tưởng cô ấy chính là con ruột mình và yêu quí cô ấy hết mình. Đó là điều khó xử. Yêu đến độ không ngờ vực bất cứ gì cả. Chẳng hạn chuyện vượt tường tối hôm qua, nếu ta tinh ý một chút là có thể thấy ngay câu chuyện. Như vậy hẳn cô cũng thấy tài năng của Tiểu Yến Tử rồi chứ? Chính vì được vua tin yêu như vậy, nên... nếu bây giờ vua biết đó chỉ là một cát cát giả thì hậu quả thế nào hẳn cô cũng thấy đấy. Luật của triều đình là phải chết và như vậy thì sao đây? Để Tiểu Yến Tử chết ư?
Phim Thần Thám Cao Luân Bố
Tử Vy suy nghĩ một lúc rồi thành thật.

- Tiểu Yến Tử và tôi đã kết nghĩa tỉ muội. Tôi xem cô ấy như tỉ ruột mình. Điều này đã khấn thề trước đất trời. Chúng tôi đã hứa có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Bây giờ tôi chỉ muốn gặp mặt Tiểu Yến Tử chủ yếu là để làm rõ. Tại sao Tiểu Yến Tử lại hành động như vậy? Tôi muốn biết cái nguyên cớ. Bằng không cứ đứng ngồi không yên, tôi cần một sự giải thích, một sự thật. Rồi sau đó tôi sẽ quay về Tế Nam, để làm một Hạ Tử Vy bình thường.

Lời của Tử Vy làm Nhĩ Khang cảm động nói:

- Tôi nghĩ là... cô chẳng cần phải quay về Tế Nam làm gì. Cuộc đời có rất nhiều điều huyền diệu, có những sắp đặt rất kỳ cục. Biết đâu đây là một sự sắp xếp của thượng đế?

Tử Vy kinh ngạc nhìn Nhĩ Khang không biết Khang định nói gì, trong khi ánh mắt Khang cũng thật lạ chàng lại tiếp - Vậy tạm thời, để tôi nói chuyện với mẹ và cha tôi xem sao. Cô hãy tin tưởng đi. Tôi rồi sẽ cố sắp xếp để cô và Tiểu Yến Tử gặp nhau mà!
Phim Thần Thám Cao Luân Bố
Tử Vy nhìn Nhĩ Khang, giọng cảm kích nói:

- Vậy thì xin cảm ơn huynh trước!

Thế là một buổi chiều, Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái kéo đến Thấu Phương Trai, thái độ của họ căng thẳng nhưng cẩn trọng. Vừa đến cửa, Vĩnh Kỳ đã để hai thái giám thân cận của mình là Tiểu Thuận Tử, Tiểu Quế Tử ngoài cửa. Rồi lại bảo Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử, Minh Nguyệt, Thể Hà ra ngoài, hai người mới đi vào, khép hết cửa nẻo lại.

Tiểu Yến Tử rất ngạc nhiên, đợi đến khi nghe Nhĩ Thái kể lại sự việc của Tử Vy. Tiểu Yến Tử mới hét lên:

- Huynh nói gì? Tử Vy đang ở nhà huynh ư? Nghĩa là tất cả sự việc anh đã biết hết? Anh nói thật hay giả vậy?

Và quay qua Vĩnh Kỳ:

- Ngũ A Ca cũng biết chuyện này ư?

Vĩnh Kỳ vội vã đưa tay lên miệng làm hiệu:

- Suỵt nói nhỏ một chút! Đây là chuyện đại sự! Cô không sợ chết ư mà sao lại lớn tiếng thế? Đúng rồi, tôi cũng biết Nhĩ Thái đã nói hết cho tôi nghe. Nhưng mà ở đây chỉ có tôi và Nhĩ Thái với cô, tôi muốn cô nói thật. Cô đúng là cát cát thật hay giả!

No comments:

Post a Comment