Tiểu Yến Tử đỡ Kim Tỏa dậy:
- Đừng làm thế! Tử Vy dù gì cũng là muội ta, chuyện của Tử Vy cũng là chuyện của ta, nếu ta không làm thì ai làm? Thôi chẳng sớm sủa gì nữa, để ta đi ngay cho kịp. Các ngươi hãy quay về Viện nhà nghèo chờ... Ta đi lần này kết quả ra sao chưa biết, vì vậy tối nay ta không về, thì cũng đừng lảng vảng quanh đây làm gì, cứ ở Bắc Kinh mà dò hỏi tin tức.
Phim Sát Thủ Học Việc
Tử Vy gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm:
- Tỉ Yến Tử nhớ cẩn thận nhé!
- Đừng lo! Hãy lo cho bản thân đi!
Tiểu Yến Tử đeo chặt túi của Tử Vy lên người nói, rồi ôm hôn Tử Vy một lần nữa, mới bỏ trèo lên vách đá.
o0o Bên trong trường bắn. Một chú nai phóng nhanh vào bụi câỵ Đoàn người ngựa phóng nhanh đuổi theo, tiếng hò hét inh ỏi:
- Con nai này đã bị chúng ta đuổi theo khá lâu, chắc cũng kiệt sức rồi. Ngũ A Ca! Xin lỗi, tôi ra tay trước vậy nhé!
Nhĩ Khang vừa giương cung lên nhắm, vừa nói nhưng Nhĩ Thái như phát hiện điều gì, chỉ về phía tay trái hét to:
- Ồ! Đằng kia kìa! Có một con gấu to, hãy qua đấy xem. Nhanh lên! Nhanh lên! Trường bắn này lâu rồi đâu có còn gấu, sao lạ vậy?
- Vậy thì... Con gấu này là của tôi đấy nhé, không ai được bắn đấy!
Phim Sát Thủ Học Việc
Nhĩ Khang nghe vậy lanh hơn vội chĩa mũi tên sang trái, rồi hỏi:
- Gấu hử? Ở đâu? Ở đâu?
Vĩnh Kỳ thừa cơ, đắc chí giương cung về phía con nai ban nãy cười nói:
- Cảm ơn Nhĩ Thái nhé! Nhờ ngươi giúp đỡ nên nai sẽ vào tay ta. Cảm ơn! Cảm ơn!
Và buông tên... vút... Nhĩ Khang nhìn Nhĩ Thái chợt hiểu ra. Đúng rồi, làm gì có gấu? Nhưng chuyện xảy ra lại vượt ngoài ý muốn mọi người. Một người con gái... chẳng biết từ đâu chui ra. Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ chẳng hiểu gì cả. Rõ là một chú nai tơ kia mà, làm sao khi họ đến nơi lại biến thành một thiếu nữ? Chỉ thấy là mũi tên của Vĩnh Kỳ khi bay đi, họ lại nghe dội lại một tiếng người "Ối!” Rồi thì...
Vĩnh Kỳ thấy mình đã bắn trúng một người, làm họ bị thương. Vội vã nhảy xuống ngựa trước, cô gái bị thương nằm đó đang sợ hãi, mắt mở to nhìn mọi người. Mũi tên trên ngực cô gái đầy máu đỏ.
Cô gái nhìn Vĩnh Kỳ không chớp mắt, chỉ lắp bắp:
- Xin hãy cho tôi gặp ngay Hoàng thượng! Nhanh lên!
Lúc Tiểu Yến Tử được đưa đến trước vua Càn Long, thì hơi thở rất yếu. Vua Càn Long không ngớt kinh ngạc:
- Cái gì? Nữ thích khách ư? Trường bắn này canh phòng rất nghiêm ngặt làm gì có nữ thích khách vào được chứ?
Phim Sát Thủ Học Việc
Đại thân, tùy tùng và các quan lại đi theo xúm lại nhìn cô gái, được đặt nằm trên bãi cỏ, Vĩnh Kỳ có vẻ bứt rứt nói:
- Hoàng thượng ơi, Lý thái y có mặt đây không? Hãy mau khám thử xem có cứu sống được người không chứ?
Vua Càn Long nhìn cô gái nằm bất động, hỏi:
- Nữ thích khách? Cô gái này mà là nữ thích khách ư? Ai nói?
Vĩnh Kỳ lắc đầu:
- Con không nghĩ như vậy. Con thấy cô ta chỉ đi có một mình à? Phải chăng là dân thường sống ở gần đây? Con thật ân hận, bắn lầm người không biết là có làm cô ta nguy đến tính mạng không? Lý thái y! Lý thái y đâu? Mau lại đây cứu người đi chứ?
Lý thái y là vị thầy thuốc lúc nào cũng có mặt trong đoàn săn bắn của vua, vội vã chạy đến:
- Dạ có thần đây ạ!
Đại học sĩ Phước Luân cũng xuống ngựa nói:
- Khoan đã! Ở đây có điều gì không hợp lý! Tại sao một cô gái trẻ thế này lại đơn thân độc mã vào trường bắn. Phải điều tra lại mới được!
Tiểu Yến Tử nằm thiêm thiếp trên bãi cỏ. Chỉ thấy một đám người lố nhố đứng nhìn mình, còn Hoàng thượng? Ai là Hoàng thượng? Sống chết không là vấn đề, nhưng vật tin của Tử Vy không để cho người ta tùy tiện lấy mất! Cố cựa mình xem thử túi đãy sau lưng còn không? Miệng Yến Tử vẫn lẩm bẩm:
Phim Sát Thủ Học Việc
- Hoàng Thượng... Hoàng thượng... Hoàng thượng...
Nhĩ Khang ngạc nhiên quay qua Vĩnh Kỳ:
- Đệ có nghe cô ta nói gì không? Tại sao miệng cứ lẩm bẩm hai chữ Hoàng Thượng? Có lẽ cô ta biết là Hoàng Thượng thường hay vào đây săn bắn nên lẻn vào. Có cái gì rất lạ ở đây!
Đại học sĩ Phước Luân nhìn xuống, thấy Tiểu Yến Tử đang đưa tay sờ vào cái túi gì phía sau. Cảnh giác kêu lên:
- Không được! Sau lưng cô ấy có cái gì, coi chừng vũ khí! Hãy đưa hoàng thượng ra xa một chút!
Và thuận chân ông đá Tiểu Yến Tử lăn đi một vòng, điều này làm vết thương ở ngực Yến Tử nặng thêm, trong khi một tướng tùy tùng khác rút gươm ra. Vĩnh Kỳ la lên:
- Không được giết người!
Nhĩ Thái cũng nói:
- Hãy đợi điều tra kỹ rồi ra tay cũng không muộn Vua Càn Long khoát tay:
- Hãy dừng tay lại, đợi trẫm!
Tiểu Yến Tử vừ đau vừa sợ và bây giờ thì nàng biết là người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt chính là vua Càn Long, vì vậy cố gom hết sức lực, cố lập lại thật to lời của Tử Vy đã nói:
- Hoàng Thượng! Không lẽ người chẳng còn nhớ gì chuyện mười chín năm về trước? Chuyện của Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh ư?
Sau khi nói được câu đó xong, Tiểu Yến Tử hoàn toàn ngất lịm. Câu nói của Tiểu Yến Tử làm vua Càn Long bàng hoàng.
- Cái gì? Cái gì? Ngươi vừa nói gì vậy? Hãy lập lại một lần nữa xem?
Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái cúi xuống. Nhĩ Thái nhìn lên nói:
- Tâu Hoàng thượng, cô ấy đã bất tỉnh rồi!
Trong khi ông Phước Luân vẫn cảnh giác:
- Coi chừng bẫy đấy! Hoàng thượng Vĩnh Kỳ đưa tay sờ lên túi đãy của Yến Tử nói:
Phim Sát Thủ Học Việc
- Suốt đường mang đến đây, cô ấy cứ khư khư ôm lấy túi này, hẳn bên trong có chứa vật gì đó!
Và chiếc túi được mở ra. Bức tranh và cây quạt được mang ra ngoài. Vĩnh Kỳ ngạc nhiên - Chỉ có cái này thôi ư? Bức tranh và chiếc quạt?
Vua Càn Long nghe nói giật mình - Đâu nào? Mang lại cho trẫm xem!
Vĩnh Kỳ trình bức tranh và chiếc quạt lên, vua Càn Long mở ra. Càng nhìn mặt càng tái. Ông quay qua Tiểu Yến Tử, rồi quay sang Vĩnh Kỳ:
- Vĩnh Kỳ! Hãy mang cô gái lại gần cho ta xem!
- Vâng!
Vĩnh Kỳ vội bước tới bế Tiểu Yến Tử lên. Vua Càn Long có vẻ vô cùng xúc động, ông chăm chú nhìn khuôn mặt cô gái... Và thật bất ngờ... Cuốn phim dĩ vãng từ lớp bụi mờ thời gian như quay ngược trở lại ông run rẩy, lạc giọng nói:
- Lý Thái Y đâu! Lý Thái Y! Hãy mau mau tìm cách cứu sống cô gái này! Nhanh lên! Trẫm muốn cô ta phải sống! Phải sống bằng mọi cách không được chết! Cô ta mà có bề gì coi chừng cái đầu của nhà ngươi đấy!
Sau đó, mấy ngày liền Tiểu Yến Tử vẫn nằm mê man. Và trong cái mê man đó, Yến Tử có cảm giác bềnh bồng như ở trong mây, chung quanh nàng cái gì cũng mềm mại cũng thơm ngát giữa cái trạng thái nửa mê nửa tỉnh đó. Yến Tử thấy có rất nhiều thầy thuốc vây quanh mình. Họ châm kim vào người Yến Tử rồi đỡ dậy cho uống thuốc. Cũng trong cơn mê đó, Yến Tử thấy có nhiều cô tiên bay lượn chung quanh, trong đám tiên trên có một cô tiên hơi lớn tuổi, phúc hậu hơn, thường có mặt thường xuyên bên cạnh, rồi một khuôn mặt đàn ông đầy nam tính, chỉ xuất hiện sau khi có mấy tiếng tung hô “Hoàng đế giá lâm..."
Phim Sát Thủ Học Việc
Cứ thế Yến Tử sống trong cái chập chờn hạnh phúc, được biết bao nhiêu người phục vụ và Yến Tử đâu biết là trong lúc mình mê man, có một ông vua, đó là vua Càn Long, lại phải sống trong sự bức xúc hối hận, tự trách mình.
Hôm ấy, vua Càn Long cũng đến cạnh giường Tiểu Yến Tử, lúc Yến Tử đang sốt cao. Mồ hôi ướt đẫm người. Cô gái cứ lảm nhảm:
- Đau... Đau quá... Chiếc quạt, bức tranh... Đừng... Đừng có giật mất của tôi... Vật còn tôi còn vật mất tôi mất, tôi chết mất... Tôi chết mất.
Vua Càn Long nhìn khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, lòng chợt nhói đau, người vuốt nhẹ lên khuôn mặt xinh xắn ngây thơ cô gái nói:
- Này... này... Hãy tỉnh lại đi... Tỉnh lại đi... Có nghe lời trẫm nói không? Hãy nói cho trẫm biết sự thật... Con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Trong cơn mê sảng, Tiểu Yến Tử nhớ lại lúc mình làm lễ kết bạn với Tử Vy, nghe Tử Vy hỏi nên đáp:
- Tôi mười tám, sinh năm Nhâm Tuất.
Vua Càn Long đưa tay lên bấm:
- Thế... Thế con sinh vào tháng mấy?
Yến Tử nhớ đã mừng rỡ nói với Tử Vy. Tôi đã có họ rồi... Tôi họ Hạ và tôi cũng có ngày sinh. Tôi sinh ngày mùng một tháng tám. Tiểu Yến Tử lẩm bẩm:
- Tôi... mùng một tháng tám... tôi sinh ngày mùng một tháng tám...
Vua Càn Long lại nghĩ ngợi. Bất giác giật mình:
- Đúng rồi...! Đây là con gái của Hạ Vũ Hà thôi.
Phim Sát Thủ Học Việc
- Thế con họ gì?
Tiểu Yến Tử mở mắt trắng bệch ra, thều thào:
- Không có... tôi không có.
- Làm sao lại không có, mẹ con không nói cho con biết sao?
- Tử Vy nói... Vâng, không thể nói là không có. Vâng, tôi có họ chứ, tôi có họ chứ, tôi có... tôi họ Hạ.
Lúc bấy giờ vua Càn Long như đã chứng thực được điều mình đoán, ông run rẩy hỏi tiếp:
- Con... con tên gì?
- Dạ, Tiểu Yến Tử.
Điều này làm vua Càn Long ngạc nhiên. Cái tên gì kỳ vậy? Con chim én nhỏ. Có gì không phải. Vũ Hà chắc hận ta lắm? Không đến kinh đô để tìm ta, một mình cắn răng nuôi đứa bé đến trưởng thành. Bây giờ, Vũ Hà ở đâu, tại sao lại có chuyện Tiểu Yến Tử lại đột ngột xuất hiện thế này? Có quá nhiều điều thắc mắc phải chờ Tiểu Yến Tử hoàn toàn tỉnh táo mới có thể rõ được. Có điều, chắc chắn đây là con của Vũ Hà, cũng có nghĩa là con của ta, chẳng nhầm lẫn được! Vua Càn Long ngắm nhìn Tiểu Yến Tử, càng ngắm càng thấy cô bé xinh đẹp, ông lẩm bẩm:
- Tiểu Yến Tử... Con chim yến nhỏ bé, đã bay từ bờ hồ xa đến đây... À, bây giờ thì ta đã rõ rồi!
- Thôi được con cứ nằm đây mà dưỡng bệnh, đừng bận tâm gì cả... bằng mọi cách trẫm sẽ cứu con mà...
Tiểu Yến Tử sau một thời gian dài mê man, rồi cũng tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, chợt phát hiện ra có vô số các nàng tiên vây quanh, người đang lau mồ hôi, người đang quạt, người xoa bóp, đắp khăn, những bàn tay tuyệt vời làm sao. Tiểu Yến Tử cứ nằm yên thụ hưởng và đến khi mở mắt ra thấy tất cả đang nhìn mình cười.
- Ồ! Tỉnh rồi ư? Biết ta là ai không? Ta là Lệnh Phi nương nương đây!
Lệnh Phi nương nương? À thì ra bà tiên đôn hậu này có tên là Lệnh Phi nương nương. Tiểu Yến Tử lại quay sang phải, có mấy ông tiên đầu tóc bạc phơ đang ngồi quanh bàn tính chuyện gì, hình như có liên quan đến một người nào đang bệnh, quay sang trái thì đỉnh hương trầm đang nghi ngút khói. Tiểu Yến Tử thấy thật dễ chịu. Vẫn nghĩ mình đang ở tạn thiên đàng. Phòng đẹp lộng lẫy quá! Giường nệm êm quá, rồi các cô tiên nữ, hương trầm thơm ngát, như vậy thì chắc là ta đã lên trời, thật không ngờ thiên đàng lại thoải mái thế này, ta sẽ ở lại đây, ta không đi đâu nữa.
Phim Sát Thủ Học Việc
Tiểu Yến Tử hé mắt ra rồi nhắm lại. Có tiếng thì thầm bên cạnh:
- Tỉnh rồi mà? Có phải các ngươi thấy tỉnh rồi không?
- Hẳn vậy. Đã mở mắt ra, con ngươi còn chuyển động nữa mà!
- Vâng, con thấy cô ấy nhìn chúng ta. Chắc sắp tỉnh rồi đấy rồi đấy nương nương ạ.
Đám tiên nữ đang bàn tán thì Tiểu Yến Tử nghe tiếng hô từ xa:
- Hoàng hậu giá lâm! Hoàng hậu giá lâm!
Đám tiên nữ ban nãy xì xào chợt im bặt, rồi Tiểu Yến Tử nghe tiếng hô đồng loạt:
- Hoàng hậu nương nương kiết tường!
Cô tiên lớn tuổi nhất ban nãy quỳ xuống, kính cẩn thưa:
- Lệnh Phi tham kiến Hoàng Hậu nương nương!
Tiểu Yến Tử nghe vậy sợ hãi nhắm mắt lại, tự hỏi:
- Tại sao lại có Hoàng hậu ở đây? Như vậy đây chưa phải là thiên đàng à? Vị Hoàng Hậu này có vẻ oai phong quá!
Phim Sát Thủ Học Việc
Tiểu Yến Tử nghĩ ngợi, mở he hé mắt để ngắm. Bà Hoàng Hậu khoảng trên bốn mươi tuổi, người mang đầy nữ trang, ngọc báu. Đôi mày lá liễu, mắt phụng uy nghi... Và không hiểu tại sao vừa nhìn thấy bà ta, là Tiểu Yến Tử bỗng rùng mình sợ hãi. Phải chăng vì cái ánh mắt quá sắc, quá lạnh? Sau lưng bà ta còn có một bà lão khác, sắc diện cũng thật lạnh lùng.
- Các ngươi hãy bình thân!
- Đừng làm thế! Tử Vy dù gì cũng là muội ta, chuyện của Tử Vy cũng là chuyện của ta, nếu ta không làm thì ai làm? Thôi chẳng sớm sủa gì nữa, để ta đi ngay cho kịp. Các ngươi hãy quay về Viện nhà nghèo chờ... Ta đi lần này kết quả ra sao chưa biết, vì vậy tối nay ta không về, thì cũng đừng lảng vảng quanh đây làm gì, cứ ở Bắc Kinh mà dò hỏi tin tức.
Phim Sát Thủ Học Việc
Tử Vy gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm:
- Tỉ Yến Tử nhớ cẩn thận nhé!
- Đừng lo! Hãy lo cho bản thân đi!
Tiểu Yến Tử đeo chặt túi của Tử Vy lên người nói, rồi ôm hôn Tử Vy một lần nữa, mới bỏ trèo lên vách đá.
o0o Bên trong trường bắn. Một chú nai phóng nhanh vào bụi câỵ Đoàn người ngựa phóng nhanh đuổi theo, tiếng hò hét inh ỏi:
- Con nai này đã bị chúng ta đuổi theo khá lâu, chắc cũng kiệt sức rồi. Ngũ A Ca! Xin lỗi, tôi ra tay trước vậy nhé!
Nhĩ Khang vừa giương cung lên nhắm, vừa nói nhưng Nhĩ Thái như phát hiện điều gì, chỉ về phía tay trái hét to:
- Ồ! Đằng kia kìa! Có một con gấu to, hãy qua đấy xem. Nhanh lên! Nhanh lên! Trường bắn này lâu rồi đâu có còn gấu, sao lạ vậy?
- Vậy thì... Con gấu này là của tôi đấy nhé, không ai được bắn đấy!
Phim Sát Thủ Học Việc
Nhĩ Khang nghe vậy lanh hơn vội chĩa mũi tên sang trái, rồi hỏi:
- Gấu hử? Ở đâu? Ở đâu?
Vĩnh Kỳ thừa cơ, đắc chí giương cung về phía con nai ban nãy cười nói:
- Cảm ơn Nhĩ Thái nhé! Nhờ ngươi giúp đỡ nên nai sẽ vào tay ta. Cảm ơn! Cảm ơn!
Và buông tên... vút... Nhĩ Khang nhìn Nhĩ Thái chợt hiểu ra. Đúng rồi, làm gì có gấu? Nhưng chuyện xảy ra lại vượt ngoài ý muốn mọi người. Một người con gái... chẳng biết từ đâu chui ra. Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ chẳng hiểu gì cả. Rõ là một chú nai tơ kia mà, làm sao khi họ đến nơi lại biến thành một thiếu nữ? Chỉ thấy là mũi tên của Vĩnh Kỳ khi bay đi, họ lại nghe dội lại một tiếng người "Ối!” Rồi thì...
Vĩnh Kỳ thấy mình đã bắn trúng một người, làm họ bị thương. Vội vã nhảy xuống ngựa trước, cô gái bị thương nằm đó đang sợ hãi, mắt mở to nhìn mọi người. Mũi tên trên ngực cô gái đầy máu đỏ.
Cô gái nhìn Vĩnh Kỳ không chớp mắt, chỉ lắp bắp:
- Xin hãy cho tôi gặp ngay Hoàng thượng! Nhanh lên!
Lúc Tiểu Yến Tử được đưa đến trước vua Càn Long, thì hơi thở rất yếu. Vua Càn Long không ngớt kinh ngạc:
- Cái gì? Nữ thích khách ư? Trường bắn này canh phòng rất nghiêm ngặt làm gì có nữ thích khách vào được chứ?
Phim Sát Thủ Học Việc
Đại thân, tùy tùng và các quan lại đi theo xúm lại nhìn cô gái, được đặt nằm trên bãi cỏ, Vĩnh Kỳ có vẻ bứt rứt nói:
- Hoàng thượng ơi, Lý thái y có mặt đây không? Hãy mau khám thử xem có cứu sống được người không chứ?
Vua Càn Long nhìn cô gái nằm bất động, hỏi:
- Nữ thích khách? Cô gái này mà là nữ thích khách ư? Ai nói?
Vĩnh Kỳ lắc đầu:
- Con không nghĩ như vậy. Con thấy cô ta chỉ đi có một mình à? Phải chăng là dân thường sống ở gần đây? Con thật ân hận, bắn lầm người không biết là có làm cô ta nguy đến tính mạng không? Lý thái y! Lý thái y đâu? Mau lại đây cứu người đi chứ?
Lý thái y là vị thầy thuốc lúc nào cũng có mặt trong đoàn săn bắn của vua, vội vã chạy đến:
- Dạ có thần đây ạ!
Đại học sĩ Phước Luân cũng xuống ngựa nói:
- Khoan đã! Ở đây có điều gì không hợp lý! Tại sao một cô gái trẻ thế này lại đơn thân độc mã vào trường bắn. Phải điều tra lại mới được!
Tiểu Yến Tử nằm thiêm thiếp trên bãi cỏ. Chỉ thấy một đám người lố nhố đứng nhìn mình, còn Hoàng thượng? Ai là Hoàng thượng? Sống chết không là vấn đề, nhưng vật tin của Tử Vy không để cho người ta tùy tiện lấy mất! Cố cựa mình xem thử túi đãy sau lưng còn không? Miệng Yến Tử vẫn lẩm bẩm:
Phim Sát Thủ Học Việc
- Hoàng Thượng... Hoàng thượng... Hoàng thượng...
Nhĩ Khang ngạc nhiên quay qua Vĩnh Kỳ:
- Đệ có nghe cô ta nói gì không? Tại sao miệng cứ lẩm bẩm hai chữ Hoàng Thượng? Có lẽ cô ta biết là Hoàng Thượng thường hay vào đây săn bắn nên lẻn vào. Có cái gì rất lạ ở đây!
Đại học sĩ Phước Luân nhìn xuống, thấy Tiểu Yến Tử đang đưa tay sờ vào cái túi gì phía sau. Cảnh giác kêu lên:
- Không được! Sau lưng cô ấy có cái gì, coi chừng vũ khí! Hãy đưa hoàng thượng ra xa một chút!
Và thuận chân ông đá Tiểu Yến Tử lăn đi một vòng, điều này làm vết thương ở ngực Yến Tử nặng thêm, trong khi một tướng tùy tùng khác rút gươm ra. Vĩnh Kỳ la lên:
- Không được giết người!
Nhĩ Thái cũng nói:
- Hãy đợi điều tra kỹ rồi ra tay cũng không muộn Vua Càn Long khoát tay:
- Hãy dừng tay lại, đợi trẫm!
Tiểu Yến Tử vừ đau vừa sợ và bây giờ thì nàng biết là người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt chính là vua Càn Long, vì vậy cố gom hết sức lực, cố lập lại thật to lời của Tử Vy đã nói:
- Hoàng Thượng! Không lẽ người chẳng còn nhớ gì chuyện mười chín năm về trước? Chuyện của Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh ư?
Sau khi nói được câu đó xong, Tiểu Yến Tử hoàn toàn ngất lịm. Câu nói của Tiểu Yến Tử làm vua Càn Long bàng hoàng.
- Cái gì? Cái gì? Ngươi vừa nói gì vậy? Hãy lập lại một lần nữa xem?
Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái cúi xuống. Nhĩ Thái nhìn lên nói:
- Tâu Hoàng thượng, cô ấy đã bất tỉnh rồi!
Trong khi ông Phước Luân vẫn cảnh giác:
- Coi chừng bẫy đấy! Hoàng thượng Vĩnh Kỳ đưa tay sờ lên túi đãy của Yến Tử nói:
Phim Sát Thủ Học Việc
- Suốt đường mang đến đây, cô ấy cứ khư khư ôm lấy túi này, hẳn bên trong có chứa vật gì đó!
Và chiếc túi được mở ra. Bức tranh và cây quạt được mang ra ngoài. Vĩnh Kỳ ngạc nhiên - Chỉ có cái này thôi ư? Bức tranh và chiếc quạt?
Vua Càn Long nghe nói giật mình - Đâu nào? Mang lại cho trẫm xem!
Vĩnh Kỳ trình bức tranh và chiếc quạt lên, vua Càn Long mở ra. Càng nhìn mặt càng tái. Ông quay qua Tiểu Yến Tử, rồi quay sang Vĩnh Kỳ:
- Vĩnh Kỳ! Hãy mang cô gái lại gần cho ta xem!
- Vâng!
Vĩnh Kỳ vội bước tới bế Tiểu Yến Tử lên. Vua Càn Long có vẻ vô cùng xúc động, ông chăm chú nhìn khuôn mặt cô gái... Và thật bất ngờ... Cuốn phim dĩ vãng từ lớp bụi mờ thời gian như quay ngược trở lại ông run rẩy, lạc giọng nói:
- Lý Thái Y đâu! Lý Thái Y! Hãy mau mau tìm cách cứu sống cô gái này! Nhanh lên! Trẫm muốn cô ta phải sống! Phải sống bằng mọi cách không được chết! Cô ta mà có bề gì coi chừng cái đầu của nhà ngươi đấy!
Sau đó, mấy ngày liền Tiểu Yến Tử vẫn nằm mê man. Và trong cái mê man đó, Yến Tử có cảm giác bềnh bồng như ở trong mây, chung quanh nàng cái gì cũng mềm mại cũng thơm ngát giữa cái trạng thái nửa mê nửa tỉnh đó. Yến Tử thấy có rất nhiều thầy thuốc vây quanh mình. Họ châm kim vào người Yến Tử rồi đỡ dậy cho uống thuốc. Cũng trong cơn mê đó, Yến Tử thấy có nhiều cô tiên bay lượn chung quanh, trong đám tiên trên có một cô tiên hơi lớn tuổi, phúc hậu hơn, thường có mặt thường xuyên bên cạnh, rồi một khuôn mặt đàn ông đầy nam tính, chỉ xuất hiện sau khi có mấy tiếng tung hô “Hoàng đế giá lâm..."
Phim Sát Thủ Học Việc
Cứ thế Yến Tử sống trong cái chập chờn hạnh phúc, được biết bao nhiêu người phục vụ và Yến Tử đâu biết là trong lúc mình mê man, có một ông vua, đó là vua Càn Long, lại phải sống trong sự bức xúc hối hận, tự trách mình.
Hôm ấy, vua Càn Long cũng đến cạnh giường Tiểu Yến Tử, lúc Yến Tử đang sốt cao. Mồ hôi ướt đẫm người. Cô gái cứ lảm nhảm:
- Đau... Đau quá... Chiếc quạt, bức tranh... Đừng... Đừng có giật mất của tôi... Vật còn tôi còn vật mất tôi mất, tôi chết mất... Tôi chết mất.
Vua Càn Long nhìn khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, lòng chợt nhói đau, người vuốt nhẹ lên khuôn mặt xinh xắn ngây thơ cô gái nói:
- Này... này... Hãy tỉnh lại đi... Tỉnh lại đi... Có nghe lời trẫm nói không? Hãy nói cho trẫm biết sự thật... Con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Trong cơn mê sảng, Tiểu Yến Tử nhớ lại lúc mình làm lễ kết bạn với Tử Vy, nghe Tử Vy hỏi nên đáp:
- Tôi mười tám, sinh năm Nhâm Tuất.
Vua Càn Long đưa tay lên bấm:
- Thế... Thế con sinh vào tháng mấy?
Yến Tử nhớ đã mừng rỡ nói với Tử Vy. Tôi đã có họ rồi... Tôi họ Hạ và tôi cũng có ngày sinh. Tôi sinh ngày mùng một tháng tám. Tiểu Yến Tử lẩm bẩm:
- Tôi... mùng một tháng tám... tôi sinh ngày mùng một tháng tám...
Vua Càn Long lại nghĩ ngợi. Bất giác giật mình:
- Đúng rồi...! Đây là con gái của Hạ Vũ Hà thôi.
Phim Sát Thủ Học Việc
- Thế con họ gì?
Tiểu Yến Tử mở mắt trắng bệch ra, thều thào:
- Không có... tôi không có.
- Làm sao lại không có, mẹ con không nói cho con biết sao?
- Tử Vy nói... Vâng, không thể nói là không có. Vâng, tôi có họ chứ, tôi có họ chứ, tôi có... tôi họ Hạ.
Lúc bấy giờ vua Càn Long như đã chứng thực được điều mình đoán, ông run rẩy hỏi tiếp:
- Con... con tên gì?
- Dạ, Tiểu Yến Tử.
Điều này làm vua Càn Long ngạc nhiên. Cái tên gì kỳ vậy? Con chim én nhỏ. Có gì không phải. Vũ Hà chắc hận ta lắm? Không đến kinh đô để tìm ta, một mình cắn răng nuôi đứa bé đến trưởng thành. Bây giờ, Vũ Hà ở đâu, tại sao lại có chuyện Tiểu Yến Tử lại đột ngột xuất hiện thế này? Có quá nhiều điều thắc mắc phải chờ Tiểu Yến Tử hoàn toàn tỉnh táo mới có thể rõ được. Có điều, chắc chắn đây là con của Vũ Hà, cũng có nghĩa là con của ta, chẳng nhầm lẫn được! Vua Càn Long ngắm nhìn Tiểu Yến Tử, càng ngắm càng thấy cô bé xinh đẹp, ông lẩm bẩm:
- Tiểu Yến Tử... Con chim yến nhỏ bé, đã bay từ bờ hồ xa đến đây... À, bây giờ thì ta đã rõ rồi!
- Thôi được con cứ nằm đây mà dưỡng bệnh, đừng bận tâm gì cả... bằng mọi cách trẫm sẽ cứu con mà...
Tiểu Yến Tử sau một thời gian dài mê man, rồi cũng tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, chợt phát hiện ra có vô số các nàng tiên vây quanh, người đang lau mồ hôi, người đang quạt, người xoa bóp, đắp khăn, những bàn tay tuyệt vời làm sao. Tiểu Yến Tử cứ nằm yên thụ hưởng và đến khi mở mắt ra thấy tất cả đang nhìn mình cười.
- Ồ! Tỉnh rồi ư? Biết ta là ai không? Ta là Lệnh Phi nương nương đây!
Lệnh Phi nương nương? À thì ra bà tiên đôn hậu này có tên là Lệnh Phi nương nương. Tiểu Yến Tử lại quay sang phải, có mấy ông tiên đầu tóc bạc phơ đang ngồi quanh bàn tính chuyện gì, hình như có liên quan đến một người nào đang bệnh, quay sang trái thì đỉnh hương trầm đang nghi ngút khói. Tiểu Yến Tử thấy thật dễ chịu. Vẫn nghĩ mình đang ở tạn thiên đàng. Phòng đẹp lộng lẫy quá! Giường nệm êm quá, rồi các cô tiên nữ, hương trầm thơm ngát, như vậy thì chắc là ta đã lên trời, thật không ngờ thiên đàng lại thoải mái thế này, ta sẽ ở lại đây, ta không đi đâu nữa.
Phim Sát Thủ Học Việc
Tiểu Yến Tử hé mắt ra rồi nhắm lại. Có tiếng thì thầm bên cạnh:
- Tỉnh rồi mà? Có phải các ngươi thấy tỉnh rồi không?
- Hẳn vậy. Đã mở mắt ra, con ngươi còn chuyển động nữa mà!
- Vâng, con thấy cô ấy nhìn chúng ta. Chắc sắp tỉnh rồi đấy rồi đấy nương nương ạ.
Đám tiên nữ đang bàn tán thì Tiểu Yến Tử nghe tiếng hô từ xa:
- Hoàng hậu giá lâm! Hoàng hậu giá lâm!
Đám tiên nữ ban nãy xì xào chợt im bặt, rồi Tiểu Yến Tử nghe tiếng hô đồng loạt:
- Hoàng hậu nương nương kiết tường!
Cô tiên lớn tuổi nhất ban nãy quỳ xuống, kính cẩn thưa:
- Lệnh Phi tham kiến Hoàng Hậu nương nương!
Tiểu Yến Tử nghe vậy sợ hãi nhắm mắt lại, tự hỏi:
- Tại sao lại có Hoàng hậu ở đây? Như vậy đây chưa phải là thiên đàng à? Vị Hoàng Hậu này có vẻ oai phong quá!
Phim Sát Thủ Học Việc
Tiểu Yến Tử nghĩ ngợi, mở he hé mắt để ngắm. Bà Hoàng Hậu khoảng trên bốn mươi tuổi, người mang đầy nữ trang, ngọc báu. Đôi mày lá liễu, mắt phụng uy nghi... Và không hiểu tại sao vừa nhìn thấy bà ta, là Tiểu Yến Tử bỗng rùng mình sợ hãi. Phải chăng vì cái ánh mắt quá sắc, quá lạnh? Sau lưng bà ta còn có một bà lão khác, sắc diện cũng thật lạnh lùng.
- Các ngươi hãy bình thân!
No comments:
Post a Comment