Saturday, June 8, 2013

Phim Bụi Đời Chợ Lớn

Blinky’ Lou Stearns, ‘Dumbo’ Keith Munson và Rex Youngblood, tên lái chiếc xe Gangster, cả ba câm như hến. Nhưng dù sao tôi cũng xin được lệnh bắt giam chúng nó, vì các chuyên gia đạn đạo đã chứng minh rằng có ít nhất một trong những viên đạn đã xuyên vào xe Jaguar của tôi được bắn ra từ khẩu súng lục của Dumbo Munson.

Trên lệnh bắt giam của gã vậy là có ghi lý do tìm cách giết người. Ở lệnh bắt giam của hai tên còn lại là lý do trợ giúp giết người, tòng phạm, tàng trữ vũ khí trái phép và tìm cách giam giữ người trái phép, được tiến hành chống lại sĩ quan đặc nhiệm Phil Decker.

Cả ba thằng con trai đều có một danh sách tiền án nặng ký. Rex Youngblood và Keith Munson ngoài ra vẫn còn trong thời gian thụ án treo.

Tập hồ sơ của Lou Stearns dẫn chúng tôi quay trở lại tới thời gian nhập lính của gã. Khác với Pat Labonte, kẻ không bao giờ bị chính thức tuyên án, Stearns đã phải ngồi tù ba năm vì tội ăn cắp vũ khí trong nhà tù quân sự Leavenworth, trước khi gã quay trở lại thành phố quê hương New York. Ở đây, đầu tiên gã làm một tay đấm đá thuê vài năm, sau đó làm cận vệ cho tay trùm Don Gino Borgo, cho tới khi gã Don kia chết một cái chết rất trái tự nhiên. Lúc đó Lou Stearns lại không có sếp và lại không có sự bảo đảm hè phố mà một dân tộc Mafia có tổ chức chặt chẽ đem lại cho thuộc hạ.

Gã tìm cách tạo dựng một băng riêng. Gã tụ tập những thanh niên vô gia cư và có tiền án từ những Getto của người da đen và từ khu Spanish Harlems, xúi bọn họ đi cướp của và tấn công ra cả những thị trấn ngoại ô hiền lành. Nhưng Lou Stearns không phải kẻ có tài lãnh đạo. Khi một đơn vị đặc trách được thành lập với nhiệm vụ đập nát băng đảng của gã thì Lou đã nhanh chóng bị tóm cổ và bị xử khá nặng.

Sự im lặng lì lợm của gã bây giờ cho biết rằng gã lại đang đứng trong sự chở che của một băng đảng quyền thế, được tổ chức chặt chẽ.

Trong khi gắng sức bắt chuyện với Stearns, Munson và Youghblood, tôi cũng để mắt xem cả ba bọn chúng có đứa nào mặc một món trang phục làm bằng vải len màu xanh dương hay không.

Không có. Sẽ là quá đơn giản và cũng quá đẹp đẽ để có thể trở thành hiện thực.


Phim Bụi Đời Chợ Lớn

Khi tôi quay trở lại văn phòng thì đã có một mảnh giấy ghi thông tin điện thoại nằm chờ sẵn. Mike Kellin đã gọi tới. Anh nhắn là anh sẽ chờ tôi ở quán Bernie cho tới hai giờ chiều. Sát sạt hai giờ tôi mới hối hả lao được vào phòng ăn của quán Bernie. Nhìn thấy cái vẫy tay của Kellin, tôi bước đến bên bàn anh. Trước mặt anh là một tách cà phê. Lần này không có rượu Whisky, chỉ sau một ánh mắt kiểm tra thoáng qua tôi đã biết như vậy.

- Hôm nay tôi mời anh, - anh nói. – Món sò nướng ngon lắm. Tôi đã ăn tới hai suất để không làm mếch lòng cô bồi bàn.

Tôi cười. Cô bồi bàn tên là Eva, và tôi quen khá thân với cô.

- Chào Jerry, - cô vui vẻ nói. Cô gái da đen béo tròn và bây giờ cũng vui vẻ. Ít nhất là với tôi. – Hôm nay ta ăn gì nào? Bọn tôi có thịt xông khói hấp nóng, cả món tôm nướng cũng tốt.

- Món sò hấp thì sao? – Tôi hỏi.

Eve nhăn mặt. – Không, Jerry, sò đó đến từ hôm qua.

Tôi cười phá lên. - Tốt, cho tôi món thịt xông khói. Sau đó tôi uống cà phê. – Eve rút đi. Giờ đến lượt Kellin xị mặt xuống. - Đừng phiền lòng quá, Mike!- Tôi nói. - Bọn sò tươi lâu mà.
Phim Bụi Đời Chợ Lớn
Anh mời tôi thuốc lá và châm lửa cho tôi.

- Có chuyện gì mới không? – Tôi hỏi.

Tôi không muốn ngay lập tức bỏ bom bằng cái tin rùng rợn rằng chính thức đang có kẻ muốn kết liễu đời anh. Kinh nghiệm bản thân cho tôi hiểu rõ tâm trạng của một người biết mình đang nằm trong danh sách đen của kẻ khác.

- Tôi không muốn anh ăn mất ngon, - Kellin nói.

- Thôi đừng để ý đến chuyện ăn uống! – Tôi vui vẻ.

- Thì tùy anh. Greenfield vừa xạc cho tôi một trận. Thiếu chút nữa là tôi quyết định bỏ chỗ đó.

- Tôi biết, - tôi nói, - ý tôi muốn nói là tôi biết của tôi. Ông ta làm mình làm mẩy dữ lắm. – Tôi mỉm cười.

- Thế sếp của anh sau đó có cáu kỉnh với bọn anh như ủy viên công tố quận không?

- Tôi không biết Hubert Greenfield cáu kỉnh tới mức nào, - tôi né tránh.

- Ông ta yêu cầu tôi ngưng mọi mối quan hệ với anh và với cảnh sát liên bang, - Kellin nói.
Phim Bụi Đời Chợ LớnEve mang thức ăn lại. Tôi dập thuốc. Kellin đốt cho mình một điếu mới. Anh nhìn tôi trân trân.

- Tôi sẽ không thèm nghe lấy một nửa lời, - anh tuyên bố, nhấn mạnh từng chữ.

- Chắc anh cũng cáu kỉnh rồi, phải không? – Tôi nói hơi có phần nhồm nhoàm vì tôi vừa đưa một miếng lớn vào trong miệng. Một quý ông lịch sự không nói khi đang ăn, tôi biết thế. Nhưng nếu Kellin hút thuốc trong khi tôi ăn, thì chắc tôi cũng được phép vừa ăn vừa nói. Suy cho cùng, lời tuyên bố nổi loạn của Kellin cũng có đôi phần bất ngờ. Nhưng những câu chữ sau đó của anh còn gây bất ngờ hơn nữa.

- Tôi biết là Rank đã bị giết chết. Và Greenfield có dính dáng tới chuyện đó!

Miếng ăn nghẽn ngang cổ họng. Cố gắng lắm tôi mới nuốt được nó xuống.

- Có chuyện gì thế? – Kellin hỏi. – Anh đừng làm ra vẻ ngạc nhiên chứ! Ngay từ phút đầu anh đã tính đến khả năng này!

- Anh vừa đưa ra hai lời khẳng định. Hãy bắt đầu giải thích đi.

- Sáng hôm qua Greenfield đã xem trước mặt tôi danh sách các biên bản nghe điện thoại mới được gởi tới, - Kellin nói. - Những thứ vô ý nghĩa đã được loại ra từ thời đầu chiến dịch thì ông ta đưa cho tôi. Nhưng ông ta gạt sang bên một tờ giấy và nói rằng chuyện ngày giờ không quan trọng nữa. Nói ngắn gọn, ông ta đã loại ra một tờ.

- Chuyện đó khiến anh không yên tâm, và anh đã xoay ra nó.

- Đúng thế. Tôi đã xuống gặp bộ phận kỹ thuật. Tôi khẳng định rằng những bản sao mà tôi nhận được có phần thiếu rõ, và người ta đã đưa cho tôi một bản mới. – Kellin thọc tay vào túi áo veston và lôi ra một tờ giấy gập nhỏ.

Anh mở nó ra rồi đẩy sang phía tôi.

Tôi lướt qua những dữ liệu được ghi trên phần đầu biên bản. Số của máy điện thoại bị nghe lén, số của giấy phép, tên của quan tòa đã ký bên dưới giấy phép nghe lén.

Máy này là máy của Elmar Rank, và cuộc nói chuyện này được ghi lại vào tối ngày hôm qua, lúc 7 giờ 12 phút. Nếu như phỏng đoán của chúng tôi đúng, thì lúc đó tên giết người đã có mặt trong nhà. Từ chỗ ẩn nấp, chắc gã đã nghe thấy Rank nói chuyện với cậu con trai Desmond, người mà ông ta gọi là Teddy. Chắc tên sát nhân đã nhận được lệnh giết Rank thật muộn, để cái chết của ông ta không bị phát hiện quá sớm, và khiến người ta nghi ngờ cuộc đụng độ giữa Kellin và kẻ nhận lệnh giết người.
Phim Bụi Đời Chợ Lớn
Rank: Hallo, Teddy, các con sống ra sao?

Desmond: Tốt lắm, ba. Bob hôm nay đi nghe nhạc với một vài người bạn.

Rank: chắc cũng có một vài bạn nữ phải không?

Desmond: Ba thì cứ luôn nghĩ đến chuyện đấy, ba!

Rank: Ba cũng có một thời trẻ trung. Các con cứ thoải mái vui chơi, miễn đừng có xao lãng chuyện học hành!

Desmond: Ba đừng lo! Chắc chắn là không đâu. Mọi thứ ở đây rất tuyệt, con nói thật đấy.

Rank: Thế thì ba rất vui, Teddy, rất vui đấy. Nghe này, ba gọi đến vì chuyện này… ngày mai ba gửi tiền cho bọn con. Có thể 500, rồi sau đó lại đều đặn…

Desmond: Ba ơi, bọn con rất cám ơn ba, cái đó ba biết. Nhưng ba không phải cố gắng quá sức vì bọn con đâu!

Rank: Đừng nói chuyện ngớ ngẩn, Teddy! Ba rất thích làm được chuyện gì đó cho bọn con. Ba rất tự hào về các con, và ba làm tất cả những gì có thể.

Desmond: Con không hiểu ba làm thế nào mà xoay ra nhiều tiền thế. Con thấy ba rất tuyệt, nhưng bọn con tự sức lo được mà. Bọn con sống không phải như lũ con cháu nhà Rockefeller, nhưng cũng rất ổn. Mỗi tuần con làm ba ca đêm trong một siêu thị. Qua đó con mua được thực phẩm cho hai anh em với giá rẻ hơn. Hai tháng nữa, khi con phải tập trung học để chuẩn bị thi, Bob sẽ nhảy vào làm thay con. Ba thấy đấy, mọi việc sẽ rất ổn mà!
Phim Bụi Đời Chợ Lớn
Rank: Thế thì ba sống và làm việc để làm gì? Ba thích làm như vậy mà. Chào Bob hộ ba! Cuối tuần ba sẽ gọi lại.

(Kết thúc cuộc gọi vào lúc 19 giờ 17 phút)

Tôi đẩy miếng giấy trở về phía Kellin.

Trong người tôi nôn nao. Tôi ném dĩa xuống đĩa ăn và châm cho mình một điếu thuốc.

Eve, cô bồi bàn béo tròn, lạch bạch đi đến nơi và nhìn tôi đầy trách móc.

- Sao thế, Jerry? Anh gặp chuyện buồn hả? Chắc không phải do món thịt xông khói của chúng tôi.

- Tôi xin lỗi, Eve, - tôi lẩm bẩm. – Làm ơn mang cà-phê lại cho tôi!

Kellin nói: - Một người đàn ông chỉ một tiếng sau đó sẽ tự treo cổ có nói chuyện bằng giọng đó với con trai của ông ta không?

- Không, - tôi trả lời. – Tôi không tưởng tượng được.
Phim Bụi Đời Chợ Lớn
- Nó là bằng chứng, đúng không?

- Nó có thể là một trong các bằng chứng, nếu có thể dẫn tới một vụ xét xử, - tôi thận trọng nói.

- Anh có tin là Greenfield có liên quan đến vụ này?

Tôi nghi ngờ lúc lắc đầu. – Có thể ông ta chỉ đọc lướt qua tờ giấy và không nắm được ý nghĩa của nó. Một cuộc nói chuyện cá nhân…

- Trời đất, Jerry, bản thân anh cũng đâu có tin như thế! Chả lẽ anh sợ “thú dữ”?

- Giờ đến lượt anh nói chuyện ngớ ngẩn. Anh hãy tận dụng dữ liệu này đi! Anh là người đã đào ra nó, không phải tôi!

- Tôi sẽ đưa nó cho bộ phận nội chính. Nhưng rồi sau đó là chuyện gì? Sau đó Greenfield sẽ đóng kín cửa. Và mọi chuyện kết thúc.

- Có thể. Thế thì anh giữ nó lại!

- Và Elmar Rank sẽ được chôn như một người tự tử. Jerry, tôi cũng còn một chút lương tâm!

- Còn những bằng chứng khác cho biết Rank đã bị giết, - tôi nhẹ nhàng giải thích, rồi tôi kể về những sợi len màu xanh dương trong kẽ móng tay của Rank. - Bạn đồng nghiệp Phil Decker của tôi đang quan tâm đến vụ này. Nếu anh muốn, Phil có thể mách cho các bạn đồng nghiệp biết về cú điện thoại được ghi âm. Sau đó thì chính ban trọng án sẽ ra mặt đòi bản sao của biên bản ghi âm điện thoại, đòi trực tiếp từ bộ phận kỹ thuật bên anh. Anh thấy giải pháp này thế nào?

Kellin cân nhắc một lúc rồi gật đầu. - Tốt. Chỉ không được phép cho Greenfield biết là tôi có biết chuyện gì đó. – Kellin lại châm một điều thuốc mới. – Jerry, sao tôi thấy trong người lạ lắm. Anh hiểu không?

- Tôi hiểu chứ.

- Ai muốn gạt tôi ra khỏi đường đi? Greenfield chăng?

- Nếu đó là Greenfield, điều mà chúng ta đang nghi ngờ, thì không phải tới hôm qua ông ta mới định như vậy đâu. Và chắc chắn anh đã trở thành một yếu tố khó chịu đối với những hãng lừa đảo kia từ khi anh còn ngồi trong sở cảnh sát. Vì thế mà Greenfield đã cho mang anh lại gần ông ta, để ông ta dễ bề kiểm soát anh, và phía đối diện luôn có khả năng xoay xở chống đối. Rõ rồi chứ?

- Rõ. Và vì vậy mà công việc của tôi trong thời gian cuối này chẳng hề tiến được chút nào. – Kellin thú nhận. – Nhưng kẻ nào cho giết tôi? Greenfield?
Phim Bụi Đời Chợ Lớn
- Chắc ông ta không đi xa đến thế đâu. Tôi không tưởng tượng được ra chuyện đó. Kẻ ban mệnh lệnh là những gã đàn ông giật dây. Chắc thậm chí còn là một gã duy nhất. Chắc anh phải có một ý nào đó, Mike!

- Bọn giật dây ngồi ở Las Vegas. Ở đây chỉ có bọn tay chân cấp dưới thôi.

- Và bọn sát thủ nữa chứ. Trời ạ, Kellin, chắc anh không chỉ ngồi sau bàn viết và nghiên cứu bản vẽ hay danh sách vật liệu!

No comments:

Post a Comment