Phim Tiếu Ngạo Giang Hồ |
phim Tiếu Ngạo Giang Hồ
Đạo diễn: Diễn viên: Lý Á Bằng, Hồ Tịnh Quốc gia: Trung Quốc Thể loại: Phim kiếm hiệp Thời lượng: 40 tập Năm: 2001
phim Tiếu Ngạo Giang Hồ
Từ từ, mày làm như...?
- Quà tao đâu! - Thằng Tuấn ngồi một mình ở phòng, không biết nó cô đơn quá hoá rồ không nữa.
- Đây quà mày này! - Tôi móc cái khăn của khu du lịch khoa ra đưa cho nó, còn nguyên cái logo khu du lịch to tướng.
- Con khỉ...!
- Rồi, bớt nóng, chờ tao tắm cái đã!
phim Tiếu Ngạo Giang Hồ
Mặc kệ thằng bạn mặt nhăn hơn quả táo thuốc Bắc, tôi ào vào phòng tắm, xối nước ầm ĩ, hát hò ỏm tỏi.
- Mày im miệng dùm tao được không!
- Đang vui...! - Tôi lại vu vơ hát tiếp.
- Có gì mà vui vậy, cua được em nào à?
Thực chất, tôi cũng chả hiểu tôi vui bởi cái gì nữa, nên chẳng trả lời thằng bạn, cứ thế mà lẩm nhẩm lại mấy câu trong bài Riêng một góc trời vừa nghe.
- Mấy thằng kia đâu? - Tôi nhấp ngụm nước ngọt, thắc mắc hỏi thằng Tuấn.
- Đi hết rồi, đứa lên bác chơi, đứa đi đâu tao cũng không rõ.
- Ờ,thế mày không đi chơi à? - Tôi đẩy cái dĩa trái cây sang trước mặt nó, coi như làm quà đi chơi về.
- Chơi bời con khỉ, sắp thi rồi mày!
Nghe đến chữ gần thi tôi mới sực nhớ ra, không khác gì sét đánh ngang tai giữa buổi trưa.
- Chết mồ, giờ cũng tháng mười hai rồi!
- Ừ, nửa tháng nửa thi, học hành gì chưa?
- Chưa! - Tôi thở dài ngao ngán.
phim Tiếu Ngạo Giang Hồ
Vị chi, tôi phải thi sáu môn và có tổng thời gian là mười lăm ngày để ôn thi. Mỗi môn sẽ ngốn của tôi thời gian hai ngày rưỡi, nghe có vẻ khó khăn khi trên lớp, tôi hay ngủ gục đến nỗi không biết kiến thức mình hổng ở đâu nữa.
- Mặt mày sao nghệt ra thế?
- Đang tính...!
- Mày tính cái gì? - Thằng Tuấn nhăn mặt khó hiểu.
- Tính xác suất tao đậu tất cả! - Tôi nhe răng cười khà khà.
Thằng Tuấn đành lắc đầu, bó tay trước cái vẻ tự tin giả tạo của tôi. Nó nào biết, tôi cũng đang lo sốt vó cả lên chứ đâu.
Về đến phòng, tôi leo lên giường, ngủ mộ tgiấc. Dù sao việc bồi dưỡng sức khoẻ là điều đầu tiên cần phải làm lúc này.
Tiếp theo, tôi nhắn tin cho Thương xin sự viện trợ.
- Này, Thương ghi hết trong này, có gì không hiểu cứ hỏi nhé!
Thương chìa ra sáu cuốn vở, tôi lật sơ qua, có vẻ đúng như lời quảng cáo của cô bạn, không thiếu sót một bài nào. Đúng là con gái có khác, chả bù cho tụi con trai chúng tôi. Tôi sáu môn thì ghi chép vào ba cuốn vở, thiếu đầu thiếu cuối, còn vẽ nhăng cuội cả lên, đến nỗi, học gần hết một học kì, mà có khi cuốn vở còn mới tinh nữa là.
phim Tiếu Ngạo Giang Hồ
- Có gì mà suy tư vậy?
- À, không, có gì Tín sẽ hỏi!
Tôi nói rồi vẫy tay chào Thương, phóng thẳng ra cửa hàng photo ở hội quán kí túc. Hùng dũng, hiên ngang, đặt chồng vở lên mặt bàn.
- Photo hết dùm con cô ơi.
Bà chủ quán mở chồng vở ra, rồi quay lại nhìn tôi, với cái vẻ mặt khó chịu. Chắc là không ưa mấy thằng học hành cẩu thả, để giờ gần thi rồi mới vắt chân lên cổ mà chạy đua.
phim Tiếu Ngạo Giang Hồ
Tôi hoàn trả tất cả cho Thương, cầm đống photo về và bước vào chương trình chuẩn bị thi cử. Phòng tôi cũng chẳng thằng nào khác tôi là mấy, cứ lầm rầm như đọc kinh. Thằng Việt thì treo cái tờ giấy:“Quyết tâm học thi” lên bức tường ở khoảng giường nó. Đúng là tinh thần võ đạo có khác, làm cái gì cũng ngút trời chí khí.
Phòng chúng tôi chẳng thằng nào bảo thằng nào, cứ thế cắm cúi học. Bình thường thì cứ thong thả, thong dong mãi đến tối mới chịu ngồi vào bàn chong đèn, thì nay, cứ xong giờ cơm tối là nháo nhào ngồi nghiêm túc, viết lách, chau mày, bóp trán. Đến hai ba giờ sáng thì thằng đầu tiên mới chịu lăn ra ngủ.
phim Tiếu Ngạo Giang Hồ
- Này, sao mặt thâm quầng vậy? - Thương nhìn tôi sau một tuần tu luyện.
- Luyện công quá độ, tẩu hoả nhập ma!
- Luyện công...!
- Chứ còn gì nữa, sắp thi rồi!
- Ồ! - Thương gật gù ra vẻ thông cảm.
Bình thường, Phong và Thương học rất chăm chỉ nên đến sát kì thi, hai người bạn tôi rất vững tâm. Họ tỏ ra thoải mái, chẳng lo sợ điều gì cả. Còn tôi với Bông Xù thì cứ rối hết cả lên, đúng là anh em có nạn cùng chia.
- Giờ Phong kèm Vi, còn Tín chịu khó hỏi Thương nhé!
- À, ừm...!
- Sắp thi rồi, có gì hỏi thôi, đừng ngại!
Thằng Phong có vẻ hiểu rõ cái lòng tự trọng của một thằng con trai là như thế nào, nên động viên tôi. Tôi ầm ừ cho qua chuyện.
- Này,Tín có hiểu hết không vậy?
- Không!
- Sao không hỏi Thương?
- Thì cái gì cũng không hiểu, hỏi không kịp nữa! - Tôi tỏ vẻ bình thản, nhún vai.
phim Tiếu Ngạo Giang Hồ
Thương lắc đầu liên tục, trên quãng đường đi về kí túc, cô nàng nhất quyết bảo tôi cái gì không hiểu thì phải hỏi, vì thi cử là quan trọng. Nhưng tôi thuỷ chung cứ lắc đầu cho qua, cứ làm cái mặt
“Thi cử thôi, có gì quan trọng!”.
Khiến Thương phải chịu thua.
Đó là trước mặt tỏ vẻ, chứ lúc trong phòng, tôi hoàn toàn tập trung hết công suất, suốt ngày ngồi bên máy tính mày mò những điều chưa hiểu. Cũng chẳng biết có phải vì lòng tự trọng như thằng Phong dự tính, hay là do tôi không muốn mất mặt với cô bạn phòng đối diện hay không, tôi tuyệt nhiên chẳng bao giờ đi cầu đạo bao giờ. Một mình tôi giữa đống tài liệu, giữa những con số thống kê , đầu óc hoa lên, nhưng ý chí lì lợm khiến tôi vẫn sống sót.
Kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
phim Tiếu Ngạo Giang Hồ
Tôi thi môn cuối cùng thì lúc đó cũng là gần giữa tháng một. Môn này đối với tôi hơi khó, vì tôi chưa kịp tìm hiểu cho kĩ.Đề bốn câu, làm đúng hai câu thì tôi qua môn, nhưng đến câu thứ hai thì tôi tắc tị, không viết thêm được gì nữa.
“Ba câu còn lại cứ lạ hoắc, chẳng biết Thầy có ra đề vượt kiến thức không nữa?” - Tôi cắn bút làu bàu, bắt đầu cố ghi tất cả những cái gì gọi là manh mối ra nháp, hi vọng trong cơn quẫn trí, sẽ có chút gì đó quen thuộc hiện lên.
phim Tiếu Ngạo Giang Hồ
Nhưng có lẽ đến khi tôi cắn nát cả đầu bút, trên tờ giấy thi của tôi cũng chỉ vọn vẹn được một câu.
Thương ngồi ngang với tôi, hai đứa đều ngồi đầu bàn nên cô nàng nhìn vào bài thi của tôi là đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra với cái thằng “đã dốt không chịu hỏi?”.
- Này,bí câu nào vậy? - Thương nhỏ giọng, mắt không rời bài thi.
- Bí tất! - Tôi vươn người ra dựa vào bàn thở dài.
Thương nheo mắt nhìn tôi, rồi lại cắm cúi làm bài. Thời gian chín mươi phút trôi qua nhanh chóng, trong khi tờ giấy thi thì chưa thêm được chữ nào, còn tờ giấy nháp thì chi chít biết bao nhiêu là chữ, lần những cái gạch ngang thể hiện cho sự bất lực.
- Này...!
- Gì?
Tôi nhìn xuống đầu bàn của cô bạn, tờ giấy nháp với những dòng chữ nắn nót. Đó là câu trả lời cho bài tập số hai, nếu tôi không nhầm. Thương đang tỏ lòng hào hiệp cứu vớt tôi. Chỉ cần ngoan ngoãn chép hết những dòng chữ này vào, tôi sẽ chẳng phải rớt môn.
Giữa rớt một môn học, với bản tính tự trọng của một thằng con trai, đúng là đáng để cân nhắc. Nếu bây giờ mà chép thì tôi cũng chẳng phải sợ điều tiếng, bởi trong thi cử, cái chuyện bạn giúp bạn cũng đâu phải là chuyện gì mới mẻ.
Tôi cầm bút lên, chuẩn bị đưa mắt nhìn sang tờ giấy nháp của Thương. Rồi bất chợt tôi bỏ bút xuống, khoanh tay trước ngực. Thương nhìn sang tôi, nhìn sang giám thị rồi quay sang:
phim Tiếu Ngạo Giang Hồ
- Sao thế?
- Không sao cả?
- Sao không...?
- Không, khỏi đi, học lại cho chắc! - Tôi cười hề hề.
Mặt Thương nhăn nhó khó chịu khi lòng tốt bị tôi từ chối, cô bạn giữ nguyên khuôn mặt ấy cho đến khi hai đứa tôi ra khỏi phòng thi.
- Sao không chép đi?
- Làm gì! - Tôi thản nhiên hỏi ngược lại.
- Thì đậu chứ sao!
- Nhưng mà đậu rồi thì sao, có phải Tín làm đâu.
Tôi nói cứng trước mặt Thương, nhưng thực chất đúng lúc tôi bỏ bút xuống, thì có lẽ lòng tự tôn của một thằng con trai là điều duy nhất tôi nghĩ. Nhưng dù cho là lý do gì, thì tôi cũng đã nghĩ mình làm đúng. Trước giờ, ngoại trừ môn Văn, có lẽ chưa môn nào tôi dùng đến sự trợ giúp của bạn bè, hoặc tài liệu cả. Coi như lì hoặc ngu cũng được, nhưng điều đó làm tôi thoải mái.
Tôi vươn vai, hít một hơi dài:
- Thi xong rồi, thoải mái quá!
Thương lắc đầu, đi đằng sau, Bông Xù với Phong cũng lại nhập bọn. Bốn đứa kéo xuống căn - tin trường như một thói quen khi thi xong bất kì một môn gì. Dọc đường đi, chỉ có Phong và Thương là tích cực trao đổi về bài thi, còn tôi và Bông Xù thì tuyệt nhiên chẳng đả động gì cả, đúng rồi, ai mà muốn khơi dậy nỗi đau cơ chứ.
- Tín, đậu bao nhiêu môn vậy? - Thương đột nhiên quay sang hỏi tôi.
- Ờ, thì hên xui, hên thì năm môn, xui thì rớt hết! - Tôi thản nhiên nhún vai.
- Ờ!
Thương tỏ vẻ không hài lòng trước thái độ bình chân như vại, coi thường học hành của tôi. Dù sao, đó cũng chỉ là vẻ bên ngoài thôi, tôi cũng đã dành hết sức ôn thi nên năm môn trước, tôi tự tin dư sức vượt qua, thậm chí điểm số có thể nằm ở mức khá hẳn hoi.
Dù sao, cái cảm giác áp lực thi cử cũng hoàn toàn tiêu tan, tôi cảm thấy cái gông trên cổ biến đâu mất.
- Bao giờ về vậy Tín?
- Không biết nữa, có khi mấy ngày nữa!
- Về sớm vậy à? - Thằng Phong ngậm cái ống hút, ngước lên.
- Ờ, dù sao cũng nhớ nhà rồi!
Đúng thật là không khí Tết đang ùa về rạo rực khắp mọi con đường. Cái không khí mà người người tất bật, nhà nhà tất bật chuẩn bị khiến cho tôi có cảm giác nhớ nhà một cách khủng khiếp. Nếu không phải ghé qua nhà thăm Bác trước khi về thì có lẽ tối nay tôi đã yên vị trên xe về quê rồi.
- Vậy trước khi về anh lì xì cho em nhé? - Bông Xù nở nụ cười tươi, làm công cụ dẫn dụông anh nó.
- Không, lớn rồi, lì xì gì nữa! - Tôi cốc lên trán cô em gái.
- Này, cậu kia, sao lại đánh con gái thế...!
Cả bốn chúng tôi ngước lên, nhìn cái người vừa mới phát ngôn.
Tôi trợn tròn mắt, lắp bắp không thành tiếng, người vừa xuất hiện quá đột ngột sau một thời gian dài im hơi lặng tiếng.
- Ơ...!
- Ơ cái gì, cậu bao nhiêu tuổi rồi còn đi đánh con gái thế! - Người vừa ra tay nghĩa hiệp thẳng thừng quát lại tôi.
- ...!
- Xem ra tính tình chẳng thay đổi là bao!
Cả ba đứa bạn của tôi đều há hốc mồm nhìn nhau, chắc là lần đầu tiên thấy tôi có vẻ thất thế như thế, đồng thời đưa mắt nhìn tôi muốn dò hỏi xem đó là thần thánh phương nào.
- Không mời ngồi à?
- Vâng, nào dám ạ, mời hai chị ngồi! - Tôi xuôi xị đứng dậy kéo hai cái ghế tới.
Miệng Thương và Phong lẫn Bông Xù lần này há hốc ra.
- Mấy đứa là bạn của Tín à?
- Dạ! - Ba đứa bạn thấy tôi như vậy, cũng ngoan ngoãn theo, không dám manh động.
- Giới thiệu cho chị coi!
Tôi ngoan ngoãn giới thiệu từng người bạn một. Đến đoạn giới thiệu người vừa tới, thì tất cả đều im lặng lạ thường.
- Đây là chị Xuyến, chị...à...ờ...!
- Con trai mà ấp úng, thua cả con gái, chị là Xuyến! - Bà chị Nữ tặc nở nụ cười duyên dáng, chào ba người bạn tô
Chị đi cạnh bà chị Nữ tặc thì khều bà chị rồi nói nhỏ vào tai, chắc là có liên quan đến tôi nên thấy bà chị Xuyến lừ mắt sang nhìn tôi, mặt sáng quắc.
TIEU NGAO GIANG HO
- Là cậu em học chung trường cấp ba mình đó, sau mình một khoá!
- Có phải là cậu nhóc mà đánh nhau với thằng...! - Nói đến đó, bà chị bên cạnh vội đưa tay bịt miệng.
“Cậu nhóc ư?” - Tôi lầm rầm trong lòng, không dám thốt ra thành tiếng.
Có lẽ ba đứa bạn của tôi không hề đề phòng với bà chị Nữ tặc nên tỏ ra rất thích thú. Cũng phải thôi, chị Xuyến luôn là nhưthế, luôn tạo ra cảm giác cực kì gần gũi, thân thiết dù mới lần đầu tiên gặp mặt, một con người có sức hút với đám đông. Nhưng chỉ có tôi mới hiểu rõ sự“tàn ác” đằng sau khuôn mặt thánh thiện ấy.
- Rồi sao hả chị?
- À,bạn em ấy hả, chuyên gia ngồi sổ đầu bài! - Bà chị lại liếc tôi một cái nữa, có lẽ là do lâu quá chưa có cơ hội nên hôm nay dồn hết vào một lượt thì phải.
- Cái này em nghe rồi! - Bông Xù háo hức, muốn nghe chuyện mới hơn.
Tôi kịp xen ngang, trước khi cái chuyện tôichui rào vào trường bị lộ ra.
- Sao chị xuống đây!
- À, xuống thăm bạn, lâu rồi chị cũng không thấy mặt nó rồi, không ngờ được gặp ở đây nhỉ?
Cái nháy mắt đầy ý nhị, lẫn vào đó là giọng điệu hơi có vẻ giận khiến tôi chột dạ, ngồi im ngậm ống hút. Bà chị cũng chẳng thèm truy đuổi tôi nữa.
Sau khi hỏi han vài chuyện với mấy đứa bạn, chị Xuyến với bà bạn đứng dậy chào tôi ra về.
- Này, ra chị nói cái này!
phim Tiếu Ngạo Giang Hồ
Tôi ngoan ngoãn đi theo, ra cái ghế đá cạnh đó, ngồi cạnh bà Nữ tặc. Bà chị kia ý tứ nên đứng ra xa chờ.
- Làm gì mà đổi số điện thoại không báo?
- Ơ, em quên mất!
- Lúcnào cũng đãng trí nhỉ, tuổi chưa bao nhiêu mà đã...! - Chị Xuyến thở dài, dường như xả hết nỗi bức xúc bấy lâu nay thì phải.
- Tại lúc đó em mất máy nên không có số chị.!
- Khỏi giải thích, còn không biết đường cho chị lại số nữa!
Tôi chậm rãi đọc từng chữ số, bà chị Nữ tặc nhá qua, rồi lắc lắc cái điện thoại cười tươi rạng rỡ:
- Vậy nhé, có số rồi đấy, đừng có làm mất nữa không thì liệu hồn!
- Dạ...! - Tôi lí nhí lưu số điện thoại bằng cái tên C. Nữ Tặc.
- Cho cơ hội chuộc tội, Tết lên nhà chị chơi!
- Vâng! - Tôi thở phào nhẹ nhõm.
phim Tiếu Ngạo Giang Hồ
Bà chị vỗ vai tôi chạy ra chỗ chị kia đang đứng đợi. Không quên bỏ lại một câu:
- Ăn uống nhiều chút nhé, trông gầy hơn rồi đấy!
Tôi toe toét đưa tay lên vẫy chào. Chào sự bất ngờ trùng hợp.
- Này, chị đó là ai vậy? - Thằng Phong sốt sắng.
- Chị ấy vui tính thiệt! - Thương nhấc gọng kính nhận xét.
- Dễ thương nữa! - Bông Xù hí hứng.
Tôi nhấp ngụm nước, kể lại chuyện xưa cho mấy người bạn nghe. Chuyện về một thằng học sinh đi học muộn chui rào vào trường, bị bà chị Cờ đỏ bắt gặp.
- “Con trai gì mà yếu ớt vậy?”.
Tôi mỉm cười khi nhớ lại cái cảnh tôi vác cái chân đau leo lên từng bậc cầu thang, bà chị Nữ Tặc đi trước, luôn miệng quát tháo. Nhớ đến cả cái việc tôi và thằng Huy phải dùng tay chân giải quyết, cũng vì nó nghĩ tôi đang tán tỉnh cô chị hơn tuổi.
Thời gian trôi qua nhanh thật, cũng đã là ba năm rồi. Và ba năm qua, vẫn có người không hề thay đổi. Vẫn còn cái tính khí vui vẻ đến tự nhiên lạ thường, sự cuốn hút, lôi cuốn người khác, và đặc biệt hơn, vẫn đầy quan tâm tới tôi.
CHAP 16: NGÀY VỀ!
- Này, chị đó có vẻ...!
- Vẻ gì cơ? - Tôi cầm chiếc điện thoại, tự nhiên nhìn số bà Nữ Tặc mà cười vu vơ. Đúng là lâu rồi mới gặp lại bạn cũ khiến cho tâm trạng tôi thoải mái hơn hẳn.
- Có vẻ thân với cậu nhỉ?
- Ừ! - Tôi sao nhãng gật đầu.
- Thế cậu cũng từng đánh nhau à...?
Tôi sững người lại.
- Ờ...cũng có! - Tôi thầm nghĩ trong bụng, không những có mà mấy lần ấy chứ.
- Cũng du côn quá hen! - Thương ngúng ngẩy đi lên trước.
- Ờ, thì con trai mà, đụng tay đụng chân là chuyện thường thôi.
Thương ậm ờ cho qua, hai đứa lại tiếp tục đi về phía con đường kí túc. Như một thói quen, đến giữa đường về, Thương rẽ vào những dãy kí túc trên, tôi cũng chẳng thèm thắc mắc mà đi theo như quán tính.
Thói quen muôn thuở của cô nàng: Ăn kem!
- Này, ngày xưa sao đánh nhau? - Thương đột ngột dừng lại.
- Ờ,thì mấy chuyện con nít ấy mà!
- Kể nghe đi! - Thương lộ cả vẻ tò mò ra khuôn mặt.
- Định điều tra gì à? - Tôi hất hàm dò hỏi.
- Không,tự nhiên muốn nghe thôi!
Dù gì cũng hết chủ đề để bàn tán, tôi hắng giọng kể lại chiến tích của tôi về vụ đánh nhau, tuy nhiên lý do vì sao tôi dám cả gan đụng tay đụng chân với đàn anh thì giấu biệt, cũng chẳng hay ho gì những nông nổi tuổi trẻ : Đánh nhau vì một cô bạn gái.
- Thế, sao cái ông đó lại đánh cậu! - Thương ngậm muỗng kem hỏi tiếp.
- Ờ,thì chắc là chướng mắt hoặc cái gì đó, không vừa lòng nên thế.
Thương gật đầu ngẫm nghĩ rồi lại hỏi tiếp:
- Chắc liên quan đến chị vừa nãy chứ gì?
- Sao lại thế, làm...làm gì có. Chỉ là chị đơn thuần thôi, có gì mà phải gây xích mích chứ! - Tôi xua tay chối quanh.
- Thế là có rồi! - Thương nhất mực dồn ép.
- Sao lại nghĩ thế? - Tôi giật mình, cố gắng lấy lại nét mắt lầm lì giả tạo.
- Thì mối liên quan duy nhất là chị đó, rồi bình thường thì Tín rất ít khi giải thích, thế mà giờ bất thường thế kia. Người ta gọi đó là...!
- ...! - Tôi im lặng lắng nghe.
- Có tật giật mình, đúng là có tật rồi! - Thương quơ cái muỗng kem lên hư không, tăng thêm tính thuyết phục của việc buộc tội.
- Vớ vẩn! - Tôi cười nhẹ, nhún vai.
Tấtnhiên, những suy đoán của Thương đều đúng hoàn toàn, kể cả việc nắm bắt tâm lý người khác thì cô nàng cũng là người cao tay chứ chẳng phải giỡn chơi. Chị Xuyến với tôi, ngoài mối quan hệ chị em cùng trường, ngoài mối quan hệ Nữ tặc - nạn nhân ra, còn một mối quan hệ không rõ ràng. Nó không quá mãnh liệt để cả hai có thể cảm thấy rõ, cũng không quá mờ nhạt để quên đi nhanh chóng.
Quý mến hơn bình thường, nhưng chưa đủ để gọi là yêu nhau, thế đấy!
- Này,vậy là về sớm thật hả?
- Ừ, chứ giờ này làm gì ở đây nữa.
- Thật là không còn gì để làm à?
- Ừ! - Tôi gật đầu.
- Ừ, chán nhỉ? - Thương buồn rầu, cảm thán không phải để hưởng ứng.
Hôm nay, cô nàng mới cho tôi trả tiền, vì hậu tạ chuyện cho tôi mượn vở để photo. Thương cũng chẳng có tâm trạng giành giật với tôi như mấy lần trước. Đi sánh đôi bên nhau, cô nàng đột nhiên nói nhỏ:
- Giá như quay lại lúc mới vào trường thì hay biết mấy!
- Làm gì, viễn vông!
- Ừ, thì ít nhất cũng có nhiều điều muốn có cơ hội làm lại ấy mà! - Thương tự nhiên cười nhẹ, vẻ mặt ủ rũ bay đi đâu mất. Dường như cô nàng cứ tưởng điều ước đã trở thành sự thật rồi thì phải.
Tôi thầm nghĩ trong đầu, đó có thể là chuyện Thương từ chối thằng Trung về chuyện tình cảm, hoặc cũng có thể nếu được trở lại,Thương sẽ cách xử sự khôn khéo hơn.
- Này,nhanh lên nếu không tớ bỏ cậu lại đấy!
- “Con gái là chúa rắc rối”!
Tôi nhún vai rồi bước vội theo Thương. Mới đây thôi đã nửa năm trôi qua rồi, cảm giác thật chóng vánh. Tôi cũng đã trở thành sinh viên được một học kì, cũng đã trưởng thành để ý thức và trách nhiệm với những việc mình làm.
Và trong tâm trạng những người mới lớn, một phần nào đó tôi cũng mong muốn giống Thương, có lẽ còn tham vọng hơn Thương. Tôi muốn trở lại những thời còn là một thằng nhóc lớp mười, một thằng nhóc có thể biết trước được mọi điều nó sẽ phạm phải để còn thay đổi, để không phải tự ân hận với chính mình.
Nhưng biết làm sao được, khi đó là quy luật cuộc sống, đôi khi sai lầm cũng là một thứ gì đó cần thiết.
- Mày nhắn tin cho ai mà ngồi cười hoài vậy mày!
Thằng Việt đang học bài thì ra cầm cây côn múa vài đường để giãn gân giãn cốt. Bất chợt thấy tôi khẽ cười một mình.
- Ờ, nhắn tin cho bà chị ấy mà!
- Xạo mày, bà chị nào mà cười hí hửng vậy?
- Có à, sao tao không thấy tao hí hửng chút nào vậy?
Cả phòng sáu đứa, tôi là đứa thi xong đầu tiên nên có thể an tâm thoải mái, năm đứa còn lại vẫn quyết tâm dùi mài kinh sử ghê lắm. Thằng Tuấn là đứa lo hơn cả, khi ngày mai là nó thi môn cuối cùng.
Gập điện thoại, tôi nằm trên giường gác chân khe khẽ hát. Ban đầu là khe khẽ, giọng tôi bắt đầu to dần lên, to dần lên:
- Im mày, hát dở mà hát hoài! - Thằng Tuấn ôm đầu càu nhàu.
- Im cho anh em còn học! - Thằng Khánh cũng chẳng còn xưng bá võ lâm trong game nữa,cũng bò ra cả bàn nhăn nhó, khi tôi làm mất tập trung.
- Vậy tao làm gì bây giờ?
- Thôi mày đi đâu chơi đi - Thằng Tuấn xua tay đuổi khéo.
- Chơi với ai?
- Sang rủ Thương kìa, có mỗi hai đứa mày là thi xong chứ nhiêu! - Thằng Trung nói tỉnh bơ.
- Ê, mày, bậy...?
- Có gì đâu, mày con nít thế nhỉ? - Giọng thằng Trung cực kì nghiêm túc.
Tôi mặt tối xầm với cái jean trên thanh để đồ mặc vào, lầm rầm đi ra khỏi phòng. Nhìn năm thằng bạn với ánh mắt choé lửa.
Cô gái trồng cây trong những chai nước đang ngồi trước hiên nhà.
- Ê,Thương, đi!
- ...? - Thương ngước lên nhìn tôi ngơ ngác.
- Đi thôi, bị mấy thằng tâm thần nó đuổi! - Tôi cố quay mặt vào cửa phòng hét lớn, rồi kịp chạy thật nhanh ra cái ghế đá ở phía xa, trước khi những câu chửi đáp trả kịp vang lên.
- Giờ đi đâu đây? - Chính tôi cũng chẳng biết đi đâu để giết thời gian cả.
- Hay lên sân bóng đi! - Thương tỉnh bơ trả lời.
- “Lên sân bóng giờ này?”
Cái sân bóng trên kí túc xá vào buổi tối thật im ắng. Tôi và cô bạn ngồi cạnh ghế đá, im lặng, cũng chẳng hiểu Thương cần gì ở cái khoảng trời tối thui này.
- Nhìn xa xa giống biển! - Thương hít một hơi dài như trước mặt có sóng vỗ bờ vậy.
- Biển thì không có cỏ thế này, có cát thôi!
- Đầu óc không biết tưởng tượng là gì? - Thương lại vươn vai hít một hơi dài nữa.
Tôi trầm ngâm nhìn cô bạn, dù trước mặt Thương cố tỏ vẻ vui bao nhiêu, thì tôi vẫn nhìn thấy những nét buồn thoang thoảng bám quanh cô bạn. Những giây phút trầm tư, rồi những câu đầy triết học đã tố giác .
- Cậu không muốn về nhà à?
- À, ừm, sao biết! - Thương gỡ cái gọng kính cận xuống, đôi mắt trong veo lại sáng lên trong đêm tối.
- Đoán thế, chắc là chuyện của chị Thương chăng?
- Thương không có chị! - Thương đưa đôi mắt trong veo sang thản nhiên nhìn tôi há hốc miệng.
- Chẳng phải...?
- Chỉ là để Vi khỏi bắt bẻ thôi!
Hoá ra, Thương cũng là cô gái lắm chiêu trò, chứ không hề đơn giản như tôi tưởng. Từ đầu năm chỉ là một cô bạn ít nói và hơi đểnh đoảng, còn khi tiếp xúc nhiều thì tôi nhận định, Thương không hề như vậy, kĩ tính, nắm tâm lý rất tốt và đặc biệt cũng rất nguy hiểm.
Ít nhất, tôi cũng mừng vì Thương không phải sống một cuộc sống, hoặc có người thân sống như thế, một kiểu sống vô hồn.
- Này, hồi trước tớ lên đây xem cậu đá bóng này!
- Biết rồi, fan hâm mộ âm thầm! - Tôi phá lên cười lớn.
- Xí, xem thôi, cậu đã cũng tàm tạm!
- Tàm tạm hả, thật không!
- Thật!
- Tưởng là dở chứ!
Thương cứ thơ thẩn mãi với bãi biển trong mơ, tôi trở thành một tay lính gác bất đắc dĩ, chỉ mong cho cô bạn sẽ kết thúc giấc mơ sớm.
- Về thôi!
- Ờ, về thôi! - Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng về không có nghĩa là về phòng, mà có nghĩa là về quán kem.
phim Tiếu Ngạo Giang Hồ
- Ăn không?
- Nữa hả?
Thương gật đầu một cách hiển nhiên.
Kể từ ngày chơi thân với Thương, tôi bắt đầu biết sợ ăn kem là như thế nào.
Có lẽ đó là đêm cuối cùng của năm đó, tôi còn ở kí túc xá, ngồi nói chuyện với cô bạn. Bọn cùng phòng tôi cũng chẳng phải đuổi khéo kẻ ồn ào ra khỏi phòng để khỏi phiền chúng trong lúc ôn bài nữa.
- Về sớm mày? - Thằng Tuấn thấy tôi lục đục thu dọn đồ đạc gom vào balo.
- Ừ, về sớm thôi, chán rồi!
Tôi vỗ vai thằng bạn, chúc nó ăn Tết vui vẻ trước. Đi ra khỏi phòng, tôi chẳng thấy Thương đâu nên đành tặc lưỡi bỏ qua.
Bến xe miền Đông chật cứng người, tôi bon chen lắm mới cầm được cái vé trên tay. Cái vé đưa tôi về với gia đình thân yêu, chỉ sau một giấc ngủ. Tám giờ tối, xe bắt đầu lăn bánh, để lại thành phố ồn ào phía sau lưng, tôi mỉm cười chào tạm biệt.
Sáng sớm, những tiếng động, tiếng đánh thức các hành khách xuống trước khiến tôi choàng tỉnh dậy. Đây rồi, làn sương mờ buổi sáng, cảm giác se lạnh áp vào da đến tê người. Đây rồi những màu xanh bạt ngàn của những vườn cà phê hoà vào màu đỏ của đất, quen thuộc đến nỗi tôi tưởng nó đã được khảm vào lòng tôi.
- Cho con xuống đây chú ơi!
Xe dừng bánh, tôi chẳng giữ nổi bình tĩnh bước xuống nữa. Nhảy từ trên xe xuống một cách nhanh gọn, đặt balo xuống đất, tôi vươn vai hít một hơi dài. Cái chất đặc trưng của không khí trong lành vùng Tây Nguyên thật thú vị.
Tôi lững thững tản bộ trên con đường quen thuộc về nhà. Gần Tết có khác, khi những con đường được dọn dẹp trông thật quang đãng, những hàng rào gọn tắp chạy dài thành một dải. Đâu đó những cậu học sinh tiểu học đang chí choé nô giỡn, rượt nhau trên đường đến trường. Tôi phì cười nhớ lại khoảng thời gian của mình, khi tôi cũng là cậu học sinh lớp bốn thò lò mũi xanh.
phim Tiếu Ngạo Giang Hồ
- Này, cắn lén tao xong chạy à! - Tôi hét lớn khi thằng Nhân đen đánh vào lưng tôi rồi đắc chí chạy cách một khoảng.
Thằng Nhân với tôi lúc ấy chưa phải là bạn bè chiến hữu như thời cấp ba. Hồi đó, vì tinh thần xóm trên - xóm dưới nên hai chúng tôi đều coi nhau là kẻ thù, chỉ cần có cơ hội là sẽ ra tay với đối phương.
Thằng Nhân đắc chí, chổng mông vào kẻ bại trận, một hình thức sỉ nhục không có gì đau đớn bằng.
Tôi tháo dép, chọi thẳng vào nó. Cái dép bitis liệng một đường cong
- Bốp! - Trúng ngay vào đầu thằng nhóc đen xì.
phim Tiếu Ngạo Giang Hồ
Nó ré lên khóc rồi vừa chạy vừa mếu máo tìm đồng minh. Tôi thì hả hê đắc chí trong lòng:
- “Dám chơi tao à!”
Nguyệt đi bên cạnh thì lắc đầu liên tục:
- Cậu suốt ngày đánh nhau, tớ không chơi với cậu nữa!
Nhanh thật, mới đó cũng đã mười mấy năm. Và giờ đây, tôi lại đang nhìn đứa nhóc kế thừa thù hận truyền thống “xóm trên - xómdưới” một cách hồn nhiên và đầy ngây thơ.
Làn sương mỏng phủ xuống con đường trông nó thật hư ảo. Đâu đó xa xa, những bóng người lờ mờ đang đi lại. Ánh mặt trời nhú lên cũng bị phai màu ít nhiều. Tôi đã chờ quá lâu để lại được thấy cảm giác này.
Cái đầu tiên chạm vào mắt tôi là cánh cổng gỗ nằm nổi bật giữa hàng rào phủ dây tầm gửi. Khẽ đẩy cửa cổng, tôi bước vào khoảng sân rộng trước nhà. Ngôi nhà quen thuộc hiện ra trước mắt.Tiếp theo là khuôn mặt đầy vẻ bất ngờ của Ba, Mẹ tôi khi thằng con trai về không báo trước. Mẹ tôi thì hỏi han liên tục về nhìn tôi từ đầu cho đến chân, chắc bà đang hi vọng tôi không bị sứt mẻ chút nào. Ba tôi thì bình tĩnh hơn, khi ông chỉ bóp nhẹ vào cánh tay tôi và cười.
Không khí sum họp Tết đoàn viên bao giờ cũng thế, một hạnh phúc lớn lao.
- Về lúc nào đó thằng kia! - Lão anh tôi chống nạnh hất hàm.
- Mới!
- Học hành sao rồi?
phim Tiếu Ngạo Giang Hồ
Nhìn cái mặt nham hiểm là tôi đủ biết lão anh chẳng phải tử tế quan tâm tới thằng em trai như vậy.
- Chắc rớt một môn!
Ba tôi khẽ nghiêm mặt lại, Mẹ tôi thấy thế nên xua tôi đi ra rửa mặt, nhằm cứu vãn tình thế. Tôi biết ý nên phóng lẹ, không quên dứ nắm đấm về phía ông anh tôi.
Cảm giác về nhà bao giờ cũng tuyệt vời như vậy!
No comments:
Post a Comment