Thursday, January 23, 2014

Chết rồi Jenny chắc đang chờ bên ngoài

Chết rồi Jenny chắc đang chờ bên ngoài. Dù sao tôi cũng hy vọng như vậy! Tôi nghỉ ngơi khoan khoái ở đây không biết bao nhiêu lâu rồi trong khi nàng thì đứng ở ngoài trời giữa cái rét của Cambridgẻ Tôi lập một kỷ lục về tốc độ mặc quần áo. Người tôi chưa khô hẳn khi tôi đẩy cánh cổng chính của sân tập Dilan. Gió lạnh ập vào người tôi. Trời rét buốt da buốt thịt và tối đen như mực. Thế mà vẫn còn một đám nhỏ cổ động viên lảng vảng bên ngoài. Hầu hết là những cựu cầu thủ trung thành với môn khúc côn cầu, những người về tinh thần mà nói chưa hề bao giờ thực sự cởi bỏ đôi ghệt che chân. Họ là những người như ông già Jordan Jensco trận nào cũng có mặt, dù là diễn ra trên sân nhà hay tại thành phố khác. Làm thế nào mà họ đi xem được đều đặn như vậy... Ý tôi muốn nói dù sao ông Jensco cũng là một chủ ngân hàng. Và họ đi xem như vậy vì lẽ gì... - Oliver, chú mày hôm nay bị một mẻ ra trò nhỉ... - Vâng thưa ông Jensco, chắc ông đã biết bọn kia chơi như thế nào. Tôi tìm Jenny khắp nơi. Lẽ nào nàng đã bỏ đi rồi và về Radcliffe một mình... - Jenny! Tôi rời khỏi đám cổ động viên bước đi vài bước, nhớn nhác tìm. Bỗng nàng từ sau bụi cây hiện ra, khuôn mặt trùm kín trong một tấm khăn dài, chỉ hở có đôi mắt. - Ở đây rét quá anh nhỉ. Thấy nàng, tôi thật là mừng! - Jenny! Hầu như theo bản năng, tôi hôn nhẹ lên trán nàng. - Em đã cho phép anh chưa... - Gì cơ... - Em đã cho phép anh hôn em chưa... - Anh xin lỗi, đầu óc anh để đâu mất. - Em thì không. Bây giờ hầu như chỉ còn mỗi hai chúng tôi, trời tối và rét, và cũng đã khuya rồi. Tôi lại hôn Jenny, nhưng lần này không hôn lên trán và cũng không nhẹ nhàng. Cái đó kéo dài một lúc lâu êm ái. Khi xong Jenny cứ bíu chặt lấy tay áo tôi. - Em không thích thế đâu – nàng nói. - Cái gì cơ... - Cái mà em thích. Hai chúng tôi về bộ, tôi có xe hơi, nhưng Jenny thích đi bộ và suốt dọc đường Jenny cứ nắm lấy tay áo tôi. Không phải là tay tôi mà là tay áo tôi. Đừng yêu cầu tôi giải thích vì sao. Trước cửa nơi nàng ở, tôi không hôn nàng để chia tay tạm biệt. - Jenny này, có thể anh sẽ không gọi dây nói cho em trong mấy tháng đấy. Nàng im lặng một lúc, nhiều lúc, rồi cuối cùng hỏi. - Tại sao... - Nhưng cũng có thể anh sẽ gọi cho em ngay khi về phòng. Tôi quay lưng và bắt đầu bỏ đi. - Nỡm! – Tôi nghe thấy tiếng nàng lẩm bẩm. Tôi quay ngoắt người lại và làm bàn cách xa sáu mét: - Em thấy chưa, Jenny, em chỉ biết ra đòn thôi chứ không biết nhận đòn. Giá mà nhìn thấy vẻ mặt nàng, nhưng những lý do chiến lược không cho phép tôi quay lại. *** Khi tôi về tới phòng mình, Ray Stratton, anh bạn ở cùng phòng với tôi, đang chơi bài với hai người bạn trong đội bóng. - Xin chào bầy thú. Họ đáp lại bằng những tiếng gầm gừ thích ứng. - Tối nay làm ăn ra sao, Oliẻ – Ray hỏi. - Một quả chuyền quyết định và một bàn thắng – Tôi đáp. - Với Cavilleri... - Điều đó không liên quan gì đến cậu – Tôi sẵng giọng. - Ai thế... – Một trong hai người kia hỏi. - Jenny Cavilleri – Ray trả lời – một cô gái giỏi nhạc. - À, tớ có biết cô ấy – người bạn thứ hai nói. Cô ta khó gần đấy. “Không thèm để tâm đến những lời thô bỉ của bọn bậy bạ này, tôi chăm chú gỡ dây điện thoại để đem máy vào gian buồng riêng của tôi. - Cô ta chơi piano tại câu lạc bộ Bach – Straton nói. - Còn với Barrett thì cô ta chơi gi... http://xemphim1002.blogspot.com/

No comments:

Post a Comment