Thursday, January 23, 2014

Bây giờ hẳn Jenny đã đọc tiểu sử tóm tắt của tôi trong chương trình thi đấu rồi

Bây giờ hẳn Jenny đã đọc tiểu sử tóm tắt của tôi trong chương trình thi đấu rồi. Tôi đã ba lần nhắc Victor Claman, người phụ trách việc tổ chức thi đấu của đội tôi, là thế nào cũng phải có một vé. - Khốn khổ, Barrett, đây là lần đầu cậu mời bạn gái sao... - Cậu im đi không, Vic. Mình lại cho cậu vẹo quai hàm bây giờ Trên sân băng, trong lúc chúng tôi khởi động, tôi không ra hiệu với nàng (làm như thế thì ngớ ngẩn quá), thậm chí tôi cũng không ngước mắt về phía nàng nữa. Dẫu vậy, hẳn nàng, nghĩ là tôi nhìn nàng. Dù sao, chắc không phải vì tôn trọng lá Quốc kỳ mà nàng bỏ kính khi cử quốc thiều. Vào giữa hiệp hai, đội chúng tôi đang bằng điểm 0 - 0 với đội Dartmouth. Nói cho đúng hơn là David Johnston và tôi đang sắp sửa chọc thủng lưới đối phương. Họ nhận ra điều ấy và bắt đầu chơi rắn hơn. Họ rất có thể làm chúng tôi phải bươu đầu mẻ trán rồi mới đánh quỵ được họ. Các cổ động viên đã reo hò đòi cắt tiết. Trong môn khúc côn cầu trên băng, điều đó thực sự có nghĩa là có “tiết” hoặc nếu không thì là một bàn. Tiếng tăm đòi hỏi, tôi không bao giờ khước từ họ, cả thứ nọ lẫn thứ kia. On Reding, trung phong đội Dartmouth, lao lên vượt qua vạch xanh bên chúng tôi, thế là tôi xông vào hắn, cướp lấy quả cầu và lướt về phía khung thành đội hắn. Khán giả gào lên. Tôi nhìn thấy David Johnston ở bên trái tôi, nhưng tôi nghĩ có thể làm bàn một mình vì tôi biết thủ thành đối phương là một tay hơi nhát gan mà tôi đã áp đảo ngay từ hồi còn ở lớp Dự bị. Tôi chưa kịp bắn quả cầu thì hai hậu vệ đội Dartmouth đã nhảy bổ vào tôi làm tôi phải đi vòng cầu môn đối phương để vẫn giữ được cầu. Ba người chứ thế khua gậy phang xuống sân, và phang vào người nhau. Những khi tranh cầu hỗn độn thế này, chính sách của tôi bao giờ cũng là ra sức nện càng mạnh càng tốt vào bất cứ cái gì mang màu áo đối phương. Quả cầu nằm ở đâu đó dưới các giày trượt của chúng tôi nhưng hiện tại chúng tôi chủ yếu đang bận vào việc nện vỡ mặt nhau. Trọng tài thổi còi. - Anh kia… hai phút ngồi tù. Tôi ngẩng đầu. Trọng tài chỉ tôi. Tôi à... Tôi phạm lỗi gì mà bị phạt. - Tôi phạm lỗi gì... Trọng tài không muốn tranh luận với tôi. Ông ta vừ hươ tay ra hiệu vừa hét to bảo các trọng tài phụ: “Số 7 hai phút”. Tôi phản đối đôi chút, nhưng vẫn phải tuân lện. Khàn giả bao giờ cũng chờ đợi những lời phản đối, dù cho lỗi to bằng cái đình. Trọng tài ra hiệu bảo tôi ra khỏi sân. Tức tối, tôi trượt về phía nhà tù. Trong khi bước vào khoang ngồi chịu phạt, nện chiếc giày trượt của tôi lên các bậc gỗ, tôi nghe loa phóng thanh loan báo: “Barrett, đội Harvard, phạt hai phút nghỉ đấu”. Khán giả la ó. Nhiều cổ động viên của Harvard tỏ ý hoài nghi sự tinh tường và chính trực của các trọng tài. Tôi ngồi xuống và thở lấy hơi, không thèm ngẩng đầu lên ngay, đủ để nhìn xuống sân nơi đội Dartmouth bây giờ đã mạnh hơn về số lượng. - Anh làm gì đấy trong khi tất cả các bạn anh đang giao đấu... Đó là tiếng Jennỵ Tôi giả vờ không nghe thấy và để hết tâm trí vào việc cổ vũ các đồng đội. - Tiến lên, Harvard, giành lại cầu! - Anh phạm lỗi gì... Tôi quay lại để trả lời nàng. Dù sao tôi là người đã mời nàng đến xem. Tôi đã nện quá tay. Rồi tôi lại dõi mắt nhìn theo các đồng đội đang cố ghìm chân On Retding không để cho hắn làm bàn. - Lỗi có nặng lắm không... - Thôi Jenny, tôi xin cộ Tôi đang còn bận tính đây này. - Tính cái gì... - Tính xem sẽ nghiền nát thằng cha On Retding kia bằng cách nào. Tôi nhìn xuống sân băng để xem lại sự hỗ trợ tinh thần cho đồng đội. - Anh có phải là một cầu thủ chơi dữ không... Tôi đang dán mắt vào cầu môn bên tôi, lúc nhúc cầu thủ đối phương. Tôi chỉ nôn nóng có một điều: Trở lại sân. Jenny cứ hỏi mãi: - Thế anh có định thử nghiền nát tôi không... Không quay đầu lại tôi đáp: - Ngay bây giờ nếu cô không im đi. - Tôi về đây, xin chào. Khi tôi quay lại thì nàng đã đi mất. Tôi vừa mới đứng dậy đưa mắt tìm nàng thì loa báo hai phút phạt của tôi đã hết. Tôi nhảy qua hàng rào vào sân. Khán giả vỗ tay hoan nghênh tôi trở lại sân. Barrett có mặt, mọi chuyện sẽ ổn đối với đội Harvard. Dù có nấp trốn ở chỗ nào, Jenny cũng không thể không nghe thấy những tiếng reo hò nhiệt tình mà riêng sự có mặt của tôi gây ra. Thế thì nàng ở đâu phỏng có gì quan trọng. Nhưng nàng đang ở đâu... On Rading bắn một quả hốc hiểm mà thủ môn đội chúng tôi gạt sang cho Jen Kennouê lại chuyển về phía tôi. Vừa trượt về phía quả cầu tôi tự nhủ mình có một phần giây đồng hồ để ngẩng đầu lên chỗ các hàng ghế tìm Jennỵ Đó là điều mà tôi làm. Tôi nhìn thấy nàng. Nàng đang ở kia kìa. Còn tôi thì ngã bệt xuống sân băng. Hai cầu thủ đối phương đã đến chân tôi và tôi bị ngã bệt xuống sân. Không ai hiểu nỗi tủi nhục đến nhường nào, Barrett đo sân! Vừa trượt đi, tôi vừa nghe thấy các cổ động viên trung thành của Harvard phàn nàn cho tôi và đám cổ động viên khát máu của Dartmouth đồng thanh hô: “Thịt nó đi! Thịt nó đi! ” Jenny sẽ nghĩ thế nào đây... http://flimhay.blogspot.com/

No comments:

Post a Comment