Friday, January 31, 2014
Bạn đang
Phim Trái Tim Bé Bỏng
Phim Trai Tim Be Bong Kỷ niệm và lịch sử dòng tộc nhà chồng chị nằm ngổn ngang đắp đống nơi xó vườn. Chạm khắc công phu gỗ dài gỗ ngắn tròn vuông bát giác vô dụng thành củi nấu. Chị đứng bên bờ mương cùng con Thụy, thằng Út Lớn lõ mắt dòm theo những chủ nhân mới đang hô hào chỉ dẫn việc phá dỡ. Chân người giày đạp xéo nát những luống kiểng hoa tàn tạ cuối mùa, mới ngày nào chị còn bỏ công chăm sóc. Mai kia mốt nọ, tường rào bao quanh cát đá đổ xuống biệt thự mới mọc lên tàn tích lưu niên trở về cát bụi. Ước nguyện của mấy má con bà cháu là khi chồng chị trở về, biết đâu gầy dựng lại cơ đồ – biết đâu đủ vàng tiền chuộc lại nơi thờ tự nhang khói – coi như tan vỡ. Họ mạc bên chồng chị chẳng còn ai, đặng trông mong bám víu cậy nhờ. Mà nghĩ cho cùng nếu còn ai, chuyện bán nhà bán đất chắc đã gặp vô vàn trắc trở, vướng víu. Tiền vàng người ta đưa tay má chồng chị cầm chưa nóng, đám chủ nợ ngày đêm quẩn quanh thúc bách rứt rỉa hết nhanh như heo con đang tầm lớn bu rúc cạn sữa vú mẹ. Cầm xấp đơn thưa kiện giờ đây người ta đã đồng ý bãi nại cho thằng con trai duy nhất thừa tự thoát được khỏi vòng lao lý, má ngó xa xôi tư lự thở dài không nói năng gì. Nắng tà đổ xiên hắt trên tóc bà ngậm ngùi từng dề sợi bạc, úa quá nhanh thời gian mấy năm sau này.tap 1-2-3-45-6-7-8-9-10-11-12-1314-15...tập cuối.
Phim Mẹ Ơi Cố Lên-Phim Hay
xem Phim Me Oi Co Len Phi đội đặc biệt gồm 2 chiếc trực thăng Huey và Chinook bay về hướng Tây Bắc Saigon, tia mặt trời ban mai chưa đánh tan được làn sương dày đặc bao phủ dãy Trường sơn, Ð/u Don Straton ngồi cùng với toán lính biệt kích mủ xanh trong chiếc Huey dẫn đầu, theo sau là chiếc Chinook với những thùng vũ khí. Don tức giận, 2 chân run lên như đang sợ hãi, nên đặt 2 tay ghìm đầu gối để khỏi bị nhận thấy. Sáng nay khi đến làm việc tại bộ chỉ huy MACV, Don được lệnh trình diện tướng chỉ huy trưởng để nhận công tác đột xuất chở món vũ khí đặc biệt đến giao cho bộ lạc Mèo trên dãy Trường sơn nằm trong lãnh thổ Lào. Don rất đổi ngạc nhiên vì công tác quá đột ngột. Khi ra ngoài gặp Gerry Manheim, người bạn trong phòng tình báo, Don bày tỏ nỗi ngạc nhiên thì người bạn nói, "Ðây là một công tác quan trọng và mật mà chỉ mày mới được lựa chọn, không ai thay thế được. Công tác không có gì nguy hiểm. Thôi chúc mày thành công và bình yên." Khi về phòng để chuẩn bị quân trang, Don nhận được lá thư của vợ. Claudia, vợ chàng khóc lóc kể nỗi cô đơn và hối hận đã yếu đuối trước sự gạ gẩm làm tình của Gerry Manheim khi y ghé thăm nàng trong chuyến công tác về Hoa Kỳ tháng trước. Ngồi trong máy bay chẳng nghe lời đùa giỡn chung quanh, Don đang thấy một điềm gì không hay.tập 1-2-3-4-5-6-7-8-9-10-11-12-13-14-15...tập cuối.
Phim Nữ Hiệp Áo Đen -Phim Thái -Phim Hay
Phim Nu Hiep Ao Den Hương cười phe phé kể yêu chú hàng xóm từ năm lớp mười. Chú hay sang nhà xin mẹ mắm tôm để ăn cà. Nhà có bà con ở vùng biển nên hay biếu cả can mắm tôm đặc sản. Mẹ Hương thơm thảo hôm nào cũng cho, chú hôm nào cũng sang xin, Hương nhìn thấy chú thành quen, bữa cơm nào không thấy cái bát chìa vào là nuốt cơm không trôi. Hẹn hò đi chơi mấy buổi. Mà đi thì trốn xuôi, trốn ngược mới được. Quy ra cũng tại chú gấp hai rưỡi tuổi Hương. Hương xoe xoé "Nhưng đừng tưởng già, trông chú còn "phong độ" lắm". Chú dẫn Hương đi chơi viện bảo tàng, đến nơi chú làm việc và nhân buổi trưa không ai để ý, định hôn Hương. Nhưng luống cuống thế nào Hương ngã ngồi ra đất, đập mông đau quá nên không thể hôn nổi. Hương bảo sau này đi với ai mà cả hai đều có tình ý thì Hương phải chọn một chỗ cố thủ thật chắc chắn, đề phòng rủi ro. Cả bọn nhao nhao "Thế sau có tiếp tục xi-nê-ma gì nữa không?". Hương lắc đầu. Chú vẫn sang xin mắm tôm đều và mấy năm sau cưới một cô goá chồng.
tập 1-2-3-4-5-6-7-8-9-10-11-12-13-14-15-16-...tập cuối.
xem phim oan gia phong cap cuu
xem phim oan gia phong cap cuu
- Trọn Bộ - Emergency Man and Woman 2014 tại KhoVl.Com chúc bạn xem phim vui vẻ ! Emergency Man and Woman (phim oan gia phong cap cuu) kể câu chuyện về Jin Hee (Song Ji Hyo) và Chang Min (Choi Jin Hyuk). Vượt qua bao khó khăn, thử thách, hai người đã đi đến hôn nhân. Thế nhưng sau đó, vì những thay đổi nên họ bất ngờ chia tay. Từ những người yêu nhau tha thiết, họ trở thành kẻ thù không đội trời chung. Nội dung phim Oan Gia Phòng Cấp Cứu: Emergency Man and Woman kể câu chuyện về Jin Hee (Song Ji Hyo) và Chang Min (Choi Jin Hyuk). Jin Hee là một chuyên gia dinh dưỡng còn Chang Min là sinh viên y khoa.phim oan gia phong cap cuu
Định mệnh đã khiến hai người gặp gỡ và yêu nhau. Mặc dù chịu sự phản đối quyết liệt từ phía gia đình nhưng cả hai vẫn tiến đến hôn nhân. Tuy nhiên chưa được bao lâu, họ lại đưa ra quyết định ly dị. Từ những người yêu nhau tha thiết, họ trở thành kẻ thù không đội trời chung. Thế nhưng bởi vì duyên phận chưa hết nên một lần nữa, Jin Hee và Chang Min lại tái ngộ ở bệnh viện – nơi họ cùng làm việc. Liệu lần gặp mặt này có thay đổi được mối quan hệ giữa cả hai? Gặp lại nhau tại nơi làm việc, ngọn lửa tình yêu của Jin Hee và Chang Min một lần nữa bùng cháy. Xem phim oan gia phong cap cuu tap 1-2-3-4-5-6-7-8-9-10-11-12-131-4-15-16-17-18-19-20-21-22-23-24-25- tap cuoi.
Thursday, January 30, 2014
đang yêu nhau nên cô giáo bắt cầm tay luôn cho dạn. Đương nhiên cầm lâu thì thích nhưng cái hồi hộp ban đầu cũng mất đi, thực tình cả hai chỉ muốn hôn xem mùi vị nó như thế nào. Diễn xong đám bạn cùng trường hoan hô quá trời, hai đứa chạy vào trong tập hợp để sơi cháo gà bồi dưỡng. Đang theo đà chạy vào thì thằng kia giật Huế lại dúi vào sau cánh gà và nụ hôn đầu đời thấm mùi son phấn hoá trang đến nghẹt thở. Đúng ra là thằng kia phải ăn mấy lớp son của Huế. "Thế là ngọt ngào rùi". Đứa khỉ gió nào đó kết luận và nhìn chăm chăm vào môi Huế xem cái môi "hun" rồi nó như thế nào. Huế ngượng quá dúi mặt xuống đám chăn. Để gỡ lũ tiểu yêu ra khỏi Huế, Hoa quyết định tự kể chuyện mình.
nó cướp bồ nhưng với bạn bè vô tư thì Hoa quả là một đứa rất đáng quý, thẳng thắn và nhiệt tình. Thế mà nụ hôn đầu đời của nó thật thảm hại. Một lần mẹ Hoa tổ chức sinh nhật cho nó ở nhà hàng. Khi nó đến nơi thì cả một bàn tiệc toàn các ông tai to mặt lớn và có mỗi mình mẹ nó là phụ nữ. Nó lịch sự cũng nâng ly với cxác chú nhưng chỉ được vòng đầu mặt mày đã xây xẩm. Ai đó dìu nó vào phòng. Chú xem phim trai tim be bong tap-1-2-3-4-56-7-8-9-10-11-12-13-14-15-16-...tập cuối.
Phim Trái Tim Bé Bỏng
Xem Phim Trai Tim Be Bong
hàng không vùng vẫy trên khắp trần giới, như ước mong từ thuở thư. Cho rằng đó là lẽ sống, là con đường độc nhất vô nhị phải đi, Maya không cho phép bất cứ ai cản đường mình. Ngay cả Victor Lim - người đàn ông điển trai, phong túc và góa vợ cũng chẳng thể lay động trái tim gang thép của Maya Dela Rosa.Đến lượt Huế. Nó thẹn thò một lúc mới dám thú nhận là hôn lần đầu ở trong phòng hóa trang sau cánh gà hội trường. Nó với thằng bạn cùng lớp diễn cặp với nhau trong vai đôi bạn cùng tiến. Trong quá trình tập vở chung, hai đứa đã mắt la mày lét rồi nhưng thằng kia nhát gái đến nỗi phải diễn cảnh hai đứa tay trong tay rất vui vẻ, hồn nhiên mà hai đứa cắc cớ nắm kiểu gì cũng thẹn thò như đôi
Hoa nổi tiếng là đứa đa tình, giống gien mẹ. Mà mẹ nó có ai là không biết: Trẻ tươi mơn mởn, bỏ
con nó từ lâu và cặp với không biết bao nhiêu là ông quyền cao chức trọng. Bà có tài "căn" đúng thời điểm ông nào sắp phất lên thì sà đến, đúng lúc nào ông ta sắp sa cơ lỡ vận thì lảng ra, rút lui an toàn. Nó còn xinh hơn cả mẹ. Mới học trung học mặt mũi đã rạng rỡ như hoa đào. Nó tự hào từng là bồ của tất cả đám con trai "có giá" ở trường. "Giá" ở đây là theo nhiều tiêu chuẩn. Một là đẹp trai con nhà giàu, hai là học giỏi có khả năng, ba cũng là cậu ấm con quan. Hạng bét nhất cũng phải có chút tài vặt như hát hay, đánh bóng chuyền giỏi hay mồm mép tép nhảy… Nó làm cho khối đứa con gái dè chừng vì sợPhim Trai Tim Be Bong
Phim Chuyện Tình Thủ Tướng
xem Phim Chuyen Tinh Tuong hGọi hắn là Chí Ngây cũng có phần đúng. Những giờ học trên lớp, gặp giờ học hắn thích là hắn cứ ngây ra như uống phải thuốc tê, quên hết những trò nghịch nghợm. Có hôm, giáo viên giảng bài ra khỏi lớp đã từ lâu nhưng hắn cứ đực người ra lẩm bẩm như đang cầu kinh trong nhà thờ. Hắn ngây nhưng không phải lúc nào cũng ngây ngây như ai đó nghĩ. Giờ ra chơi, lúc bạn bè vui chơi thì hắn cứ đứng ngây ra để xem nếu gọi hắn cùng tham gia thì thể nào hắn cũng nghĩ ra một trò gì đó theo cách của hắn. Ví dụ như chơi kéo co thì hắn bảo đừng kéo bằng dây, vì kéo như thế thì sẽ có đứa lợi dụng chỉ bám vào dây mà không kéo. Cứ đứa này ôm lấy đứa kia, ai ăn gian là lòi ra ngay. Nhưng rồi chơi như vậy chẳng đứa nào chịu đứng đầu và hắn lại xung phong ra“đứng mũi chịu sào”! Ở đời, chẳng ai muốn rước cái khổ vào thân nhưng hắn lại coi như đó là cái lẽ bình thường. Hắn hay nói, ai cũng giành phần sướng thì để phần khổ cho ai... Và nếu không có những người nông dân lam lũ cục cằn thì lấy ai trồng lúa cho mấy người trí thức ăn để mà ngồi viết, mà thong dong, mà chê người khác quê mùa. Cũng cái lý ấy, có lần hắn quên cái mũ trong ngăn bàn ở lớp học, nhờ có trực nhật nên hắn nhận được lại cái mũ, thế là hắn tuyên bố tự nguyện trực nhật cho lớp cả tháng. Sau đó, ngày nào tới lớp hắn cũng mang theo một cái chổi cán dài đi nghễu nghện giữa phố một cách rất tự hào, còn cái mặt thì cứ ngây ra như một cậu tân binh vừa được trang bị súng... tập 1-2-3-45-6-7-8-9-10-11-12-13-14-15-16-17...u Tu
Phim Mẹ Ơi Cố Lên - Phim Trọn Bộ
xem Phim Me Oi Co Len nổi tiếng là đứa đa tình, giống gien mẹ. Mà mẹ nó có ai là không biết: Trẻ tươi mơn mởn, bỏ bố con nó từ lâu và cặp với không biết bao nhiêu là ông quyền cao chức trọng. Bà có tài "căn" đúng thời điểm ông nào sắp phất lên thì sà đến, đúng lúc nào ông ta sắp sa cơ lỡ vận thì lảng ra, rút lui an toàn. Nó còn xinh hơn cả mẹ. Mới học trung học mặt mũi đã rạng rỡ như hoa đào. Nó tự hào từng là bồ của tất cả đám con trai "có giá" ở trường. "Giá" ở đây là theo nhiều tiêu chuẩn. Một là đẹp trai con nhà giàu, hai là học giỏi có khả năng, ba cũng là cậu ấm con quan. Hạng bét nhất cũng phải có chút tài vặt như hát hay, đánh bóng chuyền giỏi hay mồm mép tép nhảy… Nó làm cho khối đứa con gái dè chừng vì sợ nó cướp bồ nhưng với bạn bè vô tư thì Hoa quả là một đứa rất đáng quý, thẳng thắn và nhiệt tình. Thế mà nụ hôn đầu đời của nó thật thảm hại. Một lần mẹ Hoa tổ chức sinh nhật cho nó ở nhà hàng. Khi nó đến nơi thì cả một bàn tiệc toàn các ông tai to mặt lớn và có mỗi mình mẹ nó là phụ nữ. Nó lịch sự cũng nâng ly với các chú nhưng chỉ được vòng đầu mặt mày đã xây xẩm. Ai đó dìu nó vào phòng. Chú ngồi cạnh lúc nãy vào theo và đặt tay lên hông Hoa, gắn vào môi nó một cái hôn nồng nặc mùi bia, rượu, gỏi cá sống. Hoa bảo chính nhờ mùi tanh ghê tởm ấy mà nó tỉnh trí ra được mấy phút để kịp tát bốp vào mặt ông ta và vùng chạy. Hoa nghẹn ngào "Sau này dù tao đã hôn rất nhiều, đã vung vãi nhiều thứ hơn cả hôn nhưng giá như ai cho tao xem một cái hôn đầu đời thật thanh khiết thì có lẽ tao đã không như bây giờ".tap 1-2-3-4-5-6-78-9-10-11-12-13-14-15-16-...tập cuối.
xem phim trai tim be bong
Bạn đang
Không ai biết, ngày mai sẽ ra sao…
Cuộc sống là một chuỗi những bí ẩn không ai có thể biết trước. Kể cả Vito là người đàn ông tuyệt vời nhất, giàu có góa vợ thành một phụ nữ sắt đá của Rosa. Bầu trời sớm nay trong veo nhưng phía sau nó là cả một ngày dài đằng đẵng, thế nên đâu ai biết được trời sẽ đổ mưa hay chỉ toàn ánh nắng. Tương lai, luôn là một dấu chấm hỏi để kiếm tiền từ nó.
Phim Trái Tim Bé Bỏng để kiếm tiền từ nó. Nhưng một số người sáng lập khởi động vẫn nghĩ rằng đó là vô trách nhiệm không để tập trung vào các mô hình kinh doanh từ đầu. Chúng thường được khuyến khích trong này các nhà đầu tư có kinh nghiệm đến từ các ngành công nghiệp ít dễ uốn. Nó là vô trách nhiệm không để suy nghĩ về mô hình kinh doanh. Nó chỉ là mười lần vô trách nhiệm hơn không phải suy nghĩ về sản phẩm. 16. Không Muốn Nhận tay của bạn bẩn Gần như tất cả các lập trình viên thay vì sẽ dành thời gian viết mã của họ và có người khác xử lý kinh doanh lộn xộn chiết người mà làm cho sai lầm ngoạn mục, nhưng một trong những điều đó không làm nhiều của bất cứ điều gì, mà chúng ta chưa bao giờ nghe về, bởi vì nó là một số dự án một vài chàng trai bắt đầu vào bên trong khi làm việc trên ngày của họ công ăn việc làm, nhưng mà không bao giờ có bất cứ nơi nào và đã dần dần bị bỏ rơi. Theo thống kê, nếu bạn muốn tránh thất bại, nó sẽ xem phim trai tim be bong tập 1-2-3-4-5-6-7-8-9-10-11-12-13-14-15-16-17-18-19-20-21-22-23-24-25-....tập cuối.
trai tim be bong
(TodayTV - Philippines) | Trọn Bộ - Lồng Tiếng tại KhoVl.Com chúc bạn xem phim vui vẻ !Không ai biết, ngày mai sẽ ra sao…
phim trai tim be bong
Nhưng một số người sáng lập khởi động vẫn nghĩ rằng đó là vô trách nhiệm không để tập trung vào các mô hình kinh doanh từ đầu. Chúng thường đưai tợc khuyến khích trong này các nhà đầu tư có kinh nghiệm đến từ các ngành công nghiệp ít dễ uốn.
Wednesday, January 29, 2014
cuộc đời của cả bốn người. Âu đó là định mệnh.
Giữa khi đó, lại có tin là Thái Hậu sắp từ Ngũ Ðài Sơn trở về Kinh, điều đó làm mọi người quan tâm. Nhất là Tử vy, vì chưa một lần gặp Thái Hậu. Con người ở vị trí tối cao đó không biết cá tính thế nào? Nên lo hơn là
Hội Tân Quán là tửu lầu được giao cho Liễu Thanh và Liễu hồng quản lý, xây tại bắc kinh. Phía dưới là nhà hàng. Trên lầu là phòng ngủ. Mọi thứ đang chuẩn bị để kịp đến sau lễ Nguyên Tiêu là khai trương.
Hôm ấy,, Vĩnh Kỳ cùng tiểu đặng tử, Tiểu trác tử cùng ra khỏi hoàng cung, đến quán chuẩn bị bố trí công việc.
Xem Phim Tình Ngây Dại
Bạn đang
Phim Tình Ngây Dại Tình yêu dành cho một nửa yêu thương đã tiếp thêm sức mạnh khiến Mi So chiến thắng sự cay nghiệt của mẹ chồng,
giúp cô nắm trong tay chiếc khóa vàng của hạnh phúc. Tổ ấm bé nhỏ của đôi vợ chồng trẻ càng hoàn hảo hơn khi cô bé Hae Ram xinh xắn ra đời. Hạnh phúc tưởng chừng trọn vẹn sau những mất mát từ thủa ấu thơ của Mi So tội nghiệp: giờ đây cô có một người chồng rất mực yêu vợ, một thiên thần nhỏ đáng yêu, một gia đình yên ấm toàn vẹn.
Đến khi trưỡng thành Mi So đã gặp được chàng hoàng tữ của mình đó làm Min Jea. xem phim tinh ngay dai tap 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50, 51, 52, 53, 54, 55, 56, 57, 58, 59, 60, 61, 62, 63, 64, 65, 66, 67, 68, 69 ,70, 71, 72, 73, 74, 75, 76, 77, 78, 79, 80, tập cuối
xem phim tinh ngay dai
- Trọn Bộ - Phim Hàn Quốc | TodayTV tại KhoVl.Com chúac bạn xem phim vui vẻ !Phim Tình Ngây Dại Tình yêu dành cho một nửa yêu thương đã tiếp thêm sức mạnh khiến Mi So chiến thắng sự cay nghiệt của mẹ chồng,
phim tinh ngay dai
Nhưng rồi, bi kịch lại bất ngờ ập đến, khi niềm vui đang đong đầy trong mắt Mi So. Đến tuổi son rỗi, sự trong sáng thánh thiện của Mi So đã khiến Min Jae, người thừa kế duy nhất của tập đoàn CK danh tiếng yêu từ cái nhìn đầu tiên. Vượt qua mọi rào cản, cô bé lọ lem và chàng hoàng tử đã kết hôn trong niềm vui tột cùng.
Đến khi trưỡng thành Mi So đã gặp được chàng hoàng tữ của mình đó làm Min Jea. xem phim tinh ngay dai tap 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50, 51, 52, 53, 54, 55, 56, 57, 58, 59, 60, 61, 62, 63, 64, 65, 66, 67, 68, 69 ,70, 71, 72, 73, 74, 75, 76, 77, 78, 79, 80, tập cuối
Phim Nữ Hiệp Áo Đen - Phim Trọn Bộ
xem Phim Nu Hiep Ao Den Chừng ba tháng trước, người mẹ trẻ gặp phải chuyện không may. Hơn nửa số tiền Lông-gren để lại, Mê-ri đã tiêu tốn vào việc chữa chạy sau lần đẻ khó, vào việc chăm sóc sức khoẻ cho đứa trẻ sơ sinh. Thêm nữa, Mê-ri lại đánh mất một số tiền tuy không nhiều nhưng rất cần cho cuộc sống của hai mẹ con. Hoàn cảnh khó khăn đó đã buộc Mê-ri phải đến nhà Mê-néc vay tiền. Mê-néc là chủ quán rượu, có một cửa hàng tạp hoá nhỏ. Y được coi là kẻ giàu có.
Mê-ri đến nhà y vào lúc sáu giờ tối. Gần bảy giờ, bà hàng xóm gặp chị trên đường đến thị trấn Li-xơ. Mê-ri vừa khóc vừa buồn bã kể rằng chị phải đi lên phố để cầm chiếc nhẫn cưới. Chị nói thêm rằng Mê-néc đồng ý đưa tiền cho chị, nhưng đòi chị phải yêu hắn. Mê-ri đành về không.
- Nhà cháu không còn gì ăn, bác ạ, - chị nói với bà hàng xóm. - Cháu phải đi lên phố cố kiếm về ít tiền, rồi hai mẹ con gắng lần hồi cho đến khi nhà cháu về.
Tối hôm đó trời vừa rét vừa có gió thổi, bà hàng xóm đã không ngăn được Mê-ri đi lên phố vào ban đêm. “Cháu sẽ bị ướt, Mê-ri ạ, trời đang lất phất mưa, cứ cái điệu gió này thì trời sắp mưa to đấy!”
Từ làng ven biển lên thị trấn Li-xơ ca? đi lẫn về nhanh cũng mất ít nhất ba giờ, nhưng Mê-ri không nghe theo lời khuyên của bà hàng xóm. “Thôi, cháu không muốn quấy qua? các bác nữa, - Mê-ri nói, - gần như nhà nào cháu cũng từng vay bánh mì, chè hay bột. Đem cầm chiếc nhẫn này là xong thôi bác ạ”. Mê-ri đi lên phố về, đến hôm sau thì lên cơn sốt cao, mê sảng. Trời đêm lạnh giá đã làm chị bị viêm phổi nặng - theo lời ông bác sĩ trên phố được bà già tốt bụng mời về cho biết. Một tuần sau, chiếc giường đôi của Lông-gren đã trống không, bà hàng xóm đã dọn sang nhà anh ở để chăm sóc trẻ. Đối với một người đàn bà goá bụa cô đơn như bà thì việc đó không khó. “Thêm nữa - bà nói tiếp, - không có đứa bé ấy thì cũng buồn”.tập 1-2-3-45-6-7-8-9-10-11-12-13-14-15-...tập cuối.
Mê-ri đến nhà y vào lúc sáu giờ tối. Gần bảy giờ, bà hàng xóm gặp chị trên đường đến thị trấn Li-xơ. Mê-ri vừa khóc vừa buồn bã kể rằng chị phải đi lên phố để cầm chiếc nhẫn cưới. Chị nói thêm rằng Mê-néc đồng ý đưa tiền cho chị, nhưng đòi chị phải yêu hắn. Mê-ri đành về không.
- Nhà cháu không còn gì ăn, bác ạ, - chị nói với bà hàng xóm. - Cháu phải đi lên phố cố kiếm về ít tiền, rồi hai mẹ con gắng lần hồi cho đến khi nhà cháu về.
Tối hôm đó trời vừa rét vừa có gió thổi, bà hàng xóm đã không ngăn được Mê-ri đi lên phố vào ban đêm. “Cháu sẽ bị ướt, Mê-ri ạ, trời đang lất phất mưa, cứ cái điệu gió này thì trời sắp mưa to đấy!”
Từ làng ven biển lên thị trấn Li-xơ ca? đi lẫn về nhanh cũng mất ít nhất ba giờ, nhưng Mê-ri không nghe theo lời khuyên của bà hàng xóm. “Thôi, cháu không muốn quấy qua? các bác nữa, - Mê-ri nói, - gần như nhà nào cháu cũng từng vay bánh mì, chè hay bột. Đem cầm chiếc nhẫn này là xong thôi bác ạ”. Mê-ri đi lên phố về, đến hôm sau thì lên cơn sốt cao, mê sảng. Trời đêm lạnh giá đã làm chị bị viêm phổi nặng - theo lời ông bác sĩ trên phố được bà già tốt bụng mời về cho biết. Một tuần sau, chiếc giường đôi của Lông-gren đã trống không, bà hàng xóm đã dọn sang nhà anh ở để chăm sóc trẻ. Đối với một người đàn bà goá bụa cô đơn như bà thì việc đó không khó. “Thêm nữa - bà nói tiếp, - không có đứa bé ấy thì cũng buồn”.tập 1-2-3-45-6-7-8-9-10-11-12-13-14-15-...tập cuối.
Phim Mẹ Ơi Cố Lên
xem phim me oi co len
ĩnh Kỳ và Nhĩ Khang đều chẳng ngờ rằng, năm Càn Long thứ hai mươi lăm lại là một năm đầy sóng gió với họ. Và họ cũng không biết là trong phút giây đó ở ngoại vi thành Bắc Kinh đang có một đứa con gái dân tộc Duy Ngô Nhĩ, tiến gần về phía họ. Người con gái mà cuộc đời cô ta, rồi sẽ gắn chặt với cảGiữa khi đó, lại có tin là Thái Hậu sắp từ Ngũ Ðài Sơn trở về Kinh, điều đó làm mọi người quan tâm. Nhất là Tử vy, vì chưa một lần gặp Thái Hậu. Con người ở vị trí tối cao đó không biết cá tính thế nào? Nên lo hơn là
phim me oi co len
mừng. là trời không sợ đất không sợ, nên chẳng cần lo lắng chi cho mệt óc. Mà tập trung hết tinh thần cho chuyện xây dựng hội tân quán.Hội Tân Quán là tửu lầu được giao cho Liễu Thanh và Liễu hồng quản lý, xây tại bắc kinh. Phía dưới là nhà hàng. Trên lầu là phòng ngủ. Mọi thứ đang chuẩn bị để kịp đến sau lễ Nguyên Tiêu là khai trương.
Gần khai trương mà Hội Tân Lầu vẫn còn trống trải. Trong toà đại sảnh, cây vẫn còn gát ngang gát dọc trèo lên cao vừa nghểng đầu vừa sơn trần. Ðang sơn, chợt tay cầm cọ, tay cầm thùng sơn từ trên nhảy xuống hỏi mọi người:tap xem phim Mẹ Ơi Cố Lên 1-2-3-4-5-6-7-8-9-10-11-12-13-14-15-16-17-18-...tap cuoi.
Tuesday, January 28, 2014
Phim Nữ Hiệp Áo Đen
xem Phim Nu Hiep Ao Den Anh ơi, người ta còn có thể trả lời khác thế làm sao được? Bạn anh mới có bốn mươi hai tuổi - tuổi người ta vui vẻ bước vào đời, lòng đầy chim hót - vậy mà đã già lắm, yếu lắm, chán nản lắm rồi anh ạ. Bây giờ, những buổi sáng trời, ngồi chống tấm phên lên nhìn ra cái ao tù đằng trước mặt, tôi tiếc cái thời kỳ trẻ tuổi như một người không may hồi cố đến một bạn tình có thủy không chung. Những lúc ấy trái tim tôi se lại. Một vị gì cay cay mà mặn mặn đến với lưỡi tôi: tôi tưởng như mình ốm nặng lắm rồi, chỉ ngày mai sẽ chết không còn thuốc gì chữa nổi. Thì tôi lại càng thương mẹ tôi và các em tôi - hiện bây giờ đã nằm yên trong một cái nghĩa địa một tỉnh gần bờ bể, có lẽ lúc này đây rét lắm ở trong những cái mộ không bao giờ cất lại. Ôi, mẹ tôi và hai em gái của tôi đã cầu Trời khấn Phật cho tôi biết bao nhiêu. Họ làm việc gì, họ trông mong gì là đều làm việc và trông mong cho đứa con này, cho thằng anh này sẽ gặp sự may mắn trên đường đời.tap 1-2-3-45-6-7-8-10-12-13-14-15-16-17-...tập cuối.
Tạng tôi vốn ốm nên mẹ tôi thương tôi lắm. Nhất là em gái thứ hai tôi thì lại càng xót xa tôi. Tôi còn nhớ trước hôm nó chết hai ngày, vào lúc hoàng hôn nó có dắt tôi đến bên cạnh một gốc nhãn mà bảo tôi:
- Đêm qua, em sốt lắm và ho suốt cả đêm. Em xem chừng không sống được. Vậy từ hôm nay anh cầu cho em đi, anh cầu cho em "đi" một cách nhẹ nhàng. Còn em, nếu em chết, em sẽ không bao giờ quên anh. Em phù hộ anh và sẽ cầu cho anh may mắn hơn thày, không khổ về tinh thần và vật chất. Nhưng ngay bây giờ em còn sống và nghe được lời anh, anh hãy nguyện với em sẽ không bao giờ làm cái nghề bán văn buôn chữ nữa!
Tạng tôi vốn ốm nên mẹ tôi thương tôi lắm. Nhất là em gái thứ hai tôi thì lại càng xót xa tôi. Tôi còn nhớ trước hôm nó chết hai ngày, vào lúc hoàng hôn nó có dắt tôi đến bên cạnh một gốc nhãn mà bảo tôi:
- Đêm qua, em sốt lắm và ho suốt cả đêm. Em xem chừng không sống được. Vậy từ hôm nay anh cầu cho em đi, anh cầu cho em "đi" một cách nhẹ nhàng. Còn em, nếu em chết, em sẽ không bao giờ quên anh. Em phù hộ anh và sẽ cầu cho anh may mắn hơn thày, không khổ về tinh thần và vật chất. Nhưng ngay bây giờ em còn sống và nghe được lời anh, anh hãy nguyện với em sẽ không bao giờ làm cái nghề bán văn buôn chữ nữa!
Xem Phim Vuot Nguc 4 Full HD - Tron Bo
Bạn đang
và đột nhập vào trụ sở của để ăn cắp nó. Cũng trong nửa đầu, Sara được phát hiện vẫn còn sống và Bellick đã chết, đặc vụ Self là một th
ành viên hai mặt đang lập kế hoạch để bán Scylla cho nhà thầu trả giá cao nhất. Miễn cưỡng, Lincoln đã quyết định tham gia vào để lấy lại nó, trong khi Michael bị bệnh u não có tên.
Michael bị căn bệnh Hamartoma hạ đồi (thường gọi là HH - triệu chứng: hay cười, động kinh và mất kiểm soát hành vi). Anh được điều trị và phẫu thuật bởi Hội Đồng Hành. Sau đó Michael được biết mẹ của mình - bà Christina vẫn còn sống và chính là một đặc vụ của Hội Đồng Hành - người đã có được Scylla để bán cho người trả giá cao nhất. vuot nguc 4 Tập 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, cuối
Xem phim vuot nguc 4
tại KhoVl.Com chúc bạn xem phim vui vẻ ! Trong suốt nửa đầu của phần 4, nhóm này đã cố gắng để có được thẻ truy cập Scylla,và đột nhập vào trụ sở của để ăn cắp nó. Cũng trong nửa đầu, Sara được phát hiện vẫn còn sống và Bellick đã chết, đặc vụ Self là một th
xem phim vuot nguc 4
Michael được chữa trị bởi. Sau đó, Micheal biết được rằng rằng mẹ của anh, Christina vẫn còn sống và chính bà cũng là một thành viên của, là người đứng đằng sau phi vụ chiếm đoạt Scylla để bán cho người trả giá cao nhất Miễn cưỡng, Lincoln quyết định tham gia vào Hội Đồng Hành để khiến nó trở lại, trong khiXem Phim Hoa Bi 2 Full HD
Bạn đang
Hoắc Tâm (Trần Khôn) – chàng cận vệ thân cận vốn đôi tình tương duyệt với Tịnh công chúa, do bảo vệ không đắc lực nên đã bị lưu đày đến Tây Tạng. Tịnh công chúa đi Tây Tạng tìm Hoắc Tâm, trên đường đi thì gặp tiểu yêu Tước Nhi (Dương Mịch) và cả hồ ly ngàn năm Tiểu Duy (Châu Tấn). Tiểu Duy đang muốn tìm một người tự nguyện đổi tim cho mình, để cô ta có thể biến thành một người bình thường có da có thịt. Vì thế mà cô ta luôn bám đuổi theo sát cạnh Tịnh công chúa để chờ đợi cơ hội. Tịnh công chúa tìm được Hoắc Tâm, nhưng Hoắc Tâm lại bị mê hoặc bởi nhan sắc của Tiểu Duy, lạnh nhạt với Tịnh công chúa. Tịnh công chúa vì muốn khôi phục nhan sắc để dành lại tình yêu đích thực, cam tâm đổi tim cho Tiểu Duy.
Tiểu Duy đã tìm cách tiếp cận và làm thân với công chúa. Tĩnh công chúa bị quái thú hủy hoại dung nhan, nhưng vẫn đem lòng yêu thương người bạn thanh mai trúc mã - tướng quân Hoắc Tâm. Nhưng do một lần bị Hoắc Tâm từ chối tình cảm, nàng hiểu nhầm là do dung nhan mình không còn được như xưa. Cô đành thực hiện một vụ trao đổi với người chị em hồ ly tinh - dùng trái tim đổi lấy dung mạo xinh đẹp. Nếu như phần một đi sâu vào yếu tố kinh dị, liêu trai, trinh thám thì Họa bì 2 lại tập trung vào yếu tố thần tiên, thần thoại. Chất rùng rợn kiểu liêu trai vẫn còn nhưng dường như không mạnh bằng yếu tố tình cảm và thần tiên. Họa bì 2 được đầu tư hơn về bối cảnh, kỹ xảo cũng như dàn diễn viên quần chúng rất đông đảo để tạo nên trận chiến giữa Thiên Lang Quốc và Bạch Thành. Đa số cảnh quay trong phim đều sử dụng hiệu ứng Slow Motion để đặc tả đường nét, những góc quay hành động, tư thế tạo dáng của các diễn viên trong phim Painted Skin 2 Tập 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, cuối
xem phim hoa bi 2
tại KhoVl.Com chúc bạn xem phim vui vẻ ! Tịnh công chúa (Triệu Vy) sở hữu một sắc đẹp trời cho, nhưng một lần đi săn đã bị thương do gấu cào, từ đó khuôn mặt bị hủy hoại, luôn phải dùng một chiếc mặt nạ vàng để che dấu vết sẹo.xem phim hoa bi 2
Thế nhưng, Tịnh công chúa không biết được rằng, muốn giữ được dung nhan mĩ miều đó, mỗi ngày cô đều phải ăn một quả tim người sống… Bộ phim xoay quanh mối quan hệ tình cảm phức tạp của con người và giới yêu ma. Tiểu Duy là hồ ly tinh đã tu luyện hàng nghìn năm, khoác lốt một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần để lừa ăn tim người. Cô phải lòng một chàng trai tên Vương Sinh. Để được ở bên người tình trọn đời, cô cần một trái tim người. Trái tim mà Tiểu Duy cần thuộc về Tĩnh công chúa của Bạch thành.
Monday, January 27, 2014
Xem Phim Mẹ ƠI Cố Lên Trọn Bộ - Phim Hay
Bạn đang
(vai Jang Hoon Nam). Cuộc sống muốn hạnh phúc phai có tiền bạc chính những điều này mà bà mẹ đã hi sinh cả cuộc đời mình để dạy cho các người con của mình biết cách vươn chảy với cuộc sống đầy rẫy nhưng khó khăn. Bộ phim nói về những hài hước của gia đình khi bà mẹ phải nuôi ba người con của mình trở thành những người tài.
xem phim me oi co len
Sống dưới đáy xã hội nhưng bà mẹ đã một tay nuôi cả ba người con ăn học và bà chỉ cho từng người con biết cách để kiếm tiền từ một tram won trong tay mà bà có Người mẹ hết sức tuyệt vời, người mẹ đã lao động cật lực với nhiều nghề để nuôi ba đứa con ăn học bỗng chốc rơi vào vực thẳm không lối thoát:
xem phim me oi co len
tại KhoVl.Com chúc bạn xem phim vui vẻ ! là một bộ phim truyền hình Hàn Quốc dài tập với sự tham gia của các diễn viên gạo cội như Bae Jong Ok (Yoon Bok Hee), Jung Yoon Mi (vai Go Young Chae), Jung Gyu Woonxem phim me oi co len
Sống dưới đáy xã hội nhưng bà mẹ đã một tay nuôi cả ba người con ăn học và bà chỉ cho từng người con biết cách để kiếm tiền từ một tram won trong tay mà bà có Người mẹ hết sức tuyệt vời, người mẹ đã lao động cật lực với nhiều nghề để nuôi ba đứa con ăn học bỗng chốc rơi vào vực thẳm không lối thoát:
trí nhớ của bà đang dần dần mất đi mà không có bất cứ thứ gì có thể cứu vãn nổi. Thế nhưng, bằng trái tim mạnh mẽ của một người mẹ yêu con tha thiết, Yoon Bok Hee đã quyết định sẽ làm điều mà không phải bất kỳ người tỉnh táo nào cũng có thể làm Bộ phim nói về những hài hước của gia đình khi bà mẹ phải nuôi ba người con của mình trở thành những người tài. Me Oi Co Len Sống dưới đáy xã hội nhưng bà mẹ đã một tay nuôi cả ba người con ăn học và bà chỉ cho từng người con biết cách để kiếm tiền từ một tram won trong tay mà bà có Tập 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29 , 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, cuối
Quay cáng lại, mấy người tải thương đặt người đàn ông lên giường con
Quay cáng lại, mấy người tải thương đặt người đàn ông lên giường con, đầu quay về phía cửa sổ. Người bị thương mới phút trước còn hung hãn như vậy mà bây giờ đã nằm ngủ say sưa, đầu ngả ra phía sau, hai tay giang rộng. Kaôru cùng với Nôrikô khó nhọc cởi áo vét - tông và săngđai cho hắn. Thân hình hắn nặng nè, ngoan ngoãn và vô tri, như thể bao nhiêu sinh lực đều đã cạn hết. Khi trên người hắn chỉ còn có mỗi chiếc sơ - mi, Norikô cầm cánh tay hắn lên cài băng áp kế ào. Naôê cầm cổ tay bắt mạch và lắp ống chuyển áp. Mặt người bị thương bê bết máu, nhưng máu đã ngừng chảy hẳn. - Bình tiếp nước! Huyết thanh bốn trăm. Còn cô rót dung dịch ra chậu, - Naôê vừa ra lệnh cho hai cô y tá vừa cất ống nghe vào túi. - Hắn có sao không... - Người có cái lưng gù gù hỏi. - Không có gì nghiêm trọng. Yêu cầu những người không có phận sự lùi xa ra. Cả bọn lùi lại một bước. Naôê đeo khẩu trang và đi găng cao su vào. - Dung dịch. - Đây ạ. - Bông. Nhúng mảng bông vào dung dịch, Naôê thận trọng đặt nó vào cạnh miệng vết thương. Lớp máu đông đã khô đặc thành vảy từ từ tan ra. Naôê làm như vậy mấy lần nữa thì gương mặt người bị thương bắt đầu sạch máu. Trên trán hắn toang hoác ba vết đứt dài: một vết đi chênh chếch xuống phía dưới chạy suốt khuôn mặt, qua má và khóe mắt. Chính giữa tránh thòi ra một mảnh thủy tinh hình chữ nhật dài khoảng ba phân, và trong đám tóc giắt rất nhiều mảnh chai vụn. Mấy tên du đãng ban nãy lùi ra xa bây giờ lại xúm xít bên chiếc giường con. - Rửa tay chuẩn bị phụ cho tôi. - Naôrê ra lệnh cho Nôrikô. Da mặt người bị thương trắng trẻo một cách bất ngờ, trông gần như trong suốt; nét mặt hắn gãy gọn, cân đối. Thậm chí cũng thật khó lòng mà đoán được rằng ở bên dưới cái mặt nạ bằng máu khô ban nãy lại có thể là một gương mặt tuấn tú đến thế. - Thưa bác sĩ, sau này sẹo có mất đi không ạ... - người có cái lưng gù gù vừa hỏi vừa chăm chú và tò mò nhìn Naôê làm việc. - Sau vài ba năm chẳng hạn... - Không. Sẽ còn mãi cho đến chết, - Naôê đáp trong khi dùng cặp banh - xét kẹp miệng vết thương lại. Ba mươi phút sau mọi việc đã xong xuôi. Phải khau cả thảy hai mươi mũi. Họ băng kín trán và má nạn nhân lại rồi đưa lên tần ba, tần của các phòng bệnh nhân hạng ba. Hắn vẫn còn say nên hoàn toàn không đau đớn gì. Khi khâu mũi cuối cùng, thậm chí hắn cũng không hề nhúc nhích. - Đặt mình tiếp huyết thanh: hai trăm phân khối glucoza và hai ống thuốc cầm máu. Đừng cho mấy tên kia vào phòng bệnh nhân, bảo họ đi đi cho nhanh. - Naôê dặn Nôrikô. Ngay từ khi đang khâu các vết thương người ta đã đuổi đồng bọn của nạn nhân ra hành lang, và giờ đây viên cảnh sát trực đang chất vấn họ về trận ẩu đả. - Naôê đã đi ra cửa, nhưng chợt như sực nhớ ra, ông đứng phắt lại, nói với Nôrikô: - À, suýt nữa quên mất. Tôi có gọi món sushi ở cái quán ăn ban nãy... - Ở đâu...... - Nôrikô ngơ ngác nhìn ông. - Ngay lúc cô gọi điện lần thứ hai ấy. Tôi không đợi được, nhưng cũng nghĩ là khi nào xong hết những công việc vừa rồi có cái gì ăn cũng hay, nên đã trả tiền trươc cho người hầu bàn. Cô thấy thế nào... Nếu gọi điện bây giờ, họ có đưa tới đây không... - Nhưng... - Có thể gọi thêm cho cả cô và Kaôru nữa. Nhưng phải gọi điện đấy. - Giờ này mà còn bắt họ dưa mãi từ Sibuya đến đây ư...... Lúc bấy giờ đã mười hai giờ rưỡi. - Không sao, họ sẽ hiểu. - Nếu được thế thì... xin cảm ơn. Naôê đẩy cửa bước ra hành lang. Viên cảnh sát sốt sắng rút sổ tay. - Tôi đã xác minh được địa chỉ. - Ông làm ơn báo lại cho các cô y tá. - Nhưng... tôi muốn được biết kết quả chẩn đoán. - Bị thương ở trán và ở vùng má bên phải. Có điều là trong trường hợp này chữ thương phải viết có bộ thủ chứ không phải là bộ nhân, - Naôê nhìn trang sổ ghi qua vai người cảnh sát, nói thêm. - Sao ạ, có sự phân biệt gì quan trọng chăng... - người cảnh sát hỏi. - Dĩ nhiên. Người này bị thương có vết rách bên ngoài, mà chữ thương của ông thì dùng để chỉ những chấn thương ở bên trong. http://xemphim1007.blogspot.com/
Máy khử trùng không bốc hơn nữa, và trong phòng cấp cứu lạnh hẳn đi
Máy khử trùng không bốc hơn nữa, và trong phòng cấp cứu lạnh hẳn đi. Mấy tên du đãng ngồi co ro, chân dẫm dẫm xuống đất cho đỡ rét. Cái chấm sáng gọi buồng thang máy chuyển từ số một sang số ba - (chắc Naôê vừa bấm nút gọi trên tầng ba) rồi lại chuyển xuống. Mấy tên du đãng và hai người cảnh sát nhìn theo cái chấm sáng đang di chuyển bên cửa cầu thang máy. Khi nó dừng lại ở con số một, họ đứng dậy cả một lượt. Cửa thang máy mở ra. Naôê không mặc blouse, mà chỉ mặc chiếc sơ mi màu xanh nhạt. Ra khỏi cầu thang, ông nhìn qua cả bọn người kia một lượt, lặng lẽ rẽ sang bên phải, đi về phía cuối hành lang. Tốp du đãng và hai người cảnh sát nối đuôi nhau đi theọ Naôê đến cạnh hai người tải thương đang giữ cửa toa - lét. - Thế nào rồi... Hai người tải thương đang ngồi trên ghế đẩu vội vàng đứng dậy. - Hình như yên rồi. Naôê đứng lên ghế đẩy nhìn vào phía trong nhà xí. - Ê! Mở ra! - Người bị thương bị nhốt trong nhà xí lại quát. Nhưng tiếng quát của hắn bây giờ nghe đã yếu hơn ban nãy. Naôê quan sát hắn vài giây rồi bước xuống và nhìn đồng hồ. - Đã được mười lăm phút chưa nhỉ... - Có lẽ được. - Hai người tải thương cũng nhìn đồng hồ. - Cứ để hắn ngồi trong ấy một lát nữa. Naôê rửa tay và ra khỏi phòng toa - lét. Mấy người kia lại nối đuôi nhau đi theo. Bọn du đãng vẫn im lặng nhưng trên gương mặt chúng có thể thấy rõ vẻ căm tức. Nôrikô, người lịm đi vì sợ hãi, đi theo sau cùng. Naôê bước đi, không một mảy may chú ý đến những người đi sau lưng. ông đi qua chân cầu thang và đến gần thang máy, rồi đột nhiên đứng phắt lại và ngoảnh về phía sau. - Vậy chứ các ông muốn nói gì... Bọn du đãng im lặng nhìn ông. - Ban nãy các anh la lối là cần nói chuyện với bác sĩ. Thế thì bây giờ nói đi, - viên cảnh sát giục họ. - Nói chung thì... chúng tôi - cuối cùng môt. người đàn ông đã đứng tuổi mặc áo da mở miệng nói. - Chúng tôi hầu như không biết người này, chỉ mới làm quen được một lát, và sở dĩ có chuyện cãi nhau chẳng qua vì một việc vặt có tính chất hình thức, - nhưng... nhốt người ta vào nhà xí... - Người đang nói có cái lưng gù gù trông rất chướng mắt, má bên trái có một cái nốt ruồi tròn đen đen. - Nhỡ hắn chết ở trong ấy thì sao... - Không chết đâu, - Naôê khẳng định. - Bác sì tưởng thế thôi chứ. Còn đối với hắn ta thì sao... - Tôi không chữa những kẻ say rượu. - Nhưng người ta bị thương nặng thế kia, mặt gần đứt đôi ra! Bác sĩ thử xem, bao nhiêu là máu. Naôê lặng thinh. - Sao, ông không nghe à... - Người đàn ông to tiếng lên. - Ông không vừa lòng với bệnh viện của chúng tôi... - Không phải, chúng tôi không vừa lòng với cách người ta đối xử với bệnh nhân ở đây! Naôê quay về phía Nôrikô - Cô đã điền vào bệnh án chưa... Nôrikô lắc đầu. - Điền vào đi. Và nhanh lên một chút. Nôrikô vội vàng vào phòng ghi danh lấy ra một tờ bệnh án. - Tên gì... - Dzirô Tôda... - Viên cảnh sát nhìn sang bọn du đãng hỏi. - Đúng. - Mấy chiếc áo da gật đầu một lượt. - Có giấy bảo hiểm không... - Có giấy bảo hiểm không ấy à... - Người có cái lưng gù gù quay về phía các bạn hỏi. - Có... Hình như cũng có một thứ giấy bảo hiểm gì đấy. - Đây nói là giấy bảo hiểm phòng trường hợp đau ốm ấy, - Naôê nói rõ thêm. - Hình như có thì phải, - một tên du đãng đứng phía ngoài cùng nhún vai nói. Nhìn hắn có thể thấy rõ là hắn chẳng biết gì hết. http://xemphim1006.blogspot.com/
Hắn chửi rất tục, rồi hít vào một hơi và nhỏ ra rất mạnh
Hắn chửi rất tục, rồi hít vào một hơi và nhỏ ra rất mạnh. Nước miếng phun thành tia xuống sàn. Naôê nãy giờ vẫn đứng yên như pho tượng, quay về phía viên cảnh sát, đưa mắt ra hiệu cho anh ta ra khỏi phòng. Viên cảnh sát ra theo. - Hắn bị đánh bằng vật gì... Bằng chai phải không... - Vâng. Hình như đánh từ phía trước, đánh thẳng vào mặt. - Từ lúc ấy đến giờ độ bao lâu... - Khoảng mười lăm, hai mươi phút. - Hắn uống có nhiều không... - Phải đến hai mươi mấy ly con Whisky là ít. Ấy là người ta nói với tối như vậy. Sau đó là một trận ẩu đả ra trò. Từ sau cánh cửa lại đưa ra những tiếng la hét và chửi rủa man dại. - Tụi bạn hắn bỏ chạy hết cho nên hắn mới nổi khùng như vậy. - Hắn bao nhiêu tuổi... - Hai mươi lăm. Naôê gọi Nôrikô lại. - Vào bật đèn phòng toa - lét lên. - Phòng toa - lét...! Nôrikô hỏi lại, không dám tin ở tai mình nữa. Nhưng Naôê không đáp, quay về phía viên cảnh sát. - Phải mang hắn vào toa - lét. - Vào toa - lét... vào nhà xí ấy à... - Viên cảnh sát hỏi lại. - Đúng thế. Vào nhà xí phụ nữ ấy. - Rồi sao nữa... - Rồi chốt cửa lại. Viên cảnh sát ngờ vực nhìn Naôê. - Ở trong ấy hắn sẽ tỉnh nhanh hơn. - Naôê thò tay vào túi lấy thuốc lá đưa lên miệng. - Nhưng hắn vẫn ra máu thế kia... - Không đáng lo. Nhà xí lát gạch men mà. - Không phải chuyện ấy... Vấn đề là chảy máu như vậy hắn có chết được không... - Theo tôi thì không. - Naôê đánh diêm châm điếu thuốc. - Anh đã lo cho hắn như vậy thì thỉnh thoảng có thể nhìn qua khoảng hở phía trên các vách ngăn của chuồng xí xem thử hắn ra sao. - Thế là thế nào... Bác sĩ bảo nhìn từ đâu vào... - Vắch ngăn giữa các chuồng xí phái nữ xây không thấu trần. - Bác sĩ cho rằng... mất nhiều máu như vậy... không nguy hiểm sao... - Máu sẽ tự khắc ngừng chảy. Riêng hiện giờ để máu chảy như thế con có ích nữa là khác. Huyết áp sẽ hạ xuống một ít, và hắn sẽ không còn có sức đập phá nữa. Làm như thế chưa hề có ai chết cả. - Nhưng máu đầy người thế kia!... - Lẽ tự nhiên: Bị thương ở trán, mà phải chảy xuống phía dưới. Cho nên có vẻ như bị thương rất nặng. Vết thương tuy rộng nhưng không sâu, thành thử chẳng có gì đáng lo ngại. Từ trong phòng lại đưa ra những tiếng la hét. - Còn đủ sức la hét như vậy, tức là sẽ sống. - Thế thì đưa vào nhà xí à... - Các anh cứ thay phiên nhau trông chừng, cứ năm phút coi một lần, khi nào hắn yên thì cho tôi biết. Viên cảnh sát vừa nghe vừa nhìn Naôê, vẻ tư lự - Sau đó chúng tôi sẽ bắt đầu khâu. Bây giờ cô đưa họ vào toa - lét đi. Có gì thì lên phòng bác sĩ trực gọi tôi, - Naôê nói tiếp với Nôrikô, rồi bước về phía thang máy. Phòng bác sĩ trực đặt ở tầng ba, ở cuối dãy phòng bệnh nhân. Khi Naôê đã vào buồng thang máy, viên cảnh sát lại quay về phía Nôrikô. http://1005xemphim.blogspot.com/
Lạy trời sao cho họ cũng đập vỡ cái đầu ông bác sĩ ấy đi một thể
Lạy trời sao cho họ cũng đập vỡ cái đầu ông bác sĩ ấy đi một thể... - Nôrikô lầu bầu, giọng căm uất, mắt vẫn trừng trừng nhìn ra khung cửa đen ngòm. Trên mui xe cấp cứu, ánh đèn đỏ vẫn nhấp nháy liên hồi. Nôrikô lại nhìn đồng hồ. Chưa đầy ba phút trôi qua. Lại có tiếng còi xe rú lên, lại có tiếng phanh rít trong sân. Hai cô gái chạy ùa ra cửa. Một viên cảnh sát bước vào. - Nạn nhân ở đâu... - Trong phòng ghi danh ấy... - Hắn ra sao rồi... - Ờ - ờ - ờ, nói chung là... - Đã băng bó gì chưa... - Chưa... Viên cảnh sát lặng lẽ gật đầu và đi vào phòng ghi danh. Ngoài phố đã có mấy kẻ hiếu kỳ đứng lại nhìn ngó. Nôrikô nhắm mắt lại và bắt đầu đếm: "một, hai... " Đếm đến sáu mươi thì được một phút. Năm lần sáu mươi thì Naôê sẽ về. Nôrikô mới đếm được ba mươi thì cửa phòng mở toang và một người tải thương hiện ra trên ngưỡng cửa. - Chị y tá ơi! Người bị thương đòi uống nước. Cho uống có được không... - Nước à...... Vết thương không sâu, chắc không phải cấm uống nước làm gì, nhưng Nôrikô vẫn do dự. - Hắn kêu là nếu không cho hắn uống, hắn sẽ chết ngay. Cổ hắn khô rang rồi chị ạ. - Có lẽ cho uống in ít thì được, - cuối cùng Nôrikô quyết định. - Thế chén đâu... - Tôi sẽ đi lấy ngay. - Nôrikô chạy đi lấy chén. Cô đang đưa chén cho người tải thương thì có tiếng hét lanh lảnh của Kaôru: - Bác sĩ! Bác sĩ về rồi! Nôrikô quay ngoắt lại và trông thấy trong khung cửa tối om, bóng một người vừa bức vào. Trên ngưỡng cửa người ấy cởi giày rồi bước về phía họ: cao, gầy, vai phải hơi thấp hơn vai trái một chút. - Tiên sinh!... - Nôrikô lao ra đón ông. - Thế nào, công việc ra sao... - Ra máu nhiều lắm; nhưng vùng vằng rất dữ, không sao đến gần được. - Đem blouse! Naôê cởi áo ngoài, bên trong chỉ còn lại chiếc sơ mi không có cà vạt. Nôrikô vào phòng lấy blouse ra đưa cho Naôê. - Chúng tôi nói là tiên sinh có người gọi gấp nên phải đi. Naôê lặng lẽ gật đầu rồi cúi xuống sát Nôrikô. - Có mùi không... Nôrikô nghếch mũi lên ngửi. - Một chút thôi, hầu như không ngửi thấy. Naôê ra quán rượu từ chập tối cách đây bốn giờ, nhưng trông không có vẻ say rượu, duy có gương mặt xanh hơn thường ngày một chút. - Ta sẽ khâu chứ... - Chuẩn bị xong hết rồi. - Bệnh nhân gì mà hung hãn thế này! - Naôê vào phòng ghi danh, gương mặt sa sầm mày cau lại. - Bác sĩ đây rồi! - Nôrikô mừng rỡ loan báo, và mấy người tải thương đang giữ người bị thương tức khắc lùi ra nhường chỗ cho Naôê. Ông đến cạnh cái cáng và nhìn kỹ vào mặt người bị thương. - A - a - a, bác sĩ! Mày muốn gì... Đồ ngu! - Người say rượu chồm dậy khua lia lịa hai quả đấm. - Naôê lùi lại một bước, xem xét vết thương. - Lũ súc sinh! - Người bị thương bất ngờ tụt khỏi cáng và cố đứng dậy, nhưng mấy người tải thương nhanh như cắt đã chồm tới đè hắn xuốn. Đột nhiên hắn vung chân đá một cái thật mạnh. http://xemphim1004.blogspot.com/
Tiếng bánh xe lăn rào rạo. Tiếng còi đang rú rít điên cuồng bỗng im bặt
Tiếng bánh xe lăn rào rạo. Tiếng còi đang rú rít điên cuồng bỗng im bặt, như thể đã mất hút cái mục tiêu mà nó đang đuổi theo. Chiếc xe cấp cứu hãm phanh ken két và dừng lại. Qua tấm cửa kính của căn phòng trước, có thể thấy ánh đèn chớp trên mui xe xoay tít. Nôrikô mở cửa phòng cấp cứu. Thân xe sơn trắng phản chiếu những ánh đèn đêm sáng mờ mờ trong bóng tối. Hai cánh cửa sau xe được mở ra. Từ trên xe có mấy người nhảy xuống. - Đưa vào chỗ nào đây... - Giọng nói người y tá tải thương hỏi gắt. - Vào phòng ghi danh, đi lối này. - Vào đấy thì bẩn hết. Mặt mũi áo quần của hắn đầu máu me bê bết... - Không sao. - Hắn uống say mèm, suốt dọc đường cứ rống lên như con quỷ. Kíp tải thương đã kéo cái cáng có nạn nhân từ trong xe ra. Họ vây kín xung quanh cáng, cố sứ giữ người bị thương đang vùng vằng như điên như dại. Nôrikô nhìn đồng hồ. Từ khi gọi điện cho Naôê cho đến bây giờ đã quá năm phút. Mấy người tải thương khiêng nạn nhân vào phòng cấp cứu, những đôi giày nặng trịch của họ dẫm ầm ầm trong hành lang. Họ luôn miệng răn đe người bị thương: "Này này, có nằm im không nào, yên, yên, bình tĩnh nào"; nhưng tiếng nói của họ bị những tiếng gào thét điên cuồng của người say át hẳn đi. - Làm ơn đưa vào đây. Qua cánh cửa mở rộng, mấy người khiêng cáng đưa nạn nhân sang phòng ghi danh, đặt cáng lên cái giường con ở góc phía trong. Nôrikô tay cầm áp kế rụt rè bước lại gần nạn nhân. - Đo huyết áp chút nhé...... - Đồ Ngưưưu! Người bị thương máu me bê bết cố chồm dậy, nhưng mấy người tải thương đã nhanh nhẹn giữ hắn lại. Hắn khua hai quả đấm la hét om sòm. - Nào - nào, yên nào. Đây là bệnh viện kia mà. - B - b - bệnh viện nào... Đđdđdâu nào... Máu chảy ròng ròng trên mặt nạn nhân, đến nỗi khó lòng phân biệt được đâu là mắt, đâu là mũi. Nhình thấy máu, hắn như phát dại, mắt trợn ngược lên, tay càng khua dữ. Thuốc mê chẳng có tác dụng gì đối với hắn. Thậm chí hắn cũng không để cho người ta lau máu trên mặt nữa. - Biết làm cách nào bây giờ... Nôrikô tuyệt vọng lùi lại. - Bác sĩ đâu... Bây giờ mặt mũi mấy người tải thương cũng vấy máu đỏ lòm. - Sắp đến ngay bây giờ. - Nhanh lên với chứ! - Nhưng mà... - Để mãi thế này sao được: chúng tôi giữ không nổi, cô không thấy sao... - Xin các ông đợi chút nữa... Từ bỏ ý định đo huyết áp, Nôrikô lại chạy ra máy điện thoại. Moi được mảnh giấy trong túi ra, cô cuống quít quay đĩa số. - Naôê tiên sinh đã đi chưa ạ... - Naôê tiên sinh à...... à phải, đi rồi. - Đã lâu chưa... - Mới vừa đi xong. - Tiên sinh có gọi được taxi không... - À... tôi cũng không biết nữa. - Cám ơn ông. Đồng hồ trong phòng tiếp khách chỉ mười một giờ. Nếu Naôê khi ra khỏi tiệm ăn gọi ngay được taxi thì chắn hẳn sắp về đến nơi ngay bây giờ. Từ phòng ghi danh vẫn đưa ra tiếng la hét của người bị thương và những tiếng quát mắng của những người tải thương đang giữ hắn. Không sao chịu nổi cơn ác mộng này, Kaôru chạy ra hành lang. http://1003xemphim.blogspot.com/
Đang phiên trực mà đi uống rượu đã là quá quắt
Đang phiên trực mà đi uống rượu đã là quá quắt; đàng này lại la cà hết quán này đến quán khác, thật không thể nào tưởng tượng nổi. Nôrikô giận đến ngạt thở, nhưng lập tức tự chủ được: tức giận bây giờ nào có ích gì... Dù sao cũng chẳng có ai ở đây để trút giận lên đầu người ta được. Cô lại nhanh nhẹn qua số điện thoại mới. - Khách sạn Isêmôtô đây - một giọng đàn ông láu lỉnh trả lời. - Ông làm ơn gọi giùm bác sĩ Naôê ra máy. Chắc bác sĩ đang ở phòng ăn - Nôrikô nói giọng lạnh lùng mà nhã nhặn, cố nén cơn giận đang làm cô nghẹt thở. Trong ống máy nghe văng vẳng những câu trả lời của người hầu bàn đang nghe lệnh. Hình như đây là một hiệu cơm Nhật bản... Cái giọng đành ông láu lỉnh ban nãy vang lên: - Có ngay đây ạ Rồi một phút sau ống máy đó chuyển sang tay một người khác. - Tôi nghe. Lần này chắc chắn là giọng Naôê. - Tiên sinh đấy ạ... - Có việc gì xảy ra à... - Vâng ạ, có người bị thương khẩn cấp lắm ạ - Vết thương ra sao... - Mặt bị đứt sâu, máu chảy nhiều ạ - Đã về tới bệnh viện chưa... - Vừa mới chở vào viện xong - Để trả thù Nôrikô quyết định nói dối như vậy. - Liệu có phải khâu không... - Thế nào cũng phải khâu ạ - Được... - Naôê im lặng một lát như thể đang cân nhắc xem có nên về hay không. - Thôi được, tôi sẽ lên xe ngay. - Tiên sinh đang ở đâu thế... - Khu Sibuya - Mãi tận đấy kia à... - Nếu gặp được taxi thì đồ năm phút nữa tôi sẽ về đến nơi. - Nhưng xin tiên sinh về thật nhanh cho. Tôi van... Trong máy nghe đánh tách một tiếng cắt ngang lời Nôrikô. Kaôru từ phòng cấp cứu chạy lên. Nôrikô bấy giờ mới hoàn hồn. Cô thong thả đặt cái ống nghe nãy giờ vẫn cầm ở tay xuống cần máy. - Đã bắt liên lạc được với tiên sinh chưa... - Cô biết không... Ông ấy đang ở Sibuya đấy... - Ở Sibuya... - Kaôru ngây người ra, mồm há hốc. - Tôi ra cổng chờ xem sao. Nôrikô lấy áp kế, vừa cầm lấy nắm cửa định mở thì xa xa đã nghe tiếng còi của xe cấp cứu nấc lên từng hồi. - Họ đến đấy à... Nôrikô và Kaôru cùng chạy ra cửa sổ, nhưng họ chỉ trông thấy những mảng tường đen của các nhà đối diện. - Mặt bị đứt nhiều chỗ... Không biết bị đánh bằng vật gì... - Nếu bằng chai thì sẽ có cảnh mảnh chai giắt vào đầu... - Tiên sinh có về không... - Tôi biết đâu đấy! - Nôrikô bực bội đáp. Khi thang máy xuống đến tầng hai, tiếng còi xe nghe đã gần lắm. - Cô vào phòng mổ lấy mấy chiếc kẹp vô trùng kim và chỉ khâu, lấy cả găng tay ra... Nôrikô vào phòng cấp cứu lấy một tấm vải nhựa trả lên giường khám, rồi sang phòng ghi danh lấy một tờ bệnh án chưa ghi. Tiếng còi rú từ sau góc phố tuôn ra nghe mỗi lúc một gần. Không còn nghi ngờ gì nữa: Xe cấp cứu đúng là đang chạy đến bệnh viện Oriental. Dù đã trải qua cái cảnh này bao nhiêu lần, Nôrikô cũng không quen được với cái cảm giác ớn lạnh ở sông lưng mỗi khi có xe cấp cứu chạy vào cổng bệnh viện. Trong sự chờ đợi khẩn trương có một cái gì thật nặng nề khó chịu. Thế là đêm nay phải vất vả suốt đêm rồi. Nôrikô tha thiết mong sao cho vết thương thật nhẹ, tuy giờ đây cô lo cho bệnh nhân ít hơn là lo cho sự yên tĩnh của mình. http://xemphim1002.blogspot.com/
Câu chuyện tắt ngấm. Kaôru tưởng tượng cái dang cao và gầy của Naôê
Câu chuyện tắt ngấm. Kaôru tưởng tượng cái dang cao và gầy của Naôê, gương mặt mệt mỏi, xanh xao của ông. Trong những đường nét cân đối, sắc gọn như đẽo của gương mặt ấy có một cái gì băng giá khiến người ta phải rùng mình. Trong cái vẻ điềm đạm của đôi mắt lạnh lùng ấy có một cái gì thật ghê sợ... - Tiên sinh chưa có vợ thật ư... Băm bảy rồi còn gì... Nôrikô gật đầu. Cô đặt chén xuống bàn và giở cuốn sách ra, nhưng mắt cô vẫn đờ đẫn nhìn vượt qua trang giấy, hướng về một nơi nào bên ngoài cửa sổ. - Tiên sinh là một bác sĩ có tài năng lớn. Nghe nói trước kia dạy ở đại học... Giá đừng bỏ đi thì bây giờ đã giáo sư rồi... Tại sao tiên sinh lại chuyển bề làm ở đây... Một nhà phẫu thuật lỗi lạc... - Muốn thế nào được thế ấy. - Không, dù sao cũng thật khó hiểu... Ai lại bỏ một vị trí hiển hách như vậy trong một trường đại học thượng đẳng... Thật kỳ lạ Nôrikô phì cười. Kaôru vẫn không buông. - Người thì nói là do một chuyện yêu đương gì đấy, người thì lại nói là vi tiên sinh có chuyện xích mích với các giảng viên ở đấy. Chẳng thực sự ra sao... - Chắc toàn chuyện láo toét cả. - Ay, em cũng nghĩ như thế. Lưỡi không xương ấy mà. Có điều ông ấy khó hiểu thế nào ấy. Người đâu mà kỳ quặc. Kaôru mới nói chuyện với bác sĩ Naôê được có vài lần, mà lại toàn chuyện công việc trong giờ làm, chứ chưa bao giờ có dịp nói chuyện riêng cả. Giữa hai người có một khoảng cách quá lớn về tuổi tác: gần hai mươi tuổi. Cô hiểu rằng Naôê suy nghĩ hay nói năng đều khác hẳn mình, nhưng ngay cả đối với các nữ y tá khác lớn tuổi hơn cô nhiều, ông bao giờ cũng vẫn khô khan lạnh lùng. Naôê bao giờ cũng tách mình ra khỏi mọi người và một mực tránh mọi sự giao tiếp. - Sao bác sĩ chưa lấy vợ nhỉ... - Kaôru nói thì thầm, có chiều tư lự. - Sao cô lại hỏi tôi chuyện ấy... - Chắc chắn là nhiều người sẽ lấy làm sung sướng.. - Kaôru vốn tự cho mình là một giai nhân tuyệt thế, nhưng một vị hôn phu như Naôê... Sự chênh lệch về tuổi tác cô sẽ chẳng coi ra gì. - Kể cũng tiếc thật... - cô thở dài khe khẽ. - Dĩ nhiên ông ấy có kỳ lạ thật - Nôrikô kết luận, và vừa lúc ấy tiếng chuông điện thoại reo lên. - Để em nghe cho. - Kaôru nhảy bổ tới nhấc ống nghe lên. Một giọng đàn ông thô lỗ vang lên trong máy điện thoại. - Alô. Trực ban cảnh sát khu Maruyama đây. Bệnh viện Oriental phải không... - Trong máy có thể nghe văng vẳng những tiếng còi xe hơi và những tiếng ồn ào ngoài phố. - Chúng tôi cần đưa một người bị thương tới bệnh viện, có được không... - Có chuyện gì xẩy ra thế... - Cũng chuyện thường thôi: mấy tên du đãng gây sự đánh nhau, có một tên ăn đòn rất nặng... Mặt vỡ toác ra. Máu tuôn như thác ấy. - Đợi cho một chút. - Kaôru run rẩy trao ống nghe cho Nôrikô. - Có... du đãng... mặt bị... máu... - Tôi nghe đây. - Nôrikô cầm lấy ống máy, - Chỉ có mặt bị đứt thôi à... Nạn nhân có còn tỉnh không... - Rất tỉnh nữa là khác. Đang la hét om sòm. Chửi tục hết chỗ nói. - Bao giờ các ông tới... - Chúng tôi cho lên xe ngay bây giờ. Độ mười phút... à không, năm phút nữa thôi... Xe đã chạy rồi đấy, các cô đợi nhé. Trong máy bắt đầu có tiếng tuýt tuýt liên hồi. Nôrikô cố trấn tĩnh thật nhanh, và mắt nhìn vào tấm giấy trên bàn, bắt đầu quay số gọi điện, vừa quay vừa ra lệnh cho Kaôru: - Còn cô chạy xuống phòng cấp cứu bật đèn, mở cửa ngay đi nhé. Nhớ mở máy khử trùng luôn. Phía đầu dây nói bên kia trả lời ngay. - Nhà hàng Printemps đây. - Làm ơn cho biết Naôê tiên sinh có đấy không ạ... - Naôê tiên sinh ạ...... Xin chờ cho một chút. Trong ống máy nghe văng vẵng tiếng nhạc, tiếng cười nói lộn xộn. Tên nhà hàng Printemps nghe lần này là lần đầu, nhưng Nôrikô cũng hiểu ngay đây là một quán rượu. Mấy phút sau trong máy có tiếng phụ nữ vọng lại. http://xemphim1001.blogspot.com/
công việc quản trị Hội liên hiệp Lương y
công việc quản trị Hội liên hiệp Lương y, vốn là những công việc rất xa với y học. Thảng hoặc có khi nào bệnh viện tư của ông được người ta nhắc đến thì ông than thở rằng nó chẳng đem lại một chút lợi nhuận nào. Tuy vậy cái bệnh viện Oriental vẫn được coi là một bệnh viện khá lớn không riêng gì trong khu mà ngay cả trong toàn thành phố Tokyo nữa. Ban đêm thường có hai nữ y tá ở lại trực. Cổng chính cửa bệnh viện - cổng dẫn thẳng vào phòng cấp cứu - mở cho đến tám giờ tối. Sau tám giờ thì cổng sẽ đóng, ai đến phải bấm chuông. Tối hôm ấy trong bệnh viện không có sự cố gì - cứ như thế mọi người đều biết trước rằng bác sĩ trực sẽ đi đâu mất tang. Chỉ có cụ Isikura kêu đau, với lại Sughimôtô, anh chàng trẻ tuổi nằm ở tầng ba, đến xin thuốc cảm lạnh. Những bệnh nhân ngoại trú đến sau năm giờ, khi phòng khám thường đã chuẩn bị nghỉ, cũng không nhiều; hai người đến thay băng thêm hai người nữa đến tiêm thuốc theo lời dặn của bác sĩ điều trị. Những bệnh nhân chấn thương, thường thường cứ hai ngày đến một lần, hôm nay cũng không phải đến. Dĩ nhiên Nôrikô tự ý cho thuốc cảm và thay băng mà không có chỉ thị của bác sĩ trực như vậy là vi phạm điều lệ, nhưng cô không dám quấy rầy Naôê vì những chuyện không đâu như thế. Nôrikô biết rất rõ mình phải làm gì; vả chăng nếu cô có tự dưng nảy ra cái ý gọi điện cho ông ta, thì chẳng qua cũng sẽ được nghe ông trả lời là: "Tốt lắm, cứ thế mà làm". Đến chín giờ, đèn ở các phòng bệnh nhân đều đã tắt hết, mà Naôê vẫn chưa thấy về. Công việc có thể coi như là đã xong xuôi, cho nên Nôrikô mở một cuốn tiểu thuyết và bắt đầu thả hồn vào cái thế giới ư cấu của một nữ văn sĩ đang thời thượng viết về tình yêu. Kaôru mở máy thu hình, chỉnh cho máy kêu khe khẽ, và bắt đầu theo dõi chương trình hòa nhạc. Phòng trực của nữ y tá ở tầng ba, bên phải thang gác, các cửa sổ đều trông ra một ngõ hẻm vắng không có lấy một bóng người qua lại. Màn cửa sổ bao giờ cũng vén ra hai bên, và trong khoảng lở có thể nhìn thấy cảnh đô thành lấp lánh muôn vạn ánh đèn đêm. Đến chín giờ rưỡi chương trình nhạc kết thúc. Kaôru vươn vai ngáp dài. Cô đến bệnh viện từ sáng sớm vào lúc tám giờ, ăn trưa xong thì đi học lớp dự bị, sau đó lại trở về bệnh viện trực đêm. Đến giờ này cô đã mệt nhoài ra. Biết làm thế nào được... Đành phải kiên nhẫn chịu đựng vài năm... Nôrikô cúi đầu đọc sách, tóc rũ cả xuống tận mặt. Kaôru tắt máy, ngồi nhìn ra cửa sổ. - Chị ạ, tiên sinh vẫn ở ngoài tiệm rượu à... - Không biết. Nôrikô rời cuốn sách. Cô đọc gần hết. - Có lẽ ta pha tí cà - phê nhỉ... - Ờ, hay đấy. Kaôru nhanh nhẹn đứng dậy thắp bếp ga. Ở góc phòng sau tấm màn trắng có thể trông thấy mờ mờ một cái giường ghép đôi và hai cái tủ con. Cà phê và chén tách đặt ở ngăn trên cùng. Kaôru lấy bình cà - phê bột không cặn và lọ đường, đặt cả lên bàn. - Mấy viên đường... - Một thôi. Bây giờ, khi tivi đã im tiếng, từ ngoai cửa sổ lùa vào cái tiếng rì rầm thoang thoảng củ thành phố ban đêm. - Ôi, chút nữa thì đổ hết... - Kaôru thận trọng đặt tách cà phê xuống trước mặt Nôrikô. http://flimhay.blogspot.com/
Tên gọi của bệnh viện nghe khá hợm hĩnh
Tên gọi của bệnh viện nghe khá hợm hĩnh: "Oriental". Song đó chỉ là một bệnh viện tư thuộc loại thông thường nhất ở Tokyo. Chủ nhân - bác sĩ Yutaro Gbyoda - đồng thời cũng là bác sĩ trưởng. Tòa nhà cao sáu tầng, lại thêm một tầng hầm nữa, xây gần ngã tư chỗ phố Tamagawa gặp đại lộ chu vi số 6 của thành phố, bề mặt trông ra đường. Ở tầng trệt là phòng đón tiếp bệnh nhân, phòng tiếp khách, phòng ghi danh, phòng phát thuốc và phòng X - quang. Tầng thứ hai dành cho phòng mổ, phòng vật lý trị liệu, phòng xét nghiệm, phòng điều hành, phòng làm việc của bác sĩ trưởng và phòng văn thư. Từ tầng ba đến tầng sáu là các phòng của bệnh nhân. Bệnh viện Oriental chỉ có cả thẩy bảy mươi giường. Số bệnh nhân ngoại trú xê xích tùy theo từng ngày trong tuần lễ, nhưng kể trung bình thì mỗi ngày có khoảng 150 - 160 người đến bệnh viện. Trên của các phòng đều có treo những biển bề: "Bác sĩ nội khoa", "Bác sĩ da liễu", "Bác sĩ niệu học", "Bác sĩ phẩu thuật", "Bác sĩ phụ khoa", "Phòng phẫu thuật thẩm mỹ", "Khoa nhiễm xạ". Thê" nhưng số bác sĩ làm việc thường xuyên ở bệnh viện Oriental không lấy gì làm đông; chỉ có bác sĩ nội khoa Kawahara, hai bác sĩ phẫu thuật là Naôê và Kôbasi, bác sĩ nhi khoa Marayama, kể cả bác sĩ trưởng nữa là năm người. Ngồi tiếp bệnh nhân ở phòng phẫu thuật thẩm mỹ cũng là Naôê, còn ở phòng niệu học và phòng phu kho thì cứ mỗi tuần hai lần, có hai bác sĩ ở bệnh viện của trường đại học M. đến làm việc. Nữ y tá, kể cả y tá cấp một và tập sự, ở bệnh viện Oriental có cả thẩy hai mươi hai người. Bác sĩ trưởng Yutarô Ghyôda chuyên về nội khoa, nhung mấy năm gần đây hầu như không xuất hiện ở ở các phòng bệnh nhân nữa, mà giao hết công việc này cho Kawahara vốn và bạn thân của ông. Bản thân ông ta chỉ quan tâm đến cái ghế hội đồng dân biểu thành phố và http://phimhaynhat24hb.blogspot.com/
Hôm nay ai trực... Bác sĩ Kôbasi à
Hôm nay ai trực... Bác sĩ Kôbasi à... Kaôru Unô nhìn lên bảng trực đêm. Cô vừa đi thu nhiệt kế ở các phòng bện nhân về. - Theo bảng trực thì hôm nay là phiên của Kôbasi tiên sinh, nhưng tiên sinh hình như đã đổi phiên cho bác sĩ khác - Nôrikô Simura, lúc bấy giờ đdang ngồi cạnh bàn cặm cụi găm mấy tập bệnh án, trả lời bạn đầu vẫn không ngẩng lên. - Thế à... Đổi cho ai... - Cho bác sĩ Naôê thì phải. - Naôê à... Kaôru kinh ngạc thốt lên. Nôrikô ngạc nhiên nhìn bạn. Kaôru bối rối đưa tay lên bưng miệng. Nôrikô năm nay đã hăm bốn, cô đươc coi là một nữ y tá có kinh nghiệm, còn Kaôru thì hãy còn như con nít: cô mới mười tám, vừa đi học dự bị từ mùa xuân và được xếp vào hàng tập sự trong bệnh viện máy trong phòng báo: - Isixura phòng bốn trăm mười hai kêu đau dữ quá. - Cái ông già có người con trai làm chủ hiệu sushi ấy à... Hôi trước cụ Yôsidzô Isikura mở hiệu sushi ở khu Nakamegurô, nhưng cách đây ba năm đã thôi làm và giao cửa hiệu lại cho con trai và con dâu quản lý. Ông cụ vào nằm viện Oriental từ cuối tháng chín, tức cách đây một tháng. Trước đó cụ Isikura đau dạ dày nằm cả hai mươi ngày tại bện viện của trường đại học T., nhưng về sau bỗng nhiên được xuất viện và chuyển sang nằm ở đây. - Ông cụ nằm sấp, rên hừ hừ... - Có ai là người nhà ở lại với ông cụ không... - Có cô con dâu. Rời tập bện án, Nôrikô tự lự ngưới mắt nhìn trân trân lên bức tường trắng ở trước mặt. - Vậy bác sĩ trực hôm nay là Naôê tiên sinh... - Kaôru vừ đếm lại mấy cái nhiệt kế trên khay y cụ vừa hỏi lại. - Nôrikô làm thinh. Môt. lát sau cô mới buông một câu: - Chắc hôm nay tiên sinh chả đến nữa đâu. Kaôru ngạc nhiên hỏi: - Sao lại không đến nữa... Tiên sinh phải trực kia mà! - Ừ thì trực chứ sao... - Hay là tiên sinh đang ngồi ở đâu đấy trong bệnh viện... - Không, lúc nãy vừa đi đâu rồi. Nôrikô khó chịu ngoảnh mặt đi. - Naôê trựa kia mà. Làm sao mà có thể đi đâu được... - Muốn biết cứ gọi điện hỏi xem - Nôrikô chỉ tay lên tấm giấy nhỏ xíu gắn trên mặt bàn. Trên giấy có ghi vội dòng chữ: "Naôê: 423 - 28 - 50". Kaôru bỡ ngỡ nhìn lên tấm giấỵ - Đấy là chỗ nào... - Tiệm rượu. - Tiệm rượu ư... Sao, ông ấy đến tiệm rượu ư... - Thế đấy, - Nôrikô đáp xẵng, rồi lại cuối xuống tập bệnh án. Kaôru bỏ cái nhiệt kết đang cầm sang một bên. - Sao lại có thể như thế được...... Đang trực kia mà... - Dĩ nhiên là không được - Nôrikô nhún vai. - Thế thì tại sao tiên sinh lại...... - Tại thế thôi. Xưa nay vẫn vậy. Mới gần đây Kaôru mới được phân công trực đêm và hôm nay là lần đầu tiên cô trúng vào phiên trực của bác sĩ Naoê. - Cái tiệm rượu ấy cách đây có xa không... - Không biết, nghe ông ấy nói là đâu ở khu Đoghendzukaa ấỵ Đi bộ hết mười phút. - Nhưng sao chị biết đó là tiệm rượu... - Mỗi lần ra đấy về, bao giờ ông ấy cũng sặc mùi rượu. - Chị nói gì thế...! - Không tin thì cứ gọi điện đến đấy mà hỏi. Găm xong tờ bệnh án cuối cùng, Norikô rút ngăn kéo bàn lấy ra một tấm biểu treo cửa và cây bút lông. - Cụ Isikura đau thật đấy chị ạ... Dù sao cũng phải gọi điện cho bác sĩ, - Kaôru vừa nói vừa nhìn hàng số điện thoại trên tấm giấy. - Vô ích. - Nhưng bịnh nhân đau quá mất rồi. - Nếu cô chịu không nổi thì tiêm cho ông ấy một mũi. - Không xin phép bác sĩ... - Một liều thì không sao. - Nhưng... - Kaôru ấp úng. - Bác sĩ có ở đây thì cũng nói thế thôi. Cụ Isikura lâu nay vẫn phải dùng thuốc có chất á phiện. - Nhưng đó là ma túy. - Đúng, mà lại là loại mạnh. Giảm đau rất công hiệu. - Nhưng luật cấm dùng ma túy kia mà! - Sao lại cấm...... - Nôrikô nhúng bút lông vào chén thuốc vẽ màu trắng, rồi viết thử lên tờ báo. - Cụ Isikura bị ung thư dạ dày à... Norikô gật. - Thế mà người ta bảo là bị ung thư chẳng đau tí nào. Em chưa bao giờ tưởng tượng la con người ta có thể đau đến thế. - Sở dĩ đau nhiều là không riêng dạ dày bị tổn thương. Di căn đã lan vào tận xương sống, chạm đến trung khu thần kinh. http://phimhaynhat24ha.blogspot.com/
Saturday, January 25, 2014
được chúng tôi liên tục cập nhật sớm nhất có thể. Vào triều đại Jeseon năm 1609, một số người dân ở tỉnh Kangwom nhìn thấy một vật thể bay không xác định (UFO). Từ đó, Ji Eun đã viết nên câu chuyện tình yêu đầy lãng mạn giữa một chàng trai người ngoài hành tinh và cô diễn viên xinh đẹp của thời hiện đại. và nữ diễn viên ngôi sao hàng đầu. Phim lấy bối cảnh từ năm 1609 - năm trị vì đầu tiên của vua Kwang Hae, nội dung dựa trên sự kiện phát hiện vật thể bay không xác định năm 1609 được ghi chép trong Biên niên sử triều đại Joseon. Bộ phim sẽ được bổ sung những tình tiết ngẫu nhiên nhưng đầy bất ngờ để trở thành một bộ
nên một mối tình đầy kì diệu và phi thường này goài hành tinh từ thời Chosun cách đây 400 năm và nữ diễn viên ngôi sao hàng đầu. Phim lấy bối cảnh từ năm 1609 - năm trị vì đầu tiên của vua Kwang Hae, nội dung dựa trên sự kiện phát hiện vật thể bay không xác định năm 1609 được ghi chép trong Biên niên sử triều đại
Joseon. được bổ sung những tình tiết ngẫu nhiên nhưng đầy bất ngờ để trở thành một bộ phim giả tưởng lãng mạn. Do Min Joon (Kim Soo Hyun) là chàng trai ngoài hành tinh với khả năng phi thường đến trái đất từ 400 năm trước và yêu nữ diễn viên hàng đầu Chun Song Yi. Kim Soo Hyun sẽ cùng Jun Ji Hyun tạo xem phim Vi Sao Dua Anh Toi tập -1-2-3-4-56-7-8-9-10-11-12-13-14-15-16-17-18-19-20-;....tập cuối.
nếu sự thật được tiết lộ, thế nhưng liệu họ có thực sự hạnh phúc khi vẫn tự lừa dối nhau như vậy, và cho đến khi vỡ lẻ ra thì cảm xúc của mỗi người sẽ như thế nào?Cô trở nên người
nức danh và rất ham tiền tài và vật chất. Xem phim chi co the la yeu Chuyện tình giữa Đại Lâm và Kiến Hào sẽ mở ra một trang mới tươi đẹp nếu sự thực được tiết lộ, thế nhưng liệu họ có thực thụ hạnh phúc khi vẫn tự lừa dối nhau như vậy, và cho đến khi vỡ lẻ ra thì cảm xúc của mỗi người sẽ như thế nào?.o khó cô bị mẹ
vai diễn. Hãy cùng đón để thưởng thức những màn đối đầu hấp dẫn, những khoảnh khắc đấu tranh tư tưởng đầy cảm xúc và những thiên tình ca lãn mạn i hước của anh chàng Byung Hee và cô nàng Cheol Su. Vốn dĩ hai ngưởi chỉ xem nhau như chị em một lần do đã uống rượu giải sầu đến mức say bí tỉ. Sau khi say mềm và mất tỉnh táo, cô nàng đã ôm ấp cậu em Cheol Su và hai người đã có một cuộc xem Phim Nu Hoang Vat Chat tập -1-2-3-4-5-6-7-8-9-10-11-12-1314-15-16-17-18-19-20-21-22-23-24-25-26-27-28-29-30-31-32-33-34-35-36-37-38-39-.....tập cuối.
Phim Mỹ Nam Nhà Bên
Phim My Nam Nha Ben Hồ Boscombe được bao bọc bởi một khu rừng rậm rạp, xung quanh bờ lau sậy mọc um tùm. Con bé Patience Moran 14 tuổi, con người bảo vệ rừng, trong lúc hái hoa ở khu rừng bên cạnh đã nhìn thấy hai cha con nhà McCarthy đang cãi nhau gay gắt. Cô ta nghe thấy tiếng quát của ông bố như tát nước, còn người con trai giơ tay lên như định dọa đánh bố mình. Cô bé hoảng sợ trước cảnh tượng như vậy và vội vàng chạy về nhà kể lại cho bố mẹ nghe những gì đã xảy ra. Cô bé kể xong câu chuyện đó được một lát thì người con trai McCarthy lao đến gặp người gác rừng anh ta thều thào rằng vừa thấy bố mình bị sát hại và nhờ người gác rừng ra giúp một tay. Anh ta hoảng sợ mất bình tĩnh, trên người không súng, không mũ và ở cánh tay phải có dính những vệt máu còn mới nguyên. Người gác rừng nhanh chóng đi theo anh ta đến chỗ người bị giết. Xác chết nằm sõng sượt trên bãi cỏ gần mép nước. Sọ người chết bị dập dập bởi một thứ vũ khí nặng và tà đầu. Những vết thương kiểu ấy chỉ có thể do báng súng gây ra, khẩu súng săn của anh con trai vứt lăn lóc cách thi hài chỉ vài ba bước. Trước những tang chứng đó, người con trai bị bắt ngay lập tức. Vào ngày thứ ba người ta đã buộc tội sơ bộ: “Một vụ giết người có chủ tâm”. Vào hôm thứ tư cậu McCarthy phải ngồi ghế bị cáo của tòa sơ thẩm huyện Ross - Công việc chưa ngã ngũ ra sao còn phải đợi ngày ra tòa chung thẩm. Tất cả những sự kiện và dữ kiện ấy thì cảnh sát an ninh đã nắm đầy đủ hết.
Phim Nữ Hiệp Áo Đen
Phim Nu Hiep Ao Den Kỷ niệm và lịch sử dòng tộc nhà chồng chị nằm ngổn ngang đắp đống nơi xó vườn. Chạm khắc công phu gỗ dài gỗ ngắn tròn vuông bát giác vô dụng thành củi nấu. Chị đứng bên bờ mương cùng con Thụy, thằng Út Lớn lõ mắt dòm theo những chủ nhân mới đang hô hào chỉ dẫn việc phá dỡ. Chân người giày đạp xéo nát những luống kiểng hoa tàn tạ cuối mùa, mới ngày nào chị còn bỏ công chăm sóc. Mai kia mốt nọ, tường rào bao quanh cát đá đổ xuống biệt thự mới mọc lên tàn tích lưu niên trở về cát bụi. Ước nguyện của mấy má con bà cháu là khi chồng chị trở về, biết đâu gầy dựng lại cơ đồ – biết đâu đủ vàng tiền chuộc lại nơi thờ tự nhang khói – coi như tan vỡ. Họ mạc bên chồng chị chẳng còn ai, đặng trông mong bám víu cậy nhờ. Mà nghĩ cho cùng nếu còn ai, chuyện bán nhà bán đất chắc đã gặp vô vàn trắc trở, vướng víu. Tiền vàng người ta đưa tay má chồng chị cầm chưa nóng, đám chủ nợ ngày đêm quẩn quanh thúc bách rứt rỉa hết nhanh như heo con đang tầm lớn bu rúc cạn sữa vú mẹ. Cầm xấp đơn thưa kiện giờ đây người ta đã đồng ý bãi nại cho thằng con trai duy nhất thừa tự thoát được khỏi vòng lao lý, má ngó xa xôi tư lự thở dài không nói năng gì. Nắng tà đổ xiên hắt trên tóc bà ngậm ngùi từng dề sợi bạc, úa quá nhanh thời gian mấy năm sau này.
Phim Trái Tim Bé Bỏng
Phim Trai Tim Be Bong Sân ga. Chạng vạng, tiếng còi tàu hú lên câu tạm biệt một cách hối hả. Em nhìn tôi xa vắng, tôi nhìn em lặng buồn. Giờ đây mọi ngôn ngữ đều trở nên vô nghĩa. Con tàu nặng nề hực lên và chuyển động. Khuôn mặt em đã nhạt nhoà lại càng nhạt nhoà mờ ảo hơn khi hằn lên sau tấm lưới sắt bảo hiểm với những ô vuông như một bức tranh của trường phái ấn tượng. Chợt phía sau một tiếng gọi thất thanh vang lên: Mai Lê! Tôi ngoái lại theo hướng mắt em nhìn. Lại là lão! Vẫn bộ quần áo nhàu nát bẩn thỉu quen thuộc, vẫn khuôn mặt nhàu nhĩ râu tóc lồm nhồm. Chỉ có bông hồng đỏ trên tay lão là sáng rực lên trên nền phông của thân hình lão. Lão lao đến ô cửa sổ của con tàu và lập bập đưa em bông hồng. Con tàu chuyển động nhanh dần, lão lập bập chạy theo... Ôi tấm lưới sắt, tấm lưới tránh cho hành khách khỏi rủi ro khi đi tàu và cũng rủi ro thay cho những kẻ đang chia tay nhau..! Em cũng cập rập để nâng tấm lưới sắt lên nhưng dường như là không thể được, tấm lưới đã bị khoá. Con tàu đang lúc càng chạy nhanh hơn và lão vẫn chạy theo một cách cực nhọc. Với một thân thể nhàu nhò từ bao nhiêu năm nay vì rượu, lão đã không còn đủ sức để chạy đua với mọi sự chuyển động. Sau một cú chúi người, lão đã dừng lại lấy thăng bằng và giơ bông hồng lên vẫy vẫy. Giọng lão lạc đi: Hẹn... hẹn gặp lại!...
Phim Tình Ngây Dai
xem Phim Tinh Ngay Dai Arthur đi qua phố Oxford, chàng theo những đường phố nhỏ tới Soho. Đó là khu nghèo khổ của London. Một người ăn mày xin tiền khi chàng đi qua, hai ả đàn bà mặt bự phấn cười hi hí khi thấy chàng. Arthur thấy một đám đánh lộn trong con phố tối tăm, nghe thấy tiếng hét vọng ra từ một ngôi nhà tối và bẩn thỉu. Sau đó có viên cảnh sát giữ chàng lại.
- Một quí ngài mà đi lang thang theo những con đuờng phố này vào ban đêm là không an toàn đâu - Người cảnh sát thông báo
Arthur cám ơn ông ta rồi tiếp tục đi. Huân tuớc thấy một người ăn mày khác, chàng đặt một đồng xu vào tay ông già. Người ăn mày rất nghèo. Huân tước Arthur rất giàu. Có phải vận số của chàng là giàu? Phải chăng vận số đã đuợc viết sẵn trên bàn tay của con người khốn khổ kia? Liệu Podgers có thể đọc rõ ràng điều đó.
Tay Podgers đã đọc ra tương lai của chàng qua lòng bàn tay. Liệu mình có thể chạy trốn khỏi vận số? Không, chàng Huân tuớc trẻ không tin rằng mình sẽ thay đổi được điều sẽ xảy ra. Nhưng liệu chàng có thể khiến nó xảy ra theo một cách nào khác đi không?
Lúc này Arthur đã đi tới Marylebone. Chàng không quen phần này của London và quay ngược về phố Oxford. Đường phố sáng rực duới những ngọn đèn đốt bằng hơi gas và sương mù đang từ dòng sông bốc lê
Tại góc phố Rich, Huân tước nhìn thấy hai người đàn ông. Họ đang đọc một bản cáo thị của cảnh sát dán trên tường. Huân tuớc đi lại gần và thấy chữ KẺ GIẾT NGƯỜI in bằng mực đen to đậm nét. Có một vụ giết người ở Soho, thông báo nói về mức tiền thưởng cho người báo tin. Có hình kẻ giết người vẽ trên cáo thị.
- Một quí ngài mà đi lang thang theo những con đuờng phố này vào ban đêm là không an toàn đâu - Người cảnh sát thông báo
Arthur cám ơn ông ta rồi tiếp tục đi. Huân tuớc thấy một người ăn mày khác, chàng đặt một đồng xu vào tay ông già. Người ăn mày rất nghèo. Huân tước Arthur rất giàu. Có phải vận số của chàng là giàu? Phải chăng vận số đã đuợc viết sẵn trên bàn tay của con người khốn khổ kia? Liệu Podgers có thể đọc rõ ràng điều đó.
Tay Podgers đã đọc ra tương lai của chàng qua lòng bàn tay. Liệu mình có thể chạy trốn khỏi vận số? Không, chàng Huân tuớc trẻ không tin rằng mình sẽ thay đổi được điều sẽ xảy ra. Nhưng liệu chàng có thể khiến nó xảy ra theo một cách nào khác đi không?
Lúc này Arthur đã đi tới Marylebone. Chàng không quen phần này của London và quay ngược về phố Oxford. Đường phố sáng rực duới những ngọn đèn đốt bằng hơi gas và sương mù đang từ dòng sông bốc lê
Tại góc phố Rich, Huân tước nhìn thấy hai người đàn ông. Họ đang đọc một bản cáo thị của cảnh sát dán trên tường. Huân tuớc đi lại gần và thấy chữ KẺ GIẾT NGƯỜI in bằng mực đen to đậm nét. Có một vụ giết người ở Soho, thông báo nói về mức tiền thưởng cho người báo tin. Có hình kẻ giết người vẽ trên cáo thị.
Phim Vì Sao Đưa Anh Tới -Phim Trọn Bộ - Phim Hay
xem Phim Vi Sao Dua Anh Toi
với sự có mặt của các diễn viên như Kim Soo Hyun, Jeon Ji Hyun....Nội dung bộ Phim bắt đầu khi một chàng trai đến từ hành tinh khác đổ bộ xuống Trái Đất trên đất nước Hàn Quốc này Do Min Joon là tên của chàng trai này, dùng những kỹ thuật tiên tiến của hành tình mình Do Min Joon nhanh chóng nắm bắt và tiếp thu mọi vệ sĩ lúc nào cũng kè kè bên cô.Mọi thông tin chi tiết của bộ phim sẽPhim Vi Sao Dua Anh Toi
tưởng lãng mạn. Do Min Joon (Kim Soo Hyun) là chàng trai ngoài hành tinh với khả năng phi thường đến trái đất từ 400 năm trước và yêu nữ diễn viên hàng đầu Chun Song Yi. Kim Soo Hyun sẽ cùng Jun Ji Hyun tạonên một mối tình đầy kì diệu và phi thường này goài hành tinh từ thời Chosun cách đây 400 năm và nữ diễn viên ngôi sao hàng đầu. Phim lấy bối cảnh từ năm 1609 - năm trị vì đầu tiên của vua Kwang Hae, nội dung dựa trên sự kiện phát hiện vật thể bay không xác định năm 1609 được ghi chép trong Biên niên sử triều đại
Phim Nữ Hoàng Vật Chất - Phim Trọn Bộ- Phim Hay
xem Phim Nu Hoang Vat Chat
Đại Lâm khi xưa là một cô gái nghèo từng bị chà đạp vì nghèo nên ngay từ khi đó cô đã ôm ấp ý định trả thù đời và bắt đầu là tham gia làng giải trí từ công việc người mẫu và đã thành công cô trở thành người nổi tiếng và rất ham mê tiền tài và vật chất.Chuyện tình giữa Đại Lâm và Kiến Hào sẽ mở ra một trang mới tươi đẹpnức danh và rất ham tiền tài và vật chất. Xem phim chi co the la yeu Chuyện tình giữa Đại Lâm và Kiến Hào sẽ mở ra một trang mới tươi đẹp nếu sự thực được tiết lộ, thế nhưng liệu họ có thực thụ hạnh phúc khi vẫn tự lừa dối nhau như vậy, và cho đến khi vỡ lẻ ra thì cảm xúc của mỗi người sẽ như thế nào?.o khó cô bị mẹ
Phim Nu Hoang Vat Chat
mình bỏ rơi từ nhõ nên sau này lớn lên khi cô trởi thành người mẫu nổi tiếng và tôn sùng vật chất, tền bạc cô trở thành một người coi rẽ giá trị con người mà chỉ xem trọng tiền bạc khinh thường vật chất cô ấy có thể nhận bất cứ người giau có nào làm người yêu vì tiền nhưng trớ triêu Ngô Kiến Hào - anh sinh viên nghèo trường nhạc ở Paris bị Hùng Đại Lâm - cô siêu mẫu xinh đẹp nhận nhầm. Ngỡ chàng là con trai tỷ phú, Đại Lâm ra sức tìm mọi cách tiếp cận. Và Kiến Hào tuy biết có sự nhầm lẫn nhưng cũng im lặng hoàn thành trọn
Friday, January 24, 2014
xem phim nu hoang sac dep
Bạn đang
Đó là kết quả của một vụ cưỡng bức mà Amparo bị hãm hại, chính cô cũng không biết ai là cha của đứa trẻ.
Khát khao về tình mẫu tử bị tước đoạt, Maita dấn thân vào những cuộc thi nhan sắc với ước mơ đoạt được ngôi vị để làm mẹ cô tự hào… cũng được phát sóng quốc tế thông qua GMA Pinoy TV và ra mắt ngày 20 tháng 10 năm 2010. kể về Maita là một phụ nữ trẻ có ước mơ để theo bước chân của mẹ cô. Xem phim nu hoang sac dep 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33,Tập Cuối.
xem phim nu hoang sac dep
- Trọn Bộ - Beauty Queen tại KhoVl.Com chúc bạn xem phim vui vẻ ! Beauty Queen: Amparo là một vừa đăng quang, niềm vui chưa trọn vẹn được bao lâu thì ngôi vị ấy bị truất phế bởi một bào thai đang hình thành trong bụng cô.phim nu hoang sac dep
Điều bất hạnh của mọi bất hạnh là cô không thể yêu thương chính con gái của mình. Đứa bé ấy – Maita – lớn lên với niềm mong mỏi duy nhất là tình thương của mẹ…Tôi đọc đi đọc lại lá thư của Naoko, và lần nào cũng thấy mình chìm ngập trong
Tôi đọc đi đọc lại lá thư của Naoko, và lần nào cũng thấy mình chìm ngập trong cùng một nỗi buồn không thể chịu đựng nổi mà tôi vẫn cảm thấy mỗi khi Naoko chăm chú nhìn vào mắt mình. Tôi không có cách gì đương đầu với nỗi buồn ấy, không biết đem nó đi đâu, giấu nó vào đâu. Giống như gió thổi qua thân xác tôi, nó không có hình thù, cũng không có sức nặng, và tôi cũng không thể quấn nó quanh mình. Những vật thể trong cảnh trí ấy sẽ bồng bềnh trôi qua ngay bên tôi, nhưng lời chúng nói không bao giờ đến được tai tôi. Ôi tiếp tục ngồi lì suốt những tối thứ Bảy dưới sảnh nhà. Không hy vọng sẽ có cú điện thoại nào gọi mình, nhưng tôi chẳng biết dùng thời gian ấy vào việc gì khác. Tôi sẽ vặn chương trình bóng chày lên và giả vờ xem, rồi cứ thế cắt khoảng không giữa tôi và cái TV ra làm hai, rồi lại cắt mỗi nửa ấy ra làm hai nữa, cứ thế cho đến lúc có một khoảng không đủ nhỏ trong lòng bàn tay mình. Tôi sẽ tắt TV lúc mười giờ, về phòng mình, rồi đi ngủ. Cuối tháng ấy, Quốc-xã cho tôi một con đom đóm. Nó ở trong một cái lọ vẫn đựng cà-phê tan, nắp có đục lỗ thông hơi, với mấy cọng cỏ và một ít nước. Trong phòng có đèn sáng, con đom đóm trông như một thứ côn trùng bình thường đen xì vẫn thường thấy ở ao hồ, nhưng Quốc-xã khăng khăng nó là đom đóm thứ thiệt. "Đom đóm thì tớ nhìn là biết liền", hắn nói, và tôi chẳng có lí do hoặc cơ sở gì để không tin hắn. "Được rồi," tôi bảo. "Đom đóm thì đom đóm." Trông nó như buồn ngủ, nhưng nó cứ không ngừng trèo lên thành thuỷ tinh trơn tuột của cái lọ rồi lại ngã xuống. "Tớ thấy nó ở ngoài sân," hắn nói. "Ở đây? Cạnh nhà mình à?" "Ừ. Cậu biết cái khách sạn ở cuối phố chứ? Họ thả đom đóm trong vườn để hầu khách mùa hè. Con này chắc bay lạc đến đây." Vừa nói, Quốc-xã vừa loay hoay nhét quần áo sách vở vào cái túi xách Boston màu đen của hắn. Chúng tôi nghỉ hè đã được nhiều tuần. Có lẽ chỉ còn có tôi và hắn ở lại trong khu học xá. Tôi tiếp tục đi làm chứ không muốn về Kobe. Hắn ở lại theo một lớp thực tập. Lớp ấy vừa xong, nên hắn sắp sửa về nhà ở vùng núi Yamanashi. "Cậu có thể tặng nó cho bạn gái cậu," hắn bảo. "Nhất định là cô ta thích đấy." "Cám ơn," tôi nói. Tối đến, khu nhà ngủ im lìm như một nơi hoang phế. Lá cờ đã được hạ xuống và chỉ có đèn sáng ở cửa sổ nhà ăn. Còn ít sinh viên ở lại quá, người ta đã tắt bớt nửa số đèn trong khu học xá, nửa bên phải thì tối còn nửa bên trái thì sáng. Nhưng vẫn ngửi thấy mùi từ nhà ăn bay ra, một món thịt hầm xốt kem gì đó. Tôi đem lọ đom đóm lên mái nhà. Không có ai trên đó. Một cái áo chen phơi trên dây của ai bỏ quên đang phất phơ trong gió như cái vỏ lột của một con côn trùng khổng lồ. Tôi trèo cái thang sắt ở góc mái lên hẳn nóc bể chứa nước của khu nhà. Cái bể vẫn còn ấm vì đã phơi nắng cả ngày. Tôi ngồi trên khoảng nóc bể chật hẹp, dựa vào lan can và thấy mình trực diện với vầng trăng gần tròn bệch bạc. Những ánh đèn của khu Shinjuku nhấp nhoáng phía bên phải, Ikebukuro phía bên trái. Đèn ô-tô chạy thành những dòng dài sáng rực từ vùng sáng này sang vùng sáng kia. Những tiếng động hỗn độn của thành phố hoà vào nhau thành một âm thanh âm ỉ như mây lơ lửng trên không trung. http://phimvlz.tumblr.com/
Hắn không phàn nàn nữa, nhưng tôi lại thấy áy náy
Hắn không phàn nàn nữa, nhưng tôi lại thấy áy náy. Tôi lên mái nhà và uống một mình ở đó. Tháng Sáu, tôi viết cho Naoko một lá thư dài nữa, cũng gửi đến địa chỉ gia đình nàng ở Kobe. Nó cũng nói những chuyện gần giống hệt như trong bức thư đầu tiên, nhưng ở cuối thư tôi viết thêm: Chờ cậu trả lời là một trong những việc đau đớn nhất mà mình đã từng phải chịu đựng. Ít nhất thì cũng cho biết là mình có làm cậu đau khổ hay không? Khi gửi lá thư đó đi, tôi cảm thấy cái lỗ trống trong người mình lại lớn thêm ra. Tháng Sáu ấy tôi lại đi chơi gái hai lần nữa với Nagasawa. Cả hai lần đều dễ. Cô gái thứ nhất chống cự ghê gớm lúc tôi cố lột quần áo và ấn cô lên giường khách sạn, nhưng khi thấy không đáng phải làm thế, tôi bèn lấy sách ra nằm đọc một mình, và lúc ấy thì cô ta lại trở lại nũng nịu với tôi. Còn sau khi đã ngủ với cô thứ hai thì cô này lại bắt đầu hỏi tôi rặt những chuyện riêng tư - Tôi đã ngủ với bao nhiêu cô rồi? Quê quán ở đâu? Học đại học nào? Thích nhạc gì? Đã bao giờ đọc tiểu thuyết của Osamu Dazai chưa? Nếu được đi chơi nước ngoài thì thích đi đâu? Tôi có thấy đầu vú cô quá to không? Tôi bịa vài câu trả lời rồi lăn ra ngủ, nhưng sáng hôm sau cô ta nói muốn được ăn sáng với tôi, và lại tiếp tục hỏi liên miên trên món trứng vô vị với bánh mì nướng và cà-phê. Cha tôi làm công việc gì? Ở trường tôi có được điểm tốt không? Tôi sinh tháng nào? Đã bao giờ ăn thịt ếch chưa? Cô ta làm tôi nhức đầu, và vừa ăn xong tôi bèn nói là tôi phải đi làm ngay. "Liệu em có gặp lại anh nữa không?" cô ta hỏi, về mặt buồn rầu. "Ồ, nhất định là chúng mình sẽ sớm gặp lại nhau ở đâu đó mà," tôi nói, rồi bỏ đi. Tôi đang làm cái trò gì vậy? Vừa một mình là tôi đã tự hỏi và thấy ghê tởm bản thân quá. Nhưng mà tôi chỉ có thể làm được có vậy. Thân thể tôi đói đàn bà. Trong suốt những lần ngủ với những cô gái kia, tôi đều nghĩ đến Naoko, đến dáng hình trăng trắng của tấm thân trần truồng của nàng trong bóng tối, những tiếng thở dài của nàng, tiếng mưa rơi. Càng nghĩ đến những cái đó, thân xác tôi càng thêm thèm muốn. Tôi lên mái nhà với chai whisky và tự hỏi không biết cuộc đời mình đang đi về đâu. Cuối cùng, vào đầu tháng Bảy, tôi nhận được một lá thư của Naoko. Một lá thư ngắn ngủi. "Làm ơn tha lỗi cho mình đã không trả lời sớm hơn. Nhưng hãy cố hiểu cho mình. Sau một thời gian dài mình mới có tâm trạng để có thể viết, ít nhất mình đã viết bức thư này đến hàng chục lần. Với mình, viết là một quá trình đau đớn. Cho phép mình bắt đầu bằng một kết luận nhé. Mình đã quyết định nghỉ học một năm. Chính thức thì là nghỉ, nhưng có lẽ mình sẽ không bao giờ quay lại nữa. Chuyện này có thể làm cậu ngạc nhiên, nhưng thực ra mình đã nghĩ đến nó từ rất lâu rồi. Đã có một vài lần mình cố nói cho cậu biết, nhưng không biết mở đầu cách nào. Mình sợ cả việc phát âm ra nó. Hãy cố đừng để mọi thứ làm mình căng thẳng. Cho dù có chuyện gì đi nữa, hoặc chẳng có chuyện gì đi nữa, thì kết cục cũng như nhau cả thôi. Nói thế này có lẽ không phải là cách tốt nhất, nhưng xin lỗi đã làm cậu phải đau đớn. Điều mình đang cố nói với cậu là: mình không muốn cậu đổ lỗi cho bản thân vì những gì đã xảy đến với mình. Đó là chuyện mình phải tự quyết định lấy. Mình đã trì hoãn nó trong hơn một năm, và cuối cùng thì lại làm khó cho cậu. Có lẽ không thể trì hoãn thêm được nữa. Sau khi dọn đi, mình về nhà ở Kobe và đi bác sĩ một thời gian. Ông ta bảo có một chỗ trên vùng núi bên ngoài Kyoto có thể là hoàn hảo cho mình, và mình đang nghĩ sẽ lên đó một thời gian ngắn xem sao. Đó không hẳn là một bệnh viện, mà giống một khu an dưỡng và cách điều trị cũng phóng khoáng hơn nhiều. Thư sau mình sẽ kể chi tiết hơn. Cái mình cần bây giờ là để cho thần kinh được nghĩ ngơi ở một nơi yên tĩnh cách biệt hẳn với thế giới. Mình biết ơn cậu, theo cách riêng của mình, vì đã dành cho mình cả một năm trời. Cậu làm ơn hãy tin mình chuyện này nếu như cậu không tin gì khác. Cậu không phải là người làm cho mình đau khổ. Chính mình là người làm chuyện đó. Mình thực sự cảm thấy thế. Dù sao, bây giờ mình vẫn chưa sẵn sàng để gặp cậu đâu. Không phải mình không muốn gặp cậu. Chỉ đơn giản là mình chưa thể. Khi nào có thể, mình sẽ viết cho cậu. Như lời cậu nói, đây có lẽ là việc chúng ta nên làm: hãy tìm cách hiểu nhau hơn. http://zphim.tumblr.com/
Nàng không có đó, và tên nàng đã không còn thấy niêm yết ngoài cửa
Nàng không có đó, và tên nàng đã không còn thấy niêm yết ngoài cửa. Các cửa sổ đều đóng chặt cả kính lẫn chớp. Người quản lí bảo tôi Naoko đã dọn đi ba ngày trước đó. Ông ta không biết nàng dọn đi đâu. Tôi trở về khu học xá và viết cho Naoko một bức thư dài, đề gởi đến địa chỉ gia đình nàng ở Kobe. Nàng ở đâu thì họ cũng sẽ chuyển nó đến cho nàng. Tôi hy vọng thế. Tôi viết cho nàng thật trung thực về những cảm xúc của mình. Có rất nhiều điều tôi vẫn chưa hiểu, tôi viết thế, và mặc dù là tôi đang cố gắng để hiểu, việc đó cần có thời gian. Hiện tại tôi không thể biết khi đã hiểu hết mọi chuyện thì tôi sẽ ra sao, cho nên tôi không thể hứa hẹn hoặc đòi hỏi gì, cũng không thể viết ra những lời hoa mỹ được. Có một điều là chúng ta biết quá ít về nhau. Tuy nhiên, nếu nàng cho tôi có thời gian, tôi sẽ dùng nó cho những nỗ lực tốt đẹp nhất của mình, và hai đứa chúng mình sẽ hiểu rõ nhau hơn. Trong hoàn cảnh nào đi nữa, tôi rất muốn được gặp lại nàng và nói chuyện thật lâu với nàng. Khi tôi mất Kizuki, tôi đã mất một người có thể chia sẻ những tình cảm trung thực nhất của mình, và tôi nghĩ rằng Naoko cũng như vậy. Nàng và tôi cần đến nhau nhiều hơn là chúng tôi tưởng. Và điều đó, không nghi ngờ gì nữa, chính là lí do tại sao quan hệ của chúng tôi đã có một bước ngoặt lớn như vậy, và theo một nghĩa nào đó, đã trở nên vênh váo. Có lẽ mình không nên làm vậy, nhưng mình vẫn tin rằng mình chỉ có thể làm được đến thế. Những tình cảm ấm áp và gần gũi mà mình có với cậu vào lúc đó là một cái gì đó mình chưa bao giờ được nếm trải. Mình cần cậu đáp lại bức thư này. Dù lời đáp của cậu là thế nào đi nữa, mình vẫn cần có nó. Vẫn không có một lời phúc đáp nào. Một cái gì đó bên trong tôi đã rơi ra mất, và chẳng gì đến lấp cho tôi chỗ trống ấy trong lòng. Thân thể tôi bỗng nhẹ nhõm bất thường, và bất kì âm thanh nào cũng có một tiếng vọng cồn cào đuổi theo. Tôi đến lớp đều đặn chưa từng thấy. Lớp nào cũng tẻ ngắt, tôi chẳng bao giờ chuyện trò với bạn cùng lớp, nhưng tôi chẳng có việc gì khác để làm. Tôi chỉ ngồi một mình ở ngay hàng ghế trên cùng của giảng đường, không nói năng với ai, và ăn một mình. Tôi bỏ thuốc lá. Cuộc bãi khoá của sinh viên nổ ra vào cuối tháng Năm. "Giải tán Đại học" tất cả chúng đều gào thét như vậy. Phải đấy, cứ làm đi, tôi nghĩ. Giải tán đi. Phá mẹ nó đi. Đập vụn nó ra. Việc đếch gì đến tôi. Có khi thế lại dễ thở hơn chưa biết chừng. Tôi cũng sẵn sàng rồi đây. Nếu cần thì tôi cũng giúp một tay. Cứ việc làm tới đi. Trường bị bao vây và các lớp học bị đình chỉ, tôi bèn đi làm cho một công ty chuyên giao hàng. Ngồi cạnh tài xế, chất hàng dỡ hàng lên xuống các xe tải, đại loại thế. Công việc nặng nhọc hơn tôi tưởng. Lúc đầu tôi tưởng không thể nhấc được mình ra khỏi giường vì nhức mỏi. Nhưng tiền kiếm lại khá, và chừng nào thân xác tôi được hoạt động liên tục thì tôi còn có thể quên được khoảng rỗng trong người mình. Tôi đi làm theo xe tải năm ngày một tuần, và vẫn tiếp tục làm ba đêm một tuần ở tiệm ca nhạc. Những đêm không đi làm thì tôi tiêu thời gian bằng rượu whisky và đọc sách. Quốc-xã không chịu đụng đến whisky và không chịu được mùi rượu, nên khi tôi nằm dài trên giường tu thẳng từ chai thì hắn phàn nàn là mùi rượu làm hắn không thể học bài được và đề nghị tôi mang cái chai ra bên ngoài. http://phimv.tumblr.com/
Đêm đó tôi đã ngủ với Naoko. Làm vậy có phải không ư
Đêm đó tôi đã ngủ với Naoko. Làm vậy có phải không ư? Tôi không biết nữa. Ngay cả bây giờ, gần hai mươi năm đã qua, tôi vẫn không biết chắc. Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ biết. Nhưng lúc bấy giờ, tôi chỉ có thể làm được có vậy mà thôi. Nàng đang trong tình trạng căng thẳng và rối trí cao độ, và nàng nói rõ rằng nàng muốn tôi giải toả cho nàng. Tôi hạ bớt ánh sáng đèn và bắt đầu cởi bỏ quần áo nàng, từng thứ một, với những động chạm nhẹ nhàng nhất. Rồi tôi cởi quần áo mình. Trời đủ ấm, cái đêm mưa tháng Tư ấy, để chúng tôi có thể bám chặt lấy sự trần trụi của nhau mà không thấy lạnh lẽo. Chúng tôi khám phá thân thể nhau trong bóng tối, không nói một lời. Tôi hôn nàng và nâng đôi vú mịn màng của nàng trong tay. Nàng siết chặt lấy sự cương cứng của tôi. Châu thân nàng mở ra nóng âm, ướt át và mong ngóng tôi. Thế mà khi tôi vào đến trong nàng, Naoko bỗng cứng người lại vì đau đớn. Đây là lần đầu của nàng ư? tôi hỏi, và nàng gật đầu. Giờ thì đến lượt tôi thấy rối trí. Tôi vẫn tưởng rằng Naoko đã ngủ với Kizuki trong suốt thời gian ấy. Tôi tìm vào nàng thật sâu, đến tận cùng của chính mình, và ở lại đó một lúc lâu, im lìm ôm ấp nàng. Thế rồi, khi nàng đã bắt đầu có vẻ bình tĩnh hơn, tôi thả cho mình chuyển động bên trong nàng với những động tác thật chậm rãi và nhẹ nhàng để phải thật lâu mới tới vùng cực cảm. Lúc ấy nàng mới phá vỡ sự im lặng của mình và siết chặt lấy tôi bằng cả hai cánh tay. Tiếng kêu của nàng là âm thanh cực cảm buồn thảm nhất mà tôi đã từng nghe. Khi mọi thứ đã xong, tôi hỏi Naoko tại sao nàng lại chưa bao giờ ngủ với Kizuki. Đó thực là một sai lầm. Tôi vừa dứt lời thì nàng liền bỏ tay ra và lại bắt đầu khóc không thành tiếng. Tôi lấy chăn nệm từ trong hộc tủ, trải chúng xuống sàn nhà lót chiếu, và đặt nàng vào giữa lần chăn nệm ấy. Vừa hút thuốc, tôi vừa ngắm nhìn màn mưa tháng Tư đang rơi như không bao giờ ngừng ở bên ngoài cửa sổ. Mưa đã tạnh khi trời hửng sáng. Naoko đang nằm ngủ quay lưng về phía tôi. Hoặc giả nàng đã chẳng ngủ tí nào. Thức hay ngủ, nàng cũng chẳng còn lời nào trên môi nữa, và thân xác nàng giờ đây có vẻ cứng nhắc, gần như đóng băng vậy. Tôi đã cố nói với nàng nhiều lần, nhưng nàng không hề đáp lại, không hề động cựa. Tôi ngắm nhìn bờ vai trần của nàng rất lâu, nhưng cuối cùng thì hết hy vọng có thể làm cho nàng đáp lại mình và quyết định phải dậy. Sàn nhà vẫn lăn lóc những vỏ đĩa hát, chai, cốc, và chiếc gạt tàn tôi đã dùng. Một nửa cái bánh sinh nhật nhàu nát vẫn ở trên bàn. Hình như thời gian đã dừng lại. Tôi nhặt nhạnh mọi thứ ở dưới sàn lên và uống hai cốc nước vặn ở vòi ra. Trên bàn học của Naoko có một cuốn tự điển và một biểu đồ chia động từ tiếng Pháp. Tường phía trên bàn có treo một tờ lịch, loại không có hình minh hoạ hoặc ảnh chụp, chỉ có ngày tháng với các con số. Không có một ghi nhớ hoặc đánh dấu nào viết trên các ô ngày tháng của tờ lịch ấy. Tôi nhặt quần áo mặc vào người. Ngực chiếc sơ-mi vẫn còn ẩm và lạnh. Nó có mùi Naoko. Tôi viết lên tập giấy ghi chú để trên bàn: Mình muốn nói chuyện với cậu thật dài và cẩn thận khi nào cậu đã bình tĩnh lại. Làm ơn gọi sớm nhé. Chúc mừng sinh nhật. Tôi quay lại nhìn bờ vai Naoko lần nữa, rồi bước ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa lại. Không có cú gọi nào mặc dù một tuần lễ đã trôi qua. Chỗ Naoko ở không có hệ thống gọi mọi người ra nhận điện thoại, và thế là sáng Chủ nhật tôi lên tàu đi Kokubunji. http://2phim2.tumblr.com/
Thời gian chầm chậm trôi. Naoko tiếp tục nói chuyện một mình
Thời gian chầm chậm trôi. Naoko tiếp tục nói chuyện một mình. Cuối cùng thì tôi đã hiểu ra cái gì không ổn: Naoko đang hết sức cảnh giác không động đến một số điều gì đó trong khi nàng kể chuyện. Một là Kizuki, tất nhiên rồi, nhưng còn hơn thế nữa. Và mặc dù đã có một số chủ đề nàng cương quyết lảng tránh, Naoko vẫn cứ nói mãi và tỉ mẩn không thể tưởng tượng được về những thứ linh tinh vụn vặt và tầm thường nhất. Tôi chưa bao giờ nghe nàng nói hùng hồn đến thế nên không dám ngắt lời. Khi đồng hồ điểm mười một giờ thì tôi bắt đầu thấy bồn chồn. Naoko đã nói liền tù tì hơn bốn tiếng rồi. Tôi cần phải lo đến chuyến tàu cuối cùng của mình cũng như lệnh giới nghiêm nửa đêm của khu học xá. Tôi chộp lấy một cơ hội và cắt lời nàng. "Đã đến lúc lính tráng phải về," tôi nói, mắt nhìn đồng hồ đeo tay. "Sắp đến chuyến tàu cuối rồi." Lời tôi nói có vẻ không đến được tới nàng. Hoặc nếu được thì nàng đã không thể hiểu chúng có nghĩa gì. Nàng ngậm chặt miệng chưa đến một giây, rồi lại tiếp tục nỏi. Tôi đầu hàng, sửa lại tư thế ngồi cho thoải mái hơn và uống nốt chỗ vang còn lại của cái chai thứ hai. Tôi nghĩ cứ nên mặc nàng nói cho hả thì thôi. Lệnh giới nghiêm và chuyến tàu cuối cùng sẽ phải tự chúng giải quyết với nhau. Nhưng nàng cũng không tiếp tục lâu nữa. Khi tôi để ý thì nàng đã ngừng rồi. Phần cuối tơi tả của lời nàng dường như đang bồng bềnh trong không gian, nơi chúng đã bị bóc xuống từ nãy đến giờ. Nàng không thực sự kết thúc những gì đang nói. Chỉ đơn giản là lời nàng đã biến thành không khí hết cả. Nàng vẫn muốn tiếp tục, nhưng chẳng còn gì ở đó nữa. Một cái gì đó vừa biến mất, và có thể tôi đã là kẻ gây ra điều tàn hại ấy. Lời tôi nói có thể cuổi cùng đã đến được tới nàng, chờ ở đó để được nàng hiểu, và tiêu diệt hết phần năng lượng đã khiến nàng nói chuyện được lâu đến thế. Đôi môi hơi hé mở, nàng quay cặp mắt chưa biết nhìn vào đâu về phía tôi. Trông nàng giống như một cỗ máy đang chạy đều thì bị người rút mất điện. Mắt nàng có vẻ mờ mịt, như bị một thứ màng mỏng và trong veo kéo qua che kín. "Mình xin lỗi đã ngắt lời cậu," tôi nói, "nhưng đã muộn rồi, và…" Một giọt lệ lớn từ mắt nàng tràn ra, trôi xuống má và rơi xuống một cái vỏ đĩa hát. Sau giọt đầu tiên ấy, nước mắt nàng trào ra như suối. Naoko gập người bò xuống nền nhà, úp cả bàn tay xuống chiếu và bắt đầu kêu khóc quằn quại như một người đang nôn thốc nôn tháo vậy. Trong đời tôi chưa bao giờ thấy có ai khóc dữ dội như thế. Tôi vươn tới và đặt một bàn tay lên bờ vai đang rung bần bật của nàng. Thế rồi, hoàn toàn chỉ là bản năng, tôi ôm nàng vào lòng. Nép chặt vào tôi, toàn bộ thân thể nàng run lên, và nàng tiếp tục khóc không ra tiếng. Sơ-mi tôi ướt đẫm, sũng nước mắt nàng và hơi thở nóng hổi của nàng. Chẳng mấy chốc những ngón tay nàng bắt đầu chạy khắp qua lưng tôi như thể tìm kiếm một thứ gì, một thứ gì đó quan trọng vẫn luôn ở đó. Đỡ nàng bằng tay, tôi dùng tay phải vuốt ve mái tóc thẳng và mềm mại của nàng. Và tôi chờ đợi. Trong tư thế ấy, tôi chờ đợi cho Naoko nín khóc. Và tôi cứ đợi như thế mãi. Nhưng Naoko chẳng bao giờ ngừng khóc. http://1phim1.tumblr.com/
Đíều đó làm tôi phát điên. "Nhưng mà cậu vừa bị một cơn sốt xong
Đíều đó làm tôi phát điên. "Nhưng mà cậu vừa bị một cơn sốt xong," tôi khăng khăng, cho hắn coi hai tấm vé bị bỏ phí. "May mà chúng không mất tiền mua," hắn nói. Tôi đã định giật lấy cái đài của hắn và quẳng nó ra ngoài cửa sổ, nhưng lại lên giường nằm với một cơn nhức đầu. Tuyết rơi nhiều lần trong tháng Hai. Gần cuối tháng, tôi sa vào một trận cãi cọ ngu xuẩn với một gã năm thứ ba ở cùng tầng với tôi và ra tay đấm hắn. Hắn bị dập đầu vào tường bêtông, nhưng bị thương không nặng lắm, và Nagasawa đã ra tay giải quyết sự vụ ổn thỏa cho tôi. Nhưng tôi vẫn bị gọi lên văn phòng giám đốc khu học xá và bị cảnh cáo. Sau đó, cuộc sống trong khu học xá mỗi ngày một thêm khó chịu đối với tôi. Năm học kết thúc vào tháng Ba, nhưng tôi bị thiếu một vài học phần. Kết quả thi của tôi trung bình - hầu hết là C với D, chỉ có vài con B. Naoko có được đủ những điểm cần thiết để sang học kỳ mùa xuân của năm thứ hai. Chúng tôi đã xong được một chu kỳ đầy đủ của bốn mùa. Đến giữa tháng Tư thì Naoko tròn hai mươi tuổi. Nàng hơn tôi bảy tháng. Sinh nhật tôi là vào tháng Mười một. Có cái gì đó là lạ trong việc nàng đã tròn hai mươi. Tôi cảm thấy dường như chỉ có duy nhất một thứ có ý nghĩa với Naoko cũng như với tôi, và đó là cứ tiếp tục qua lại mãi giữa tuổi mười tám và mười chín. Sau tuổi mười tám sẽ là tuổi mười chín, và sau mười chín lại đến mười tám, tất nhiên rồi. Nhưng nàng đã tròn hai mươi. Và đến mùa thu thì tôi cũng vậy. Chỉ có người chết mới mãi mãi ở tuổi mười bảy mà thôi. Trời mưa hôm sinh nhật nàng. Sau giờ học tôi mua một cái bánh gatô ở gần đó rồi lên tàu điện đến căn hộ của nàng. "Chúng ta phải ăn mừng chứ," tôi bảo nàng. Có thể tôi cũng sẽ muốn như thế nếu ở địa vị nàng. Sinh nhật lần thứ hai mươi mà chỉ có một mình thì sợ quá. Tàu điện chật ních người và chạy giật cục kinh hồn đến nỗi khi tôi đến nơi thì cái bánh trông như toà đấu trường La Ma đổ nát chứ không ra hình thù gì khác. Dù sao, lúc tôi đã cắm được hai mươi cái nến đem theo, thắp sáng chúng, kéo rèm cửa và tắt đèn đi thì chúng tôi cũng vẫn có đầy đủ một buổi liên hoan mừng sinh nhật. Naoko mở một chai vang. Chúng tôi uống, ăn một ít bánh, và thương thức một bữa tối giản dị. "Mình không biết nữa, thật ngu xuẩn khi hai mươi tuổi, nàng nói. "Mình chưa sẵn sàng. Là lạ thế nào ấy. Giống như có ai cứ đẩy mình từ sau lưng." "Mình còn bảy tháng nữa để sẵn sàng," tôi nói và cười vang. "Cậu thật may mắn! Vẫn mười chín tuổi!" Naoko nói hơi có giọng ganh tị. Trong lúc ăn tôi kể cho nàng về cái áo len cộc tay mới của Quốc-xã. Từ trước hắn vẫn chỉ có độc một cái màu xanh thuỷ quân, nên bây giờ có cái thứ hai là cả một chuyển biến lớn. Bản thân cái áo thì cũng hay, màu đỏ và đen, đan có trang trí hình con hươu, nhưng mặc vào người hắn thì ai thấy cũng phải phì cười. Hắn không hiểu ra làm sao cả. "C cơ cai-cái gì mà họ cười thế hả, Watanabe?" hắn hỏi, ngồi xuống cạnh tôi trong nhà ăn. "Có cái gì dính trên trán tớ à?" "Có gì đâu," tôi nói, cố giữ vẻ mặt bình thường. "Có gì buồn cười đâu. Cái áo len đẹp đấy." "Cảm ơn," hắn nói, mặt rạng rỡ. Naoko thích chuyện ấy quá. "Mình phải gặp anh chàng đó mới được," nàng bảo. "Chỉ một lần thôi." "Không thể được," tôi nói. "Cậu sẽ phì cười vào mặt hắn thôi." "Cậu nghĩ thế à?" "Mình cuộc là vậy. Ngày nào mình cũng thấy hắn và nhiều khi vẫn không thể nhịn được cười." Chúng tôi dọn bàn rồi ngồi xuống sàn, nghe nhạc và uống nốt chỗ rượu vang. Khi tôi uống hết một cốc thì nàng đã cạn hết hai. Đêm ấy Naoko nói nhiều khác thường. Nàng kể cho tôi về thời thơ ấu của nàng, trường học và gia đình nàng. Chuyện nào cũng dài, mà kể thật tỉ mỉ chi tiết như một bức tiểu hoạ. Tôi kinh ngạc thấy kí ức nàng mạnh đến vậy, nhưng khi ngồi lắng nghe nàng, tôi bỗng chợt thấy có cái gì đó không ổn trong lối kể chuyện của nàng, một cái gì đó lạ lùng, thậm chí méo mó. Mỗi câu chuyện đều có cái logic riêng của nó, nhưng mối liên hệ của chúng với nhau thì lại bất thường. Chưa kịp nghe thủng thì chuyện A đã nhập vào với chuyện B, vốn đã có ở A rồi, và sau đó thì chuyện C lại xuất hiện từ cái gì đó ở chuyện B, cứ thế không bao giờ dứt. Lúc đầu tôi còn cố tìm cách đối đáp, nhưng một lúc sau thì chịu chết. Tôi đặt một đĩa hát lên máy và khi hết thì nhấc kim ra và thay một đĩa khác vào đó. Chạy hết đã cuối cùng thì tôi quay lại đĩa đầu tiên. Nàng chỉ có sáu đĩa tất cả. Chu kỳ âm nhạc bắt đầu bằng bài Băng nhạc câu lạc bộ những trái tim cô đơn của Sgt. Pepper và kết thúc bằng bản Điệu Van-xơ cho Debbie của Bill Evan. Mưa cứ rơi ngoài cửa sổ. http://honhukha.tumblr.com/
Subscribe to:
Posts (Atom)